Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2295: Nhân Tiên Đại Chiến (2)


Sư phụ, nếu không phải người năm đó dạy dỗ, lúc trước ở trong ảo cảnh, con đã chết. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là con đã gặp được người thời điểm trẻ tuổi, trơn tuột giống người, cũng lòng mang đại đạo giống người… Chờ đồ nhi trở về, lại đi âm ty mời người uống rượu đi.

“Đại lễ như thế, anh đang bái ai?” Ngô Đồng thấy Diệp Thiếu Dương đứng dậy, tò mò hỏi.

“Sư phụ tôi.”

Ngô Đồng ngẩn ra, cho rằng hắn nói là Phục Minh Tử, cũng không hỏi nhiều.

Đoàn người nhanh chóng rời đi, đi mãi tới khi rời trấn nhỏ, Đào Hoa Sơn xa xa có thể thấy, dưới bóng đêm, chỉ thấy trên đỉnh núi bao phủ một đám mây đen lớn, cùng áng mây bảy màu mờ nhạt. Linh quang lóe lên, mơ hồ có thể thấy.

“Bọn họ còn đang đánh mà, tôi thật ra rất muốn biết kết quả thế nào.” Diệu Tâm chu môi nói, “Các anh cảm thấy, một trận này bọn họ ai có thể thắng?”

Ngô Đồng nói: “Tinh Nguyệt Nô xem như sư phụ chị, tuy trên thực tế1bà ấy chưa từng dạy chị như thế nào, nhưng bà ấy ở trên Hiên Viên sơn thanh danh hiển hách, địa vị cao thượng, nghĩ hẳn thực lực cũng là đăng phong tạo cực, bà ấy không có khả năng thua.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó chưa chắc, cô là chưa từng thấy Lý Hạo Nhiên mạnh bao nhiêu, hỏa lực của hắn khai hỏa toàn bộ mà nói, cho dù sư huynh tôi sợ là cũng không xử nổi hắn.”

“Sư huynh của anh là ai, sao tôi chưa từng nghe nói.” Diệu Tâm càng thêm tò mò.

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tứ Bảo nói: “Sư huynh cậu ta sao, đó là người trâu bò số một số một nhân gian, bất phân cao thấp với Lý Hạo Nhiên.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Diệp Thiếu Dương, “Tôi đột nhiên phát hiện, tính cách Lý Hạo Nhiên, rất giống với Đạo Phong nha, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen rồi nói: “Đều rất biết làm màu, nhưng vẫn khác nhau, Lý Hạo Nhiên nói nhiều, thích giảng đạo, đến nơi nào cũng phải giảng5đạo lý một phen với người ta, Đạo Phong không có thời gian làm vậy.”

Tứ Bảo nói: “Đúng đúng, có thể có liên quan với hắn trước kia thường xuyên khai đàn giảng đạo, làm thầy quen rồi, không nói lời nào nghẹn khó chịu.”

Ngô Gia Vĩ nói: “Tôi trái lại thưởng thức tính cách Đạo Phong, người dữ không nói nhiều, xem nhẹ sinh tử, không phục thì chơi. Tôi tương lai cũng muốn như vậy.”

Tứ Bảo nhìn Ngô Đồng, nói: “Tôi nói này chị dâu, Tinh Nguyệt Nô này từ bao giờ là sư phụ của cô, sao tôi không biết? Nói đi cô đến đây lúc nào?”

Ngô Đồng khó hiểu nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng, lấy lệ cho qua, bảo mọi người đi mau, nơi này vẫn không an toàn.

Đoàn người theo đường cái đi khoảng một canh giờ, tới một huyện thành, ngoài thành có một lán trà, đoàn người đều đi mệt mỏi rồi, ngồi xuống uống trà.

Diệp Thiếu Dương nhìn Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên Chân Nhân, có chút cảm khái, nói: “Các anh sao cũng đi theo tôi đến đây.”

Mao Tiểu Phương sửng sốt3một phen, cười nói: “Tôi vốn chỉ là một mình hành tẩu giang hồ, đi theo cậu rất tốt, tôi muốn nhìn xem cậu trở về như thế nào, đến lúc đó cũng có thể tận một chút sức mỏng manh.”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Đến nơi đến chốn, mọi người huynh đệ một hồi, tôi cũng là ý này.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, một tay phân biệt bắt lấy cánh tay một người, phân biệt nhìn nhìn bọn họ, nói: “Có thể ở thế giới này quen biết được mọi người, là tạo hóa lớn nhất của tôi, đáng tiếc không thể làm huynh đệ, dù sao các người đều là tiền bối của tôi. Tôi sợ lẫn lộn bối phận.”

Mao Tiểu Phương cười to, nói giỡn bảo hắn gọi mình là ông.

Diệp Thiếu Dương đem đám người Tứ Bảo chính thức giới thiệu với bọn họ, mọi người đều hợp tính tình, trước đó cũng từng sóng vai chiến đấu, cực kỳ quen thuộc.

