Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2677: Nguyền Rủa Lực Lượng (1)


“Lão đại, người

phụ thân ngươi, ta nên kêu gia gia hay là đại bá? Chanh Tử nghiêng đầu.

“Tùy tiện đi, ngươi muốn gọi cha cũng được.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.

Chanh Tử oan hắn liếc mắt một cái: “Đừng chiếm tiện nghi ta!” Lập tức nói: “Vậy kêu đại bá đi, đại bá tìm người, là vì chuyện gì a?”

“Vừa rồi không phải nói sao, chính là muốn ta...” Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại hướng cô chớp chớp, nơi này thực không phải chỗ nói chuyện.

Chanh Tử cũng lập tức hiểu ý, nói: “Ồ, nếu không có việc gì, vậy hiện tại ngươi sẽ trở về?"

“Ta đi về trước, ngươi cũng trở về đi làm đi. Có việc ta lại tìm ngươi.”

Diệp Thiếu Dương vốn không khách khí gì với Chanh Tử, lấy tay nhéo nhéo mặt của cô, mở ra khe hở hư không, chui vào.

Từ Văn Trường một mình đi vào Chuyển Luân điện, đại môn ở phía sau hắn đóng lại, Chuyển Luân điện to lớn nhưng im ắng, chỉ có chính giữa đại điện, có một bóng dáng người thập phân cực đại, ngồi ngay ngắn ở trên bảo tòa, đầu đội mặt nạ long giác, thịnh khí bức người, bình thường quy hồn nếu nhìn thấy hắn, cho dù không biết thân phận của hắn, nhưng dưới khí thể áp bách như vậy cũng tuyệt đối không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Dám mà nhìn. Đây là quyền uy tuyệt đối.

Hắn chính là chủ nhân Luân hồi ty này, một trong tứ đại đầu sỏ của âm ty Chuyển Luân Vương, còn gọi là Chuyển Luân Thánh Đế.

Từ Văn Trường đi thẳng đến bên cạnh Chuyển Luân Vương, cũng không hành lễ, gật gật đầu với hắn, nói: “Diệp Thiếu Dương đi rồi.”

Chuyển Luân Vương trầm ngâm một lúc lâu sau nói: “Không biết Diệp Binh có đem Cơ mật nói cho hắn hay không.”

“Tất nhiên là có nói, nhưng ta đoán, hắn cũng không dám nói nhiều lắm. Hắn là người thông minh, hiểu không thể để cho Diệp Thiếu Dương biết nhiều quá, nếu không hắn càng nguy hiểm.”

Chuyển Luân Vương thở dài: “Nếu như vậy, sẽ không dễ dàng thả hắn trở về.”

Từ Văn Trường cười khổ: “Không giữ được hắn.”

Chuyển Luân Vương ngẩng đầu, khẽ nhíu mày nhìn hắn: “Tiên sinh sao lại nói vậy?”

“Từ lâu hắn đã không còn là đệ tử Mao Sơn bình thường trước kia, Thánh Đế, người ta hiện tại bài vị thương tiện, từ xưa pháp luật không động đến những người có địa vị, nếu chúng ta cưỡng cầu hắn, nhưng lại không thể nói ra chân tướng, sẽ bị người cười chê, còn nữa... Hắn hiện nay thực lực siêu nhiên, có bối cảnh phía sau, một khi bắt hắn, m Dương Ty tất phản, còn có Phong Chi Cốc, hai môn phái này, nội ứng ngoại hợp, có thể gây ra không ít sóng gió.”

Nói đến chuyện này, Từ Văn Trường lắc đầu thở dài, càng thêm cảm khái

Chuyển Luân Vương nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm phun ra một câu: “Vây sơn dưỡng hổ, hổ đại thương nhân”

Từ Văn Trường thở dài, nói: “Đó là còn chưa nói, m Ty dùng vô số tài nguyên bồi dưỡng ra hắn, mà nay... biết chân tướng, cũng đã khó có thể khống chế được.”

Nói đến điều này, Từ Văn Trường nghĩ đến điều gì đó, hỏi Chuyển Luân Vương, “Lúc trước bạch y tín sứ đến, còn nói gì đó?”

Chuyển Luân Vương trầm mặc một lát, nói: “Đại đế cũng không nghĩ tới, hắn sẽ trưởng thành nhanh như vậy, may là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ đại đế giao cho hắn, ít nhất hoàn thành giai đoạn đầu tiên.”

Từ Văn Trường nói: “Thánh đế, ngươi có từng nghĩ tới, nếu hắn biết mình vẫn bị lợi dụng, với thực lực cùng ảnh hưởng của hắn hiện tại sẽ làm ra sự tình gì...”

Chuyển Luân Vương trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Đây là điều khiến đại để lo lắng, nếu có mệnh lệnh, chúng ta chấp hành cho tốt, nhưng bổn vương đánh giá, đại để trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ không động thủ với hắn, hắn thực lực càng mạnh, càng có thể hấp dẫn người khác chú ý, vì người khác tranh thủ thời gian trưởng thành.”

