Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 332: Lại là đồng môn? 


Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, kinh hoàng vỗ ngực, hết thảy đều bị Vương Lương nhìn thấy hết, trong lòng liền mất sự hoài nghi, ánh mắt chuyển lên người Mã Thừa, dùng thanh âm khô khốc hỏi: “Tiên sinh đến bốc thuốc?”

“Xem bệnh.”

Vương Lương hơi hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi “Bệnh gì?" “Tâm bệnh.”

“Trị như thế nào?”

“Một trản quỷ đèn lồng, 2 quả xích dương tử, tam căn đảo ….., đảo cái gì đó, bốn vị kim tiền thảo.”

Mã Thừa gãi gãi đầu.

Diệp Thiếu Dương chả biết nói gì, cái này muốn xong hết rồi, câu đối đều nói không có được, đối phương khẳng định sẽ không dám tiếp đãi.

Quả nhiên, Vương Lương cười cười nói “Xin lỗi, tiểu điếm này không có các vị thuốc đó.”

Mã Thừa nghe xong liền nóng nảy, “Ngươi nói câu đối tiếp theo đi, ta nhất thời không nhớ rõ, biết sao được”

Diệp Thiếu Dương cuống lên, câu đối mà nói rõ như vậy thì sao phải làm câu đối nữa? Người như vật, Vương Lương cũng là lần đầu tiên gặp được, cảm thấy buồn cười, liền trêu đùa hắn một tí, hỏi “cái gì làm dẫn dược?”

Đây là hỏi hắn ai là người bảo lãnh, Mã Thừa đáp “Cái này không tiện nói, ngươi chỉ biết là, ta tới làm sinh ý là được”

Vương lương lắc đầu, “Đây là lời thật đi, ngươi ba câu cũng không trả lời được một câu, làm sao ta tiếp đây, tiếp đãi ngươi ta không làm được, mời đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, vốn dĩ là cái kế hoạch tốt, liền bởi vì Mã Thừa quên từ, liền thất bại, lập tức nghĩ biện pháp cứu chữa.

Lúc này, nhan sắc khuôn mặt của Mã Thừa lập tức thay đổi, nhìn Vương Lương cười cười nói “Ta không biết câu đối gì cả, ta cũng không thích làm theo ý người khác, cho ngươi mười lăm phút, nếu hết mười lăm phút Hồ Uy không tới, ta nói cửa hàng này có thể đóng cửa.”

Vương Lương nhăn mày hỏi “Dựa vào cái gì?”

“Bằng vào ta họ Mã.”

“Ngươi ….

gọi là gì?”

“Không cần hỏi, ở Thạch thành này, chỉ có một nhà họ Mã.”

Mã nhẹ nhàng nói, dùng loại ánh mắt không giận mà uy nhìn hắn.

Vương Lương tuy là quỷ thi, nhưng có cảm giác của một người sống, nên từ biểu tình Mã Thừa, cảm nhận được một loại khí thế cường đại.

Cùng Mã Thừa đối diện vài giây, Vương Lương cũng không nói lời nào, xoay người rời quầy, đi lên cầu thang, vài phút sau, Hồ Uy mặc áo dài xuống tới.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương cùng hắn đối mặt, nghiêm túc đánh giá hắn, Hồ Uy hai hàng lông mày nối nhau, ánh mắt có một đoàn thanh khí nhàn nhạt, chỉ là điểm này, liền biết hắn có thân phận một pháp sư tà tu.

Ánh mắt hắn âm trầm lộ ra 1 tia hung ác nham hiểm, nói lên là người xảo trá ngoan độc.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, loại tướng mạo ‘hung nhân’, thật sự ít thấy.

Hồ Uy liếc nhìn Mã Thừa, kinh ngạc qua đi, liền lập tức tươi cười, từ xa bước tới liền vươn tay, “Mã công tử, khách quý nha!”

Mã Thừa không cùng hắn bắt tay, hơi hơi mỉm cười, “Ngươi biết ta.”

“Thạch thành Mã công tử, sao dám không biết chứ.”

Hồ Uy quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói “vị này là?”

“Là một bằng hữu của ta, họ Dương, là một vị âm dương sư.”

Đây là Diệp Thiếu Dương dạy hắn nói, trước nói rõ thân phận của mình, ngược lại sẽ làm cho Hồ Uy sinh hoài nghi.

“Âm dương sư, lợi hại, lợi hại.”

Hồ Uy tiến đến bắt tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cố ý cười cười, nói “Nơi này của ngươi có những thứ không sạch sẽ, ta sợ dính vào người Mã thiếu gia, cho nên cùng hắn đến đây.”

