Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2253: Cả Đời Cúi Đầu Là Thầy Ta (2)


Diệp Thiếu Dương nhận ra nó chính là đứa nhỏ ban ngày mình nhìn thấy đi theo bên người Phục Minh Tử, hẳn cũng là đệ tử Mao Sơn, tò mò địa đi qua, cậu nhóc đó tựa như chưa phát hiện hắn, vẫn đang nhìn suối nước ngây người, bộ dáng rất là si mê.

Diệp Thiếu Dương nhìn hồi lâu, thật sự tò mò, vì thế ho khan một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì?”

“Ngắm nước.” Cậu nhóc không ngẩng đầu lên.

“Anh biết, hỏi em ngắm nước làm gì.”

“Em đang truy tìm nguồn gốc.”

“Truy tìm nguồn gốc?” Diệp Thiếu Dương không hiểu.

Cậu nhóc lúc này mới ngẩng đầu lên, như là đột nhiên phát hiện Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh là người nào?”

Éc… Hàn huyên với mình vài câu, mới nhớ ra hỏi mình là ai, đứa nhỏ này, đúng thật là ngốc.

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cậu nhóc nhận ra hắn, nói: “Ồ, anh là người nọ ban ngày từng gặp.”

Diệp Thiếu Dương cách dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống ở trước mặt nó, nói: “Truy tìm nguồn gốc là cái gì?”

“Cách vật trí tri, anh chưa từng nghe nói sao?”

“Ặc… Hình như từng nghe nói từ này.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, đối với từ này, hắn cũng chỉ từng nghe nói mà thôi, hình như là một thứ có liên quan cổ đại cùng nho gia, cụ thể là cái gì hắn quả thật không biết.

“Cách vật trí tri, là Chu thánh nhân từ trong kinh điển nho gia tổng kết ra một loại pháp tắc hiểu biết mọi sự vạn vật… Cái này nói tới thì xa xôi, nhưng ở giới pháp thuật, lại là một loại pháp môn nội tu, tương tự với minh tưởng, nhưng minh tưởng là tĩnh tọa cảm ngộ thiên địa vạn vật chung quanh, truy nguyên, lại là từ trong một phương sự vật cảm giác vạn vật biến hóa, do đó ngộ ra chỗ đạo…” Cậu nhóc trả lời rất thành thật.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nghiêm trang của cậu nhóc này, thấy rất thú vị, đưa tay xoa xoa đầu nó, nói: “Sao anh không biết có truy nguyên loại pháp môn tu luyện này?”

“Bởi vì, đã sớm thất truyền. Em là từ trong một quyển sách cổ đọc được, trên sách cũng không có nói truy nguyên như thế nào, em chỉ có thể tự mình cân nhắc…”

“Vậy truy nguyên như thế nào đây?”

“Chính là nhìn chằm chằm.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy vài cái, cái này con mẹ nó tính là pháp môn tu hành cái gì!

Đứa bé trai nói: “Truy nguyên, cũng không phải dễ dàng như anh nhgix, chỉ có sự vật giàu sinh cơ, mới cần thiết ‘Cách (tìm tòi, nghiên cứu)’, suối nước này chảy xiết, nghĩ có đạo ở trong đó, cho nên em liền tới nơi này.”

Diệp Thiếu Dương theo nó cùng nhau nhìn chằm chằm suối nước, thật sự không thấy ra đạo ở nơi nào, cười cười nói: “Sư phụ em không phản đối em làm như vậy?”

“Em thiên tư ngu dốt, tu luyện như thế nào cũng không theo kịp người khác, hơn nữa em đối với những tâm pháp đó không có hứng thú gì. Em cảm thấy, cổ nhân đã ghi lại pháp môn tu hành này, nhất định sẽ không là giả, hơn nữa, em có thể cảm giác được đạo tồn tại, cái này chứng minh em thích hợp tu hành như vậy.”

Diệp Thiếu Dương không biết nên nói như thế nào, ở trong mắt hắn, loại phương thức tu hành xỏ lá này quả thực chính là lãng phí thời gian, tiêu hao sinh mệnh, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Em làm như vậy bao lâu rồi?”

“Có hai ba năm rồi.”

Hai ba năm… Diệp Thiếu Dương cạn lời. “Vậy em tìm tòi ra cái gì chưa?”

