Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 490: Ta là thiên sư của nhân gian (1) 


Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ?”

“Có ta đây, đừng sợ...”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay nàng.

Từ xa bỗng vang đến tiếng kèn xô na, ngày càng gần, mọi người lui lại phía sau nhường đường, thấp thoáng thấy đội ngũ đón dâu đang đi tới, phía trước là mấy tên quỷ tốt thổi kèn mở đường, phía sau là một nam một nữ, trên người mặc đương nhiên là…… áo cưới phương Tây.

“Sao lại tân thời vậy" Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

Tam thẩm trả lời: “ Là do bọn họ báo mộng bảo người nhà đốt cho.

Đều là thanh niên, mới chết chưa đầy nửa năm, đương nhiên là phải theo hiện đại rồi.”

Diệp Thiếu Dương á khẩu.

Có hai đứa con nít chừng năm sáu tuổi mặc yếm đỏ, tay cầm khay, từ hai bên đi ra.

Đáng kinh ngạc ở chỗ, đám người xem náo nhiệt ai cũng nhiệt tình nhổ ra hai ba ngón tay của mình, bỏ vào khay.

“Đây là tùy lễ.”

khi khay chuyển tới trước mặt, Tam thẩm cũng nhổ xuống hai ngón bỏ vào đó, “Ba mươi ngón tay quỷ, có thể đổi được hai lượng Quỷ Hà Xa.”

Mọi người đi theo tân lang tân nương về phía cuối sơn cốc.

Dưới chân Thanh Thiên Quan có dựng một sân khấu, bên đó có mấy vị “Dạ Tuần Thần”

, dẫn theo đám quỷ tốt đứng sau sân khấu, phong thái oai nghiêm, giống y như thật vậy.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua liền cảm thấy buồn cười.

Sau khi tân lang tân nương lên đài, tiếng kèn lại ầm ĩ nổi lên, nhưng là nhạc buồn.

“Sao lại là nhạc buồn?”

Diệp Tiểu Manh tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Quỷ với người không giống nhau, nhạc buồn chính là quỷ nhạc, cho quỷ nghe.”

Càng ngày càng nhiều người kéo đến trước sân khấu.

Một người lên đài, tuyên đọc tên họ, sinh thần bát tự của đôi nam nữ, cùng với nguyên nhân chết và ngày giỗ.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thì biết, hai người đều ở thôn bên cạnh: một người bị nhiễm bệnh chết, một người bị tai nạn đột tử.

Lúc còn sống không quen biết, sau khi vào Quỷ Tiên Thôn mới được mọi người tác hợp, kết Minh hôn.

Tiếp theo, chủ lễ bắt đầu tuyên đọc ý chỉ cùng lời chúc mừng của Tiên Nương, chấp thuận hai người Minh hôn.

Sau đó hai người quỳ bái lẫn nhau, dâng trà, không trao đổi nhẫn, mà ghé sát mặt, hé miệng thổi một cổ quỷ khí vào miệng đối phương.

Tiếp đó, một mỹ nữ mặc váy thướt tha, tay bê khay lên đài, tuyên bố Tiên Nương nương ban cho hai vị tân nhân hai phần Quỷ Hà Xa, chúc bọn họ sớm sinh quý tử.

Hai quỷ hồn vui mừng tiếp nhận.

Nghi thức hoàn thành, được một đám người ồn ào đưa vào nhà.

Không ít quỷ hồn theo sau định đi náo tân lang tân nương động phòng…… Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy một màn quái đản diễn ra, cảm giác vừa buồn cười lại giật mình, bản thân không thể giải thích được.

Đột nhiên, chủ lễ gõ một tiếng phèng la, hướng hai người Diệp Thiếu Dương, cao giọng nói: “Hôm nay không chỉ có nhị vị tân nhân đại hôn, Quỷ Tiên Thôn chúng ta còn nghênh đón hai vị khách đặc biệt.

Bọn họ là đều pháp sư trên nhân gian, trong đó có một vị cô nương rất xinh đẹp.

Xem đám độc thân mấy người ai có bản lĩnh giữ nàng ở lại, lấy về làm người nâng khăn sửa túi....

……”

Mọi ánh mắt quỷ đều hướng về phía Diệp Tiểu Manh, không ít nam quỷ trẻ tuổi mắt phóng lục quang, vọt tới trước mặt, cười với nàng.

Diệp Tiểu Manh nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, không dám động thủ.

Dù có chút pháp thuật, nhưng pháp lực của cô chỉ đủ để đối phó một hai con lệ quỷ, bây giờ quanh đây có đến hơn trăm con…… Tam thúc đột nhiên đi lên phía trước, chắp tay nói: “Hai vị độc thân tiểu quỷ, hay là như vậy đi: Cháu gái ta là một pháp sư, các ngươi cũng có chút tu vi.