Từ Văn Trường cũng trầm mặc thật lâu sau, tiến đến bên cạnh Chuyển Luân Vương, không chút cảm khái mà nói: “Thánh đế, người có từng nghĩ tới, người kia, vì cái gì không thể là Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ hắn nhất định càng vĩ đại hơn so với Diệp Thiếu Dương?”

Chuyển Luân Vương hơi ngẩn ra, cũng trầm mặc nửa ngày, nói: “Để tương lai xem.”

Lập tức lại nói: “Vừa lại có Hắc y quỷ sứ tiến đến thông báo, Đạo Phong đi Nam Hải Tuyền Nhãn mang theo Tiêu Đồ công chúa, đã về Phong Chi Cốc, nếu hắn xuất hiện ở trong âm ty, các phủ nha sai toàn lực đuổi bắt, truy bắt tiến chiều ngục.”

Từ Văn Trường nhíu mày nói: “Lần này... Là thật chứ?”

“Là thật, Đạo Phong đã hoàn toàn phản bội đại đế.”

Từ Văn Trường hít sâu một hơi thở dài: “Loạn hết rồi."

Trong tam giới đều có loạn tượng, xem ra, thiên kiếp thật sự sắp tới rồi. Diệp Thiếu Dương mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng noãn, vội vàng đứng dậy, phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh.

Bệnh viện?

“Anh tỉnh rồi!” Lưu kỳ đi tới, tức giận nói.

“Đây là nơi nào?" Diệp Thiếu Dương quay người lại, nhìn thấy Qua Qua cùng Bánh Bao, hai người một trái một phải đứng ở trên hai cánh cửa sổ, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, lập tức nhảy lên trên giường, hỏi hắn thế nào.

Bên kia, Lưu Kỳ giải thích sơ tình huống.

“Anh đi nửa ngày không trở lại, tôi không biết sao lại thế này, đành phải tìm y tá nam vào WC tìm anh, thấy người hôn mê, vốn định đưa tới bệnh viện, vừa lúc nơi này cũng có phòng cấp cứu, nên đưa tới nơi này, nhưng mạch đập cùng tim đập của anh đều bình thường, bác sỹ bảo để quan sát một lát xem sao, xem có phải con sốc cấp tính hay không... May là anh tỉnh rồi, tôi nói anh bị làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi cũng không biết, dù sao tôi rất khỏe.” Diệp Thiếu Dương nhảy xuống giường, duỗi cái lưng mỏi.

“Tôi khuyên anh trở về vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thử.” Lưu Kỳ nói.

“Ừ, chúng ta làm chính sự trước đi. Tìm được người kia chưa?”

“Đã tới từ lâu rồi.”

Lưu Kỳ dẫn hắn đến phòng quan sát, trên đường, đối mặt với câu hỏi của Qua Qua cùng Bánh Bao, Diệp Thiếu Dương chỉ nói trở về sẽ nói sau.

Chuyện phụ thân nói cho mình nghe, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể trở về từ từ tiêu hóa.

Chào hỏi qua lại cùng bác sỹ, một lát sau, bác sỹ mang theo một người đàn ông vào, người đàn ông này lưng còng, đi đứng hữu khí vô lực, sắc mặt vàng như nến, tóc cũng trọc như không có, khoảng hơn năm mươi tuổi, được hai người dìu vào, ngồi xuống cái bàn hướng đối diện, cúi đầu, ánh mắt thơ thẫn nhìn chằm chằm dưới chân mình.

“Vương Tỉnh Lộ?” Diệp Thiếu Dương hỏi một tiếng. Vương Tỉnh Lộ ngay cả đầu cũng không nhấc.

Bác sỹ đi theo sau hắn nói: “Đừng phí sức, hắn không nghe được gì hết, hiện tại chỉ số IQ của hắn chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi, chỉ biết đơn giản nhất là ăn uống đại tiểu tiện, còn lại không có phản ứng gì.”

Lưu Kỳ nhìn Diệp Thiếu Dương, xuôi tay nói: “Từ đầu tôi đã nói đi chỉ công cốc thôi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, đứng dậy đi đến trước mặt Vương Tỉnh Lộ, ngồi xổm xuống nhìn mặt y, tuy rằng ánh mắt y thẫn thờ, nhưng mà tướng mạo vẫn bình thường, không phải biểu hiện thiếu hồn phách, lập tức cầm lấy cổ tay y, dùng cường khi tiến vào kinh mạch y, chạy một lần trong cơ thể y, tìm được vấn đề rồi!

Bên trong ba hồn bảy vía người này, có một hồn tứ phách bị quấy rầy, lung tung tổ hợp cùng một chỗ, hèn chị công năng cơ bản nhất của thân thể vẫn phải có.

Ba hồn bảy vía trong nhân thể, tựa như tóc và da của nhân thể, có công năng tái sinh. Người ta trong một số tình huống (cực độ bị thương hoặc kinh hách), sẽ xảy ra điệu hồn hoặc là tán hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status