Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2645: Cương Thi Nhìn Không Thấy (2)


Làm như vậy, trái lại cũng không phải vì hại hậu nhân, mà là loại tác hồn trận này, có thể đem quỷ hồn xâm nhập hòa hợp một thể với trận pháp, hấp thu lực lượng quỷ hồn, không ngừng tăng cường uy lực trận pháp.

Tuy nói là vì thủ hộ mộ chủ, nhưng loại tác hồn trận này dù sao quá mức âm độc, pháp sư chính phái bình thường là không làm, chỉ có tìm pháp sư tà tu...

Cổ mộ trước mắt này, nếu thật là hoàng đế Thanh triều xây, như vậy, dùng tới tác hồn trận đó là điều quá bình thường, hơn nữa, có thể được hoàng đế ủy thác trọng trách, tuyệt đối không phải pháp sư tầm thường, xấp xỉ cấp bậc quốc sư.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương đều tự suy nghĩ một hồi, lão Quách dẫn đầu nói: “Ta nói, nơi này đã Có tỏa hồn trận mạnh như vậy, ngay cả Tiểu Mã cũng có thể vây khốn, nói rõ không phải bút tích của người thường, có thể thật sự là quốc sư nào của Đại Thanh triều làm. Sự tình có chút khó giải quyết.”

Đoàn người thương lượng một phen, cảm thấy thảo luận những thứ này đều vô dụng, vẫn là nghĩ cách xuống mộ, đem toàn bộ cổ mộ tra xét một lần, rốt cuộc có bí mật gì, tự nhiên cũng sẽ biết.

“Quách sư huynh, có thể đem ổ khóa này mở ra hay không?” Diệp Thiếu Dương lại có tâm tư này.

Lão Quách đi đến trước cửa sắt, cẩn thận xem xét khóa cửa một hồi, lẩm bẩm: “Tốt nhất là có máy cắt các thứ, dùng kiểu như cái đục cũng có thể thử chút.”

Lão Thu vừa nghe, lập tức nói: “Trong xe của tôi cũng có cái đục, đoạn đầu là loại khoan kim cương, không biết có thể dùng hay không.”

Lão Quách bảo hắn đem món đồ cầm đến thử xem.

Lão Thu nhanh chóng quay về, không riêng lấy đến đục, còn có vặn vít cờ lê vân vân.Lão Quách nhìn cái đục kia, đầu nhọn nhìn qua cũng được.

Lão Quách ở phụ cận tìm một khối đá hoa cương, đem cái đục cắm vào trong khe cửa, nhắm khóa cửa, kêu Tứ Bảo dùng sức đập.

Mấy hán tử thay phiên ra trận, đừng xem bọn họ mỗi người đều là pháp sư thủ đoạn ngàn vạn, làm loại việc nặng này thật sự không có kỹ xảo gì, một cái khóa cửa nho nhỏ, lại làm khó mấy pháp sư bọn họ.

Tiểu Mã ở bên cạnh luôn cổ vũ cho bọn họ, trên thực tế là một loại vui sướng khi người gặp họa, hướng Diệp Thiếu Dương đắc ý nói: “Tiểu Diệp Tử, cậu nói, nếu tôi là còn sống, loại công việc này cậu khẳng định giao ngay cho tôi làm phải không, đáng tiếc tôi chết rồi, ha ha, tôi chết rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Tôi nghe lời này sao lại không được tự nhiên như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy một người đã chết còn vui vẻ như vậy.”

“Chết làm sao, chỉ đời này mà nói, lão tử từng sống, cậu từng chết sao?”

Diệp Thiếu Dương thế mà không còn lời nào để đối đáp.

Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đem khóa cửa đập ra. Vài người mệt thè lưỡi thở như chó, nghỉ ngơi một hồi, sau đó đem cửa mở ra, ngoài dự đoán của mọi người là, một mùi tanh tưới nồng đậm xen lẫn trong không khí ẩm thấp, từ trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ này tràn ra.

Thi khí!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, đưa tay ngăn trở đoàn người, mấy người đều đứng lại ở cửa, nhìn vào bên trong, một mảng tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tất cả trên mặt đất đều là nước.

Lão Quách mở ra đèn pin của điện thoại di động, hướng ba người bọn Diệp Thiếu Dương gật gật đau.

Diệp Thiếu Dương là người đầu tiên đi vào.

Mùi thối mãnh liệt, hun người ta không mở được mắt. Cái này không riêng gì thi khí – mùi thị khí rất nhạt, đây là thi thối thật sự.