Uống trà xong, mọi người cùng nhau thương lượng nơi đi, Phượng Hề đề nghị đi huyện thành trước tìm một chỗ ở, sau đó hỏi thăm3tin tức Đào Hoa Sơn bên kia, tính toán sau, mọi người đều đồng ý, vì thế lên đường vào thành, Phượng Hề thổ hào này bỏ tiền, bao một khách sạn lớn nhất, để mọi người ở lại. Lúc này đã là đêm khuya, đoàn người quyết định nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại đi hỏi thăm tình huống.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ cách xa lâu ngày gặp lại, nói không hết chuyện, vì thế gom lại đến trong một gian phòng, nói chuyện tình huống mỗi người ở thế giới này.

“Thì ra cô ấy không phải Lãnh Ngọc sao, tôi còn tưởng rằng là Lãnh Ngọc tới!” Tứ Bảo kinh ngạc, “Nhưng vì sao bộ dạng giống nhau như đúc? Sơn dương, nơi này tuyệt đối có tình huống.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: “Ta phát hiện ngươi hiện tại luôn bảo ta sơn dương.”

Tứ Bảo cười hắc hắc, “Đó là bởi vì cậu luôn gọi tôi đầu hói, tôi cân nhắc phải gọi ngoại hiệu, mọi người đều gọi ngoại hiệu, Gia Vĩ là Bạch Mi, Tiểu Mã gọi5là Vương gia, Vũ Tình gọi là Ba Phách…”

“Ôi đệch, cậu nếu gọi trước mặt chị ấy, tôi sẽ phục cậu!”

“Cậu ta chính là nhàn rỗi quá, nghĩ những trò này.” Ngô Gia Vĩ ngồi ở trên cửa sổ, mặt đầy khinh bỉ.

Tứ Bảo nói: “Bằng không thì thế nào, nơi này không TV, cũng không di động, giải trí gì cũng không có, tôi cũng sắp nghẹn điên rồi, sơn dương, tôi gặp được cậu, coi như là an tâm rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, động dung nói: “Tôi cũng tương tự, nhìn thấy các cậu, tôi cũng an tâm, tuy đây không phải thế giới của chúng ta, nhưng chỉ cần các huynh đệ cùng một chỗ, thật lòng không có gì phải sợ, cùng nhau nghĩ biện pháp trở về thôi.”

Ba người nhìn nhau, đều cười cười, ngay cả Ngô Gia Vĩ luôn luôn nghiêm túc cũng cười cười.

Giữa anh em, không cần quá nhiều lời, một ánh mắt, một nụ cười, đều hiểu lẫn nhau.

Tứ Bảo đi đến trước bàn ăn, cầm một cái chân gà gặm, nói: “Sơn dương, cậu nói Ngô Đồng này, cùng Lãnh Ngọc4rốt cuộc có quan hệ không?”

“Có, khẳng định có.” Ngô Gia Vĩ tiếp nhận đề tài.

Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu, nói: “Trước mắt còn chưa biết, đây là chuyện thế nào. Tôi đoán là, có lẽ cô ấy là kiếp trước của Lãnh Ngọc.”

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ trầm ngâm không nói, chốc lát sau, Tứ Bảo nói: “Nếu đúng, làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

“Cậu xử lý như thế nào, tựa như rất phiền toái.”

“Cái này… Tôi cũng không biết.”

Hai người trở nên trầm ngâm. Tứ Bảo đột nhiên vỗ đùi, nói: “Tôi trái lại có cái chủ ý, sơn dương, chúng ta có thể đi Thiên Tử điện, xem sổ sinh tử của cô ấy, làm rõ kiếp trước kiếp này của cô ấy, chẳng phải sẽ biết cô ấy là ai rồi?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, thiếu chút nữa cảm thấy đó là một biện pháp hay, cẩn thận nghĩ, cười khổ nói: “Cậu ngốc à, Lãnh Ngọc là người của trăm năm sau, cho dù là kiếp sau của cô ấy, hiện tại tất cả đều còn chưa xảy ra đâu, trên sổ sinh tử sao có thể có dấu vết. Hơn nữa, Thôi phủ quân của thế giới này, căn bản là không để ý tới tôi.” Diệp Thiếu Dương đem tình huống mình lúc trước đi âm ty nói một lần, Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ nghe xong, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý nào cả.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa, nhìn qua là Ngô Đồng.

“Các anh đang nói chuyện sao?” Ngô Đồng thấy Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ ở trong phòng, hỏi một tiếng.

“Không có việc gì gấp, cô tìm tôi có việc? Vào nói đi.”

Ngô Đồng do dự một phen, nói: “Tôi có mấy lời, muốn nói riêng với anh.”

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ vừa nghe, lập tức đứng dậy chào hỏi, về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status