Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2529: Thai Trung Chi Mê (1)


“Những truyền thuyết này, ta không biết là thật hay giả, nhưng linh lực nơi này rất nồng đậm, cũng rất thuần khiết, ta từng ở nơi này trảm thi thứ hai, chỉ là ta mãi không thể lý giải, vì sao Tĩnh Mịch Mê Lâm loại địa phương chí ấm chí độc này, sẽ sinh ra bồ đề thần mộc loại vật chí thiện chí thuần này.”

Dưới tàng cây, Đạo Phong mặc áo dài màu xanh ngửa đầu nhìn chỗ cao của tán cây, bên cạnh hắn, còn có một đạo sĩ mũ lông vũ trường bào đang đứng, hai người đứng sóng vai, nhìn chỗ cao.

Đạo Phong hơi quay đầu, nhìn đạo sĩ bên cạnh, nói: “Trần Nguyên Tử, ngươi lui tới tam giới lục đạo, biết sự huyền bí trong đó hay không?”

Trần Nguyên Tử tay vuốt râu dài, mỉm cười nói: “Trên đời vạn vật mọi sự, trong đen có t

trong trắng có đen, âm dương trong sinh, là nhân quả lẫn nhau, người thân là đạo sĩ, đạo lý này chẳng lẽ không biết?

“Ngươi không cần đấu mồm mép với ta, nếu là đơn giản như vậy, ta cũng sẽ không hoang mang thật lâu.”

Trần Nguyên Tử nói: “Nếu một cái đạo lý, ngươi có thể một câu giảng rõ, người đời chung quy không tin, ngược lại thao thao bất tuyệt nói lời thừa hết bài này đến bài khác không ai có thể hiểu, người đời tôn sùng là kinh điển, bởi không hiểu mà thấy thâm ảo, người đời chẳng phải đều là như the?”

Đạo Phong nhìn hắn, mỉm cười nói: “Cho nên các ngươi luôn đấu mồm mép, đem chuyện một câu có thể nói rõ ràng cố gắng nói thật phức tạp, để người đời nghe không hiểu, cho nên quy bái đối với các ngươi.”

Trần Nguyên Tử cười ha ha.

Đạo Phong bĩu môi, “Cho nên ta luôn là ít nói nhảm.”

Trần Nguyên Tử nói: “Có những lời nhảm, vẫn là phải nói, thanh..”

Đạo Phong đột nhiên quay đầu, nói: “Đừng xưng hô ta như vậy, ta tên là Đạo Phong.”

“Tên chỉ là cái ký hiệu, gọi là gì quan trọng lắm sao?”

“Ta không có kiếp trước, ta đã nói mấy lần với ngươi, ngươi đừng vì chuyện năm đó đến dây dưa ta

nữa.”

Trần Nguyên Tử cười nói: “Lời này của người rất mâu thuẫn, người đã không có kiếp trước, lại nói cái gì năm đó?

Đạo Phong nhíu mày nói: “Người người này có phiên hay không, kiếp trước với ta đã sớm không còn vướng bận, ân oán tình thù, nào nhớ được nhiều như vậy?”

Trần Nguyên Tử nói: “Vậy ta hỏi người, Phiên Thiên n này của người ở đâu ra?”

Đạo Phong trầm mặc một lúc lâu, xoay người đối mặt hắn, nói: “Người tìm ta, lại mang ta tới nơi này, rốt cuộc muốn nói gì, không lẽ là vì đệ tử kia của ngươi, tới tìm ta báo thù?”

Trần Nguyên Tử nói: “Ta là Địa tiền chi tổ, người làm như vậy, quả thật khiến ta mất mặt, nhưng cũng may ta sắp đi rồi, cũng không để ý những thứ này nữa.”

“Đi?”

“Đi Tu La đạo.”

Đạo Phong khẽ nhíu mày, “Sao các ngươi đều muốn đi chỗ đó?

Trần Nguyên Tử hít một tiếng, nói: “Ta vốn nên đi sớm rồi, tham luyến trần thế, tu thêm một hội nguyên, tỉnh lại cũng là cục diện này hôm nay, chúng ta đã già rồi, việc ứng kiếp, không nên do chúng ta đến gánh vác, bằng không gieo xuống quá nhiều nhân quả nghiệp chướng, khó có thể đại viên mãn…”

Đạo Phong nói: “Ta không thích nghe cái này, các ngươi đều đi Tu La giới, có phải có nguyên nhân gì sau lưng hay không?”

Trần Nguyên Tử trầm ngâm một phen rồi nói: “Ngươi làm việc của bản thân người là được, có một số việc, ngươi không tiện biết.”

Đạo Phong không hỏi nữa. Khi người khác không muốn nói, hắn không phải loại người ra sức hỏi tiếp.

Trần Nguyên Tử nói: “Ta vốn không nên tới tìm người, nhưng người ta bạn tri kỉ năm đó, ta trước khi đi, đặc biệt đến xem thăm người, người này trảm hai thi, thi thứ ba vì sao đến nay không trảm.”