“Em nghiên cứu ra thiên địa đại đạo, nhưng… Em lại không cách nào quy nạp tổng kết, không hiểu nguyên lý của đạo… Em nói cho bọn họ nghe, bọn họ đều không tin, ngay cả sư phụ em, mỗi ngày cũng chỉ cho phép em truy nguyên hai canh giờ… Nhưng, em thật sự tìm ra một ít đại đạo, chỉ là không thể dùng ngôn ngữ nói ra, bởi vì đạo khả đạo, phi thường đạo.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nhìn trên gương mặt non nớt của cậu nhóc hiện ra bộ dáng nghiêm túc, coi như là hiểu nó vì sao phải nói nhiều như vậy với mình… Bình thường không có ai nghe nó nói như vậy, ngược lại, loại hành vi này của nó, có thể nghĩ mà biết, nhất định là chịu người ta trào phúng, rất không được mong chờ, nó không tìm được người để mở lòng.

“Anh thì sao, anh cũng cảm thấy em là đang lãng phí thời gian sao?”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của nó, nói: “Em nếu thật sự từ trong truy nguyên này cảm nhận được đại đạo tồn tại, em kiên trì làm là được, để ý người khác làm cái gì.”

Mắt cậu nhóc sáng lên, nói: “Nói như vậy, anh là ủng hộ em làm như vậy?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Sư phụ anh từng nói cho anh, bất luận kẻ nào, đều có con đường của chính mình, chỉ cần không nguy hại xã hội, không thương tổn người khác, vậy không ai có tư cách chỉ đông chỉ tây đối với ngươi, kiên trì chính mình là được.”

Cậu nhóc nhấm nuốt lời hắn nói, trên mặt hiện ra nét chấn động, cao hứng nói: “Cảm ơn anh, sư phụ anh nói rất đúng!”

“Em tiếp tục đi.” Diệp Thiếu Dương đứng lên, tạm biệt nó, cậu nhóc khoanh chân ngồi xuống, lại bắt đầu truy nguyên.

Diệp Thiếu Dương cười cười, xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, em là Mao Sơn ngoại môn đệ tử phải không?”

“Em là nội môn đệ tử.” Câu nhóc không ngẩng đầu lên.

Nội môn?

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Sư phụ em là Phục Minh Tử?”

Thấy cậu nhóc gật đầu, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm nghi hoặc, cho tới bây giờ chưa từng nghe sư phụ mình nói có sư huynh đệ gì mà?

“Em tên gì?”

“Em tục gia họ Tương, đạo hiệu là Thanh Vân Tử.”

Thanh Vân Tử!!!!

Diệp Thiếu Dương giống như bị sét đánh một phát, cả người run lên, ngã vật xuống đất.

Cậu nhóc nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Anh làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn nó, đột nhiên tỉnh táo lại, cũng bất chấp trên người bị ướt, trực tiếp từ trong dòng suối bò qua, nắm chặt lấy tay cậu nhóc, thất thanh nói: “Không thể nào, em thật là… Thanh Vân Tử?”

“Cái này… đương nhiên là em, em vì sao phải gạt anh!” Cậu nhóc rất khó hiểu, “Vị đại ca này, anh… Anh vì sao lội nước vậy, anh mau lên đây đi.”

Diệp Thiếu Dương trèo lên bờ, ngồi ở bên cạnh nó, mất hồn mất vía nhìn nó.

Thanh Vân Tử… Sư phụ của mình, ở lúc này năm 1922, đã xuất thế, nhìn qua mười mấy tuổi… Hắn ở trong đầu tính toán một phen, tính theo như vậy, sư phụ của mình, ở thời đại kia của mình, thật sự ngoài một trăm tuổi rồi, trước kia vẫn luôn cho rằng lão là chém gió, không ngờ… Lão thật sự một trăm tuổi.

Sư phụ…

Diệp Thiếu Dương nhìn cậu nhóc trước mặt, cẩn thận quan sát ngũ quan của nó, không nói thì thôi… thật sự có chút giống sư phụ mình.

“Thanh Vân Tử…” Diệp Thiếu Dương giật mình nghĩ tới tình huống sư phụ: nửa đầu cuộc đời không có tiếng tăm gì, tư chất ngu dốt, thời điểm bốn mươi tuổi, một lần ở bên đầm nước quan sát rùa cá tranh ăn, đột nhiên khai khiếu, ngộ ra thiên địa đại đạo, từ đó về sau, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tuy luôn luôn bất cần đời, không thích nổi bật, nhưng thực lực chân thật của lão, tuyệt đối là có một không hai nhân gian, có thể sống mái với nhân gian đạo thần Vô Cực Thiên Sư, đó là chứng cứ rõ ràng…

Tất cả cái này đều ăn khớp như vậy, thì ra, sư phụ dựa vào là truy nguyên… Hơn nữa truy như vậy, truy đến bốn mươi tuổi, lão có thể đối mặt người khác nghi ngờ và hoài nghi đối với mình, kiên trì đến bốn mươi tuổi, mới đại triệt minh ngộ, chua xót cùng tịch mịch trong đó, không ai có thể biết, cũng hầu như không ai có thể kiên trì được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status