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận di động của lão Quách, vừa cất bước, vừa soi về phía gian phòng xi măng phong bế này, gian phòng rỗng tuếch, có thể là thấm nước, trên đất có một vũng nước, còn có một chút bùn đất trầm tích xuống, chỉ có ở vị trí một góc cạnh tường, tựa như có một bóng người.

Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi tới, là một người.

Cương thi?

Xuất phát từ an toàn, Diệp Thiếu Dương đốt một tấm linh phụ ném qua, rơi ở trên thân người này, thân thể không nhúc nhích, lửa bùa cũng chưa mở rộng, nói rõ đây là một tử thi thật sự.

Nhưng thi khí mờ nhạt nơi này là ở đâu ra?

Diệp Thiếu Dương ôm nghi vấn, đi về phía thi thể này.

Tóc rối tung khô héo, thân thể tựa hờ vào trên tường, thịt trên người đã hoàn toàn hư thổi phân giải, chỉ còn lại có một bộ xương khô, quần áo mặc trên người cũng đã gần như không mang bất cứ màu sắc nào, nhưng vẫn có thể thấy được là một cái áo sơ mi cùng quần bò, quần áo thủng trăm ngàn lỗ, chỉ có dây lưng vẫn nguyên vẹn.

“Là người hiện đại.” Lão Quách bịt mũi nói.

Tiểu Mã nói: “Nói nhảm, chẳng lẽ là thi thể trong cổ mộ bằ đến nơi này.”

Diệp Thiếu Dương cúi người quan sát thi thể này, đột nhiên đầu thi thể cử động một phát, Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh lui về phía sau, kết quả là một con chuột, từ trong mồm bộ xương bò ra, mở to một đôi mắt xanh mượt đánh giá người từ ngoài đến này.

Hóa ra là đem thi thể biến thành ổ của nó.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm lá ngải khô, và hai cục, nhét vào trong lỗ mũi mình, còn lại giao cho bọn Tứ Bảo, tiến lên dùng Câu Hồn Tá móc lấy cổ thụ thể, kéo đến một bên.

Kết quả phía sau thi thể có một đám côn trùng rậm rạp, ánh sáng quá mờ, cũng nhìn không ra là gián hay là cái gì, dù sao rậm rạp một mảng, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lui qua một bên, dùng Câu Hồn Tác kéo thi thể, cuốn tới, cái gì cũng không có. Lúc này phía sau truyền đến tiếng Tứ Bảo: “Mọi người đến xem.”

Diệp Thiếu Dương đi qua, Tứ Bảo ngồi xổm trước một vật, lấy di động soi.

Là hình dạng một cái giếng, nhưng so với giếng nước bình thường thì lớn hơn rất nhiều, ở một góc phòng, bên trên có một cái nắp giếng, bằng sắt, đậy kín kẽ ở trên giếng, không có khóa, nhưng trên thành giếng có bốn đinh tán được khảm ở trong xi măng, nối liền cùng một chỗ với nắp giếng, nhìn kỹ tất cả đều là hàn lên, hiển nhiên thứ này là do con người tỉ mỉ chế tạo.

“Chính là đây rồi, bên dưới là đường trong mộ, tôi chính là từ nơi này đi vào.” Tiểu Mã ở bên cạnh nói.

Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác gõ gõ nắp giếng, phát ra tiếng trầm đục, biểu hiện nắp giếng này có đủ độ dày.

“Quách sư huynh, cái này có thể sử dụng đục để đục ra không.”

Lão Quách kiểm tra một phen, cười khổ nói: “Có thể, nước chảy đá mòn, lấy hai mươi tám cái đục đến, một tháng thời gian, khẳng định có thể đục ra.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, dọc theo bốn góc phòng đi một lượt, lại kiểm tra nóc phòng cùng vách tường, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Trừ hang chuột, nơi này một cái cửa ra vào cũng không có, thi thể này là ở đâu ra, hơn nữa thì thế này là người hiện đại, hiển nhiên không phải thứ trong cổ

mộ."

Đoàn người đều sửng sốt một phen, Ngô Gia Vĩ nói: “Vậy là sau khi xây căn phòng này, thi thể này mới được đặt vào.”

“Vì sao phải đặt một thi thể vào?”

Đoàn người đều không thể nói rõ.

“Xem tư thế thi thể này, khẳng định không phải tử vong bình thường. Tôi đánh giá, có thể là lúc phong tỏa cổ mộ, đã xảy ra sự kiện gì khác thường, tạo thành người này chết ––chết ở chỗ này, bởi vậy ở lại đây." Lão Quách phỏng đoán.

“Vậy vì sao không mang thi thể đi?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status