Đạo Phong hơi cúi đầu, nói: “Con đường tu hành của ta, cần trảm máu thịt, linh thân cùng nguyên thần, mới có thể chứng thủy chung, mà nay đã trảm hai thi, lại không có được phương pháp trảm nguyên thần, chẳng lẽ ngươi biết?”

Trần Nguyên Tử nói: “Phương pháp chống đạo, mỗi người khác nhau, ta nào có thể giúp ngươi.”

Đạo Phong liếc hắn, lười nói.

Trần Nguyên Tử nói: “Ta không biết người trảm thị như thế nào, lại biết người vì sao chưa tìm được pháp môn trảm thi, chỉ vì nghi vấn trong thai…”

Đạo Phong khó hiểu nhìn hắn.

“Nghi vấn trong thai, khiến người quên kiếp trước kiếp này của ngươi –– người hãy nghe ta nói xong trước, người tuy biết kiếp trước của mình là ai, nhưng người lựa chọn quên đi, người chỉ nhớ rõ sứ mệnh, nhưng lại không biết gốc rễ tu hành…”

Gốc rễ tu hành… Đạo Phong bắt đầu trầm ngâm.

Đột nhiên, một tia sáng từ trước mắt lướt qua, khi Đạo Phong ngẩng đầu nhìn là Trần Nguyên Từdang hai tay, trong tay cầm một quyển sách mở ra, lơ lửng ở giữa không trung, một đạo hào quang màu bạc từ trong sách tràn ra, hướng đối diện bắn đi.

Địa Mô Chi Thư?

Đạo Phong giật mình một cái, chưa đợi hắn mở miệng, Trần Nguyên Tử chậm rãi nói: “Bồ đề vốn vô thụ, gương sáng cũng phụ thai, Đạo Phong, người nhìn hướng đối diện.”

Đạo Phong vội vàng xoay người, phía sau là bồ đề thần mộc cao lớn, ánh sáng địa thư bắn ra, bao phủ lên cho thần mộc một tầng hào quang kỳ ảo, nhìn qua càng giống một cây “Thần mộc” đích thực.

“Thân tự bồ đề khinh như yên, bất tri kỷ thế tại nhân gian, địa thư nan tái thiên hạ sự, vấn đạo tu hướng bản tâm nguyên…”Trần Nguyên Tử chậm rãi nói ra bốn câu này.

Đạo Phong tinh tế thưởng thức bốn câu giống thơ hoặc như là châm ngôn này, đột nhiên một trận gió thổi tới, đem một mảng lớn lá cây bồ đề trước mắt thổi hết ra, ở giữa mảng lá cây rậm rạp nhất kia xuất hiện một quầng sáng màu đỏ, hình dạng… Giống như là một trái tim, đang không ngừng lóe

lên.

“Bồ đề chi tâm?” Đạo Phong thất thanh cả kinh nói.

“Bồ đề chi tâm, chính là bản tâm của bản thân người… Đạo Phong, đây là đạo tâm của chính người đó, người nhìn cho rõ.”

Trong lòng Đạo Phong hơi kinh ngạc, ghé sát vào nhìn.

Trần Nguyên Tử niệm chú ngữ, địa thư lật một tờ, có linh quang mới từ trong đó bắn ra, ném đến trên lưng Đạo Phong, sau đó từ trong cơ thể hắn truyền qua, rơi ở trên bồ đề chi tâm.

Đạo Phong nhìn chằm chằm bồ đề chi tâm, ở dưới không ngừng chớp động, hình ảnh trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ…

Rất lâu, rất lâu sau đó, ảo giác trước mắt biến mất, Đạo Phong đột nhiên phục hồi tinh thần, như trên rỉ hít một tiếng, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Không ngờ được đạo tâm của ta thật sự có tỳ vết, nghi vấn trong thai, thì ra mạnh như vậy…”

Xoay người muốn tìm Trần Nguyên Tử, lại phát hiện người đã không ở đó nữa, ở xa hơn một chút, hắn thấy được Dương Cung Tử một thân váy dài màu trắng, bộ dáng dịu dàng động lòng người, lặng lẽ nhìn hắn.

Đạo Phong đi qua, nói: “Trần Nguyên Tử đâu?”

“Đi rồi, hắn nói hắn muốn đi Tu La giới.” Dương Cung Tử tò mò đánh giá hắn, nói: “Hai người cán lại đây lâu như vậy, đã nói những gì?”

Đạo Phong trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Hắn chỉ điểm bến mê cho ta, dạy ta phương pháp trám tam thi.”

Dương Cung Tử nghe vậy hơi kinh ngạc, sững sờ nhìn hắn nói: “Vậy huynh… Học được rồi?”

Đạo Phong nói: “Đại đạo vô hình, lĩnh ngộ khác nhau, phép tu hành chỉ có tự mình lĩnh ngộ, đi đâu mà học, hắn là dùng địa thư để ta nhìn rõ đạo tâm của mình… Ta đã biết làm thế nào rồi.”

Dương Cung Tử nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Muốn trảm nguyên thần, cần phá nghi vấn trong thai trước, biện pháp là có, chỉ là..” Đạo Phong bắt đầu chần chờ.

Dương Cung Tử chờ mãi không có câu dưới, nhịn không được hỏi hắn: “Chỉ là cái gì, rất khó khăn

sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status