Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1997: Tuyệt Vọng Khai Đoan (4)


Đây là sứ mệnh của hắn.

Có hắn ở phía trước chống đỡ, Tứ Bảo cũng có thể toàn thân mà lui, đi giúp các bạn nhỏ.

Đội ngũ này không đủ mười người tạo thành, như một con thuyền, trượt ở trong thung lũng, cuối cùng là gian nan đến cửa thung lũng.

Ở trên đất trống bên ngoài thung lũng, Tuyết Ma dẫn dắt đại quân Thái Âm sơn, còn đang chém giết triển đấu với cường giả Không Giới đám Diệu Quang Tiên Tử, vô số tinh phách từ trong cơ thể quỷ binh tử vong bay ra, vô số thi binh ngã xuống, hóa thành thịt nát tanh hôi.

Không giới bên này, cũng đã chết không ít cường giả.

Chiến đấu thảm thiết đến cực điểm…

Diệp Thiếu Dương lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Nguy hiểm thật, từ trước tới giờ chưa từng kích thích như vậy!”

Đây là lần hỗn chiến thứ hai thảm thiết nhất hắn từ lúc chào đời tới nay từng trải qua. Lần đầu tiên

là ở Huyền Không quan. Nhưng một lần này, đối thủ rõ ràng cường đại hơn nhiều. Diệp Thiếu Dương quay đầu suy nghĩ một phen, cũng có chút sợ hãi dựng tóc gáy, không thể tin được mình thế mà lại từ dưới tay nhiều cường giả Không giới như vậy tìm được đường sống trong chỗ chết…

“Còn chưa kết thúc đâu.” Đạo Phong mắt nhìn rừng rậm xa xa, mặc dù có rừng rậm ngăn cản, nhưng có thể nhìn thấy sát khí bốc lên ở trên rừng cây, bên kia, tất nhiên có tình huống xảy ra.

Diệp Thiếu Dương pháp lực không bằng hắn, tự nhiên nhìn không thấy những sát khí trôi nổi ở xa xa, hắn cho rằng Đạo Phong nói là sau khi mình trở lại nhân gian phải đối mặt, nghiến chặt răng, nói: “Mặc kệ thế nào, cố gắng đi làm là được, ta không có đường lui, cũng không cần đường lui cái gì.”

Đạo Phong chỉ vào phía trước nói: “Bây giờ đã không có đường lui nữa.”

Đám người Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện hiện tượng lạ trong rừng cây: cây cối lay động, ở sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng vang ào ào, như là có cái gì đang xuyên qua rừng rậm chạy

đến.

Trong đầu Diệp Thiếu Dương xuất hiện một ít hình ảnh trong phim, một giây tiếp theo, có voi, bò tót vân vân động vật loại lớn lao ra khỏi rừng cây…

Nhưng cuối cùng lao ra khỏi rừng cây không phải động vật gì, mà là một đám sinh vật hình người bay ở giữa không trung toàn thân ngăm đen.

“Phi cương!” Diệp Thiếu Dương liếc một cái đã nhận ra.

Mấy chục con phi cương cùng nhau xông qua rừng cây, hướng thung lũng chạy tới, ở phía sau bọn họ là càng nhiều cương thi hơn, xuyên qua rừng rậm, lao tới.

Trên đỉnh Diệu Quang, đột nhiên một bóng hình xinh đẹp phi thân xuống, treo ở giữa không trung, hướng đám cương thi này lớn tiếng quát: “Cuối cùng là tới rồi, thủ lãnh các phái Không Giới, có một nửa đều ở trong thung lũng, mau theo ta xông lên đuổi giết!”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy thanh âm này, có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, quay đầu nhìn lại, thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Vương Mạn Tư… Đương nhiên không phải Vương Mạn Tư, Vương Mạn Tư đã không còn nữa, cô nương trước mắt bề ngoài giống như đúc này, là bản tôn của Vương Mạn Tư: Nữ Bạt! Một trong ba đại cương thi vương của Thị tộc Linh giới!

Đầu óc Diệp Thiếu Dương kẹt vài giây, đột nhiên hiểu ra: Thị tộc muốn đục nước béo cò!

Bọn họ nhất định đã sớm phát hiện chiến đấu xảy ra ở Tinh Tú hải, một mực án binh bất động, chờ Liên Minh Tróc Quỷ mình và Phong Chi Cốc khổ chiến với các thế lực Không Giới đến bây giờ, tiêu hao rất nhiều lực lượng của Không Giới, sau đó tiến công quy mô, Nữ Bạt nói không sai, Không giới chỉ là có hai phần năm thủ lãnh môn phái đều ở đây, bao gồm Diệu Quang Tiên Tử, Lê Son Lão Mẫu người hết sức quan trọng ở Không giới như vậy.

Nếu có thể một hơi tiêu diệt những đại lão này, như vậy cho dù trong lúc nhất thời không thể chiếm lĩnh Không Giới, cũng sẽ làm cho cả Không giới nguyên khí đại thương, san bằng rất nhiều chướng ngại cho Thi tộc xâm chiếm Không Giới…

Nữ Bạt nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, cười tà mị, nói: “Cuối cùng đã gặp mặt, nhưng người nên may mắn, chúng ta lần này có chung kẻ địch.”