Hồ Uy nghe xong liền bình thường trở lại, xem ra Mã Thừa lo lắng xảy ra chuyện ở đây, cho nên tìm một cái âm dương sư cùng đến, lập tức cười nói “Dương huynh đệ đừng nói đùa, ta nới này mỗi ngày đều quét tước sạch sẽ, mà lầu hai càng sạch, mời! ”

Nói thế tiến lên thân thiết giữ chặt tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm giác được một cỗ cương khí cường đại, theo huyệt vị trên cánh tay của mình tiến vào trong cơ thể, giả bộ điều động cương khí phòng ngự, kết quả dễ dàng sụp đổ, thân hình lảo đảo, run lên.

Hồ Uy thu liễm cương khí, nhìn hắn nhàn nhạt cười:”

Thang lầu này của ta có hơi nguy hiểm, Dương huynh đệ để tâm một ít”

Diệp Thiếu Dương nghe ra đây là một câu uy hiếp, lập tức làm bộ buồn bực kèm biểu tình xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng.

Trên lầu hai, là một gian phòng khách bình thường, không có cửa sổ, nhưng ánh đèn rực sáng như là ban ngày.

Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá, phòng treo tấm hoành phi bình thường, mấy tấm bình phong, ngăn thành mấy gian nhỏ, mỗi gian đều có bàn trà cùng ghế ngồi, chứng tỏ nơi đây thường xuyên tiếp nhiều người.

Hồ Uy mang hai người đi vào tiểu gian thứ nhất, đến bàn trà ngồi xuống rồi tự mình pha trà, nói chuyện phiếm vài câu, Mã Thừa liền nói vào chính đề, “Ta có nghe một người bằng hữu nói đến nơi này của ngươi, theo quy củ là báo danh, nhưng bằng hữu này của ta không tiện nói tên.”

Hồ Uy lập tức cười nói: “Mã công tử là ai cơ chứ!, quy củ là để cho người bình thường, quy củ của ta mà áp dụng cho công tử, cái tiểu điếm nhỏ này sao mở cửa được?”

“Sảng khoái, nói chính sự đi, ta cần một con Cổ mạn đồng.”

“A? Mã công tử cầu cái gì?”

Hồ Uy bất động thanh sắc hỏi, “Cầu phương tâm của cô nương.”

Hồ Uy hiển nhiên là không tin, “Lấy thân phận của Mã công tử, có cô nương nào mà không vào tay?”

Mã Thừa nhún vai “Chu gia đại tiểu thư.”

Hồ Uy cười to “Thạch thành dám cự tuyệt Mã công tử, chỉ sợ mỗi Chu tiểu thư thôi, môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối a.”

Mã Thừa cũng cười cười, “Lúc trước ta đã nghe nói về ngươi, bất quá không chú ý, chắc ngươi cũng biết, ta cũng không có sự tình gì cần tiểu quỷ hỗ trợ, nhưng chuyện này …..

Nói ra cũng không sợ ngươi cười, ta đã dùng hết phương pháp, vẫn là không cưa đổ được nàng, hiện cũng có chút nản lòng thoái chí, tới ngươi thử vận may xem sao?”

Hồ Uy nói “Mã công tử đối với sự tình tiểu quỷ không hiểu lắm rồi, nó cũng giống như phong thủy, cũng chỉ có thể tăng thêm một tí hy vọng, chứ không thể nào trực tiếp hoàn thành sự tình gì….”

Mã Thừa nói “Ta đã hỏi thăm rồi, có 1 loại tiểu quỷ có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, nhưng không hiểu lắm, cho nên tới đây hỏi rõ ràng một chút.”

Hồ Uy cười nói “Đó là đồn đại, không thể nào.”

“Thật là không có?”

“Thật không có, nếu không thì Hồ mỗ sao dám không cống hiến hết sức mình”

Mã Thừa thất vọng thở dài nói “vậy đi, ta trước đưa ngươi 80 vạn, sự thành hay không tính sau, khì nào thì có?”

“Cho ta ba ngày đi.”

Hồ Uy cười cười, “Cổ mạn đồng nho nhỏ, cũng không đáng tiền như vậy, Hồ Uy cấp miễn phí cho Mã công tử một cái, coi như là kết giao bằng hữu, còn xin Mã công tử nể tình.”

Mã công tử nhìn hắn, ngầm hiểu gật gật đầu “tốt, tương lai ở Thạch thành có chuyện gì, thì tùy thời có thể tìm ta.”

Diệp Thiếu Dương thấy sự tình cứ như vậy, vì vậy mở miệng hỏi “Thấy sơn không phải sơn, thấy thủy không phải thủy, không biết Hồ tiên sinh ở núi nào?”

Hồ Uy cười cười “ta đến từ Nhạc sơn, Hồ mỗ là Mao Sơn đệ tử.”

Mã Thừa nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt.

Diệp Thiếu Dương lập tức toát ra biểu tình kinh ngạc “Không thể nào, Hồ tiên sinh, tuy rằng bản lĩnh của ta không được, nhưng ta vừa lúc là Mao sơn ngoại môn đệ tử, ta như thế nào … chưa từng gặp qua Hồ sư huynh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status