Không bằng lên đây luận võ, ai đánh bại nó có thể lấy về làm vợ, thấy thế nào?”

Diệp Tiểu Manh thất thanh kêu lên: “Tam thúc....

người!”

Diệp Thiếu Dương thở dài, có thể lý giải suy nghĩ của Tam thúc: Ngay từ đầu khi Tam thúc dẫn bọn họ vào thôn, đã có ý muốn giữ lại, vì thế không ngừng dùng hoa ngôn xảo ngữ, thậm chí còn tìm cả đám họ hàng thân thích tới thuyết phục.

Ông ta làm như vậy mục đích thực đơn thuần: Đây là một nơi tốt, muốn bọn họ ở lại hưởng phước.

Đoán bọn họ sẽ không đồng ý nên không tiếc dùng tới mưu ma kế quỷ, lạt mềm buộc chặt.

Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không trách ông ta, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.

Tất cả xôn xao lui về phía sau, chừa ra một khoảng đất trống.

Mấy nam quỷ trẻ tuổi lập tức xoa tay hầm hè tiến lên phía trước.

Diệp Tiểu Manh cả kinh thất sắc, mình đến bạn trai còn chưa có, vạn nhất thua cuộc phải lấy một tên quỷ làm chồng, chẳng lẽ phải uất nghẹn mà chết hay sao? Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, đi lên trên đài, hướng mặt xuống dưới, nói: “Luận võ chiêu thân đúng không, được thôi, đây là tiểu muội của ta, nếu muốn cưới nó, trước tiên phải thắng ta cái đã.”

Nói xong quay sang khẽ giọng với Diệp Tiểu Manh: “Chịu khó kiên nhẫn một chút, xem ta đánh bại bọn chúng ra sao.”

Lập tức có một tên hoàng mao tiểu tử nhảy lên đài, miệng nói: “Đại cữu ca, đắc tội a.”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn, tiểu tử này lúc sinh thời chắc thuộc dạng đầu gấu ở nông thôn.

Diệp Tiểu Manh thấy thế vội lui ra phía sau, đứng một góc quan sát.

“Đại cữu ca.....

ba từ này không dễ kêu như vậy đâu.”

Diệp Thiếu Dương hướng hắn bĩu môi nói.

Hoàng mao cười hắc hắc, quỷ lực phóng xuất, hướng Diệp Thiếu Dương cấp tốc đánh tới, khi còn cách khoảng ba thước đột nhiên quỷ lực toàn thân bị phong tỏa, không thể động đậy.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh cười nhạt, đan tay kết thành Lan hoa ấn, nhẹ nhàng bắn thẳng vào Quỷ môn của hắn.

Hoàng mao thẳng cẳng, " rầm" một cái bay ra khỏi đài đài, rơi vào giữa đám người phía dưới.

Chúng quỷ ồ lên, là một tên người đầy cơ bắp thượng đài, không nói câu nào, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nhào tới.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Diệp Tiểu Manh: “Thấy ưng ý thì cho ta biết nha.”

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt: “Thiếu Dương ca...

huynh còn giễu cợt muội....

cẩn thận đó!”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu lại, đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế trúng giữa ấn đường của tên quỷ đang lao tới.

Một đạo kim quang loé lên, con quỷ kia cũng lập tức bị đánh văng xuống đài.

Hai quỷ lên đài, liên tiếp bị Diệp Thiếu Dương đánh bại.

Chúng quỷ đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới ý thức được cái tên tiểu tử mặt trắng trên đài kia thực không đơn giản, nhất thời không ai dám ho he.

Lúc này, một con quỷ mặc áo dài cổ trang nhảy lên đài, trong đám quỷ bên dưới lập tức có tiếng hô: “Triệu lão Tứ...

chẳng lẽ ngươi muốn nhận cái tiểu mỹ nữ này sao, không sợ lão cọp người ta lấy đế giày đập tiểu nhân ngươi hả!”

Triệu lão Tứ quay đầu lại mắng: “Các ngươi biết cái gì, ta thấy tiểu ca đây thân thủ không tồi, nhiều năm không cùng pháp sư giao thủ, lên đánh một phen cho đỡ nghiền.”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chỉ muốn cùng ngươi đấu pháp, thắng cũng không cần muội của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đáng thắng được rồi hãy nói.”

Triệu lão Tứ cười cười, xốc áo dài lên, tay cắm vào ngực nhổ xuống một cây xương sườn.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy xương sườn lục quang quanh quẩn, chắc tên này tu luyện quỷ khí, hơn nữa cũng có chút tu vi, vì thế rút ra dây Câu Hồn.

“Địa ngục câu hồn tác!”

Triệu lão Tứ kêu lên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status