Nói xong cũng không nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, dẫn dắt đại quân Thi tộc, hướng đám người Diêu Quang Tiên Tử lao đi.

Thế cục trước mắt đột nhiên thay đổi, những cường giả Không Giới từ trong thung lũng đuổi theo ra, thấy một

màn như vậy, nhất thời đều trợn tròn mắt, nhìn nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Nữ Bạt, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.

Diệu Quang Tiên Tử quát lớn: “Thi tộc xâm chiếm, Không Giới nguy ở sớm tối, còn quản bọn họ làm gì!”

Đám người này nghĩ qua cũng không sai, bọn họ và Diệp Thiếu Dương thật ra không có thù gì, chỉ là vì giết chuyển thể quý đồng Nhuế Lãnh Ngọc. Về phần Đạo Phong cũng tương tự, Đạo Phong giết bọn họ rất nhiều người, tất nhiên là kẻ thù, nhưng cái này thuộc loại thù riêng, dù sao Đạo Phong bây giờ cũng là đang chạy trốn đối với chính thể Không Giới cũng không có gì uy hiếp, nhưng đại quân Thị tộc lại khác, bọn họ là tử địch thật sự, là một phương thế lực uy hiếp an nguy của toàn bộ Không Giới, hai bên cân nhắc, tự nhiên vẫn là ứng phó đại quân Thi tộc trước.

Có một số đệ tử tinh anh bay đi bốn phía, đều tự về tông môn báo tin, cường giả còn lại liên hợp, ngăn cản đại quân Thị tộc tiến công.

Nơi này xấu hổ nhất chính là Tuyết Ma cùng đại quân Thái Âm sơn của hắn, bị kẹp ở giữa, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Tuyết Ma hướng về phía Nữ Bạt hô: “Các ngươi đến vừa lúc, cùng nhau diệt bọn hắn!”

Nữ Bạt cười lạnh nói: “Thanh Minh Giới nội chiến, không cần Thái m sơn nhúng tay, người lại đến không đúng chỗ!”

Tuyết Ma vừa nghe, ngây ra một phen, cười lạnh nói: “Ngươi còn muốn đối nghịch với Thái m sơn hay sao? Chẳng lẽ không sợ thừa nhận lửa giận của Quỷ Vương?”

“Chờ Quỷ Vương của ngươi có thể tới Không Giới rồi nói sau.” Nữ Bạt tung người bay về phía thung lũng, bỏ lại một câu: “Cùng nhau tiêu diệt!”

Cô không phải là hoàn toàn không cố kỵ Thái m sơn, chỉ là xem chuẩn Tuyết Ma đây là một cánh quân đơn lẻ, diệt bọn hắn, thật ra cũng sẽ không thật sự khiến vị kia trên Thái m sơn tức giận. Tất cả đều là quân cờ mà thôi, cô muốn thông qua cách làm này, hương vị kia biểu đạt một loại thái độ: Thị tộc vĩnh viễn không làm nô lệ, muốn hợp tác, vậy là thật sự hợp tác, đừng vọng tưởng khống chế Thị tộc, đem bọn họ coi là quân cờ!

Hỗn chiến bắt đầu…

Chỉ có vài người của Liên Minh Tróc Quỷ và Phong Chi Cốc đặt thân ra ngoài, đám người Diệp Thiếu Dương nhìn ba phương nhân mã kịch chiến cùng một chỗ, đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía Đạo Phong, nói: “Làm sao bây giờ?”

“Không thừa cơ hội này lao ra, người còn chờ cái gì?”

Diệp Thiếu Dương giật mình, “Chúng ta.”

Đạo Phong cười lạnh. Hắn biết Diệp Thiếu Dương đang nghĩ cái gì, từ trên bản chất mà nói, nhân gian và Thanh Minh Giới là nhất mạch tương liên, rất nhiều cường giả của Không Giới, trên thực tế đều là tổ tông của pháp sư nhân gian. Tuy Không Giới rất ngạo mạn, luôn luôn khinh thường nhân gian, nhưng xét đến cùng cũng coi như là người một nhà. Mắt thấy Không Giới thật sự gặp nguy nan, loại tâm lý thánh mẫu này của Diệp Thiếu Dương lại bùng nổ rồi.

“Đều tự cầu sinh mà thôi, Thiếu Dương, một khắc người lựa chọn bảo hộ quỷ đồng, người đã không là pháp sư nhân gian nữa, bất cứ chuyện gì cũng không tới lượt người.”

Không tới lượt mình…

Một câu của Đạo Phong, cũng không lưu tình chút nào giúp Diệp Thiếu Dương nhận rõ sự thật, đúng vậy, mình cho dù trở lại nhân gian, cũng trên cơ bản là mỗi người kêu đánh, bây giờ còn đi quan tâm người khác, thật là có chút quá buồn cười.

“Đi thôi!” Diệp Thiếu Dương hướng người bên cạnh nói.

Thượng Cổ Tà Thần ở phía trước mở đường, đoàn người tiến vào rừng cây, vừa mới vào, đột nhiên một bóng người từ đối diện bay tới. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, hóa đá ngay tại chỗ.

Nhuế Lãnh Ngọc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status