Mật ngọt hôn nhân

Chương 700: Cắm sừng (1)


Đối với Lư Tiền Tài bây giờ, không có gì quan trọng hơn tự do. Dù sao thì chỉ khi được tự do mới có thể làm những chuyện khác. Nếu ông ta bị vào tù thì tất cả2chẳng còn hy vọng gì nữa.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi thích sự sảng khoái này của ông.” Thẩm Quân Trạch vừa cười vừa nói, cậu ta lấy một tập tài liệu ra và đưa cho9ông ta: “Nếu đã vậy thì ký luôn đi.” Lư Tiến Tài nhận tài liệu rồi liếc nhìn, nhìn Thẩm Quân Trạch với ánh mắt lạnh giá: “Mày quả là không hề che giấu ý đồ của mày chút6nào.” “Tôi gọi là chuẩn bị đầy đủ, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho cả hai chúng ta.” Thẩm Quân Trạch thoáng nhìn đồng hồ: “Ký tên đi, tôi đang vội.” Bàn tay cầm0bút của Lư Tiến Tài khẽ run run, ông ta nhìn trùng trùng vào chỗ ký tên ở dưới cùng. Đây là tất cả những thứ ông ta cố gắng bao năm qua mới có được, bây giờ lại7phải hai tay dâng lên, nói lòng của ông ta đang rỉ máu vẫn còn là nhẹ nhàng. “Nếu ông còn không ký tên thì tôi đi đây, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa thôi.” Thẩm Quân Trạch thúc giục.

Lư Tiến Tài nhắm mắt lại, cắn răng ký tên mình lên tập tài liệu, Thẩm Quân Trạch hài lòng cười: “Chúc mừng, ông sắp lấy lại được tự do rồi.” Lư Tiến Tài hừ lạnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn Thẩm Quân Trạch, Thẩm Quân Trạch cũng nhún vai chẳng quan tâm. Cậu ta cầm tài liệu lên rồi xoay người bỏ đi. Đi đến giữa chừng liền dừng lại, quay đầu nói với Lư Tiến Tài một câu: “Ông không cần phải lo lắng cuộc sống sau này đâu, dù gì thì ông vẫn là bác ruột của tôi, đương nhiên tôi không thể nhìn ông chết đói rồi. Tiền sinh hoạt sau này, tôi vẫn sẽ cho ông. Đương nhiên, nếu ông có thể lấy lòng tôi thì tiền sinh hoạt sẽ còn gấp bội.” Lư Tiến Tài trợn trừng mắt, đôi đồng tử như sắp lồi ra: “Thẩm Quân Trạch, thằng khốn kiếp.” Thẩm Quân Trạch cười tủm tỉm: “Những thứ này đều do ông đích thân dạy đó, nếu như tôi là thằng khốn kiếp thì ông là gì đây?” Sắc mặt Lư Tiến Tài lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chuyển thành đen sì, nhìn bóng lưng Thẩm Quân Trạch rời đi, ông ta hận đến suýt chút nữa cắn nát răng.

Chờ đấy, sẽ có một ngày...

Sau khi Trương Văn Lệ biết Lư Tiến Tài dùng cổ phần trong tay để đổi lấy tự do, bà ta kinh ngạc đến ngây ra, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tiến Tài, không còn thu nhập nữa thì cuộc sống sau này chúng ta phải làm sao?” “Trong nhà không phải vẫn còn tiền tiết kiệm hay sao? Khoản tiền tiết kiệm đấy cũng đủ để cầm cự một thời gian rồi.” Lư Tiến Tài không hề lo lắng chút nào. Mấy năm ông ta cầm quyền, tài sản trong tay cũng không ít, mặc dù không đến tiền trăm triệu, nhưng mấy chục triệu thì vẫn có.

Lúc này, Lư Tiến Tài lại không nhìn thấy ánh mắt Trương Văn Lệ chợt lóe lên vẻ bối rối.

“Nhưng mà miệng ăn núi lở, chung quy vẫn không phải cách lâu dài.” Trương Văn Lệ tỏ vẻ lo âu.

“Những chuyện này bà không cần quan tâm, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lư Tiến Tài thản nhiên nói, ông ta cũng không có ý định ăn không ngồi rồi. Mặc dù đã mất cổ phần, nhưng ông ta có thể dựa vào khoản tiền tiết kiệm trong tay để gây dựng một công ty mới, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, còn về quy mô công ty thì không thể ép buộc được. Tóm lại là để có cơm no áo ấm thì không thành vấn đề. Mặc dù ông ta rất không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

“Tôi nhớ tiền tiết kiệm trong nhà cũng có mấy chục triệu, đưa một nửa cho tôi, tôi muốn tự lập nghiệp.” Trương Văn Lệ sững sờ: “Lập... Lập nghiệp? Tiến Tài, chuyện này không được đâu. Bây giờ lập nghiệp rủi ro cao lắm, lỡ như thua lỗ thì sau này cả nhà chúng ta phải uống gió Tây Bắc thật đó.” “Thật ra số tiền đó đã đủ cho cả nhà chúng ta sống rồi. Nếu tiết kiệm một chút thì sống đến hết đời cũng vẫn đủ, hay là thôi, cứ như vậy đã.” Trương Văn Lệ hòng thuyết phục Lư Tiến Tài. Lư Tiến Tài yên lặng nhìn bà ta: “Văn Lệ, hôm nay bà rất kỳ lạ.” Vừa nhắc tới tiền tiết kiệm, Trương Văn Lệ liền căng thẳng, khiến Lư Tiến Tài không khỏi hoài nghi.

“Nào có gì kỳ lạ, ông nghĩ nhiều rồi.” Khóe miệng Trương Văn Lệ giật giật, cười méo xẹo: “Tiền Tài, tôi vẫn cảm thấy chuyện lập nghiệp này ông phải suy nghĩ cho thật kỹ. Bây giờ ông muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, rủi ro thật sự quá lớn. Cả nhà chúng ta thế này, thật sự không thích hợp để mạo hiểm đâu.”

Lư Tiền Tài nhìn thẳng vào mặt Trương Văn Lệ, lạnh nhạt lên tiếng: “Những chuyện này tôi sẽ tự khắc nghĩ ra cách, bà chỉ cần chăm lo tốt chuyện trong nhà, làm hậu phương vững chắc cho tôi là được. Bà nói cho tôi biết, bây giờ cụ thể nhà ta còn bao nhiêu tiền?”

Tài chính trong nhà đều do một tay Trương Văn Lệ quản lý. Lư Tiến Tài hoàn toàn không biết tài sản của mình có bao nhiêu.

“Mấy năm qua, mặc dù ông kiếm được nhiều, nhưng nhà ta cũng tiêu không ít, thật ra cũng không dư ra bao nhiêu.” “Không dư ra bao nhiêu là bao nhiêu?” “Khoảng mấy... mấy trăm ngàn tệ” Trương Văn Lệ ậm ờ, hoàn toàn không dám nhìn vào mặt của Lư Tiến Tài. Lư Tiền Tài trợn to hai mắt: “Mấy trăm ngàn?! Trương Văn Lệ, bà nói rõ cho tôi, tiền trong nhà tiêu đi đâu hết rồi?” Vừa rồi ông ta cũng nghĩ tiền trong nhà có lẽ đã bị Trương Văn Lệ tiêu không ít, nhưng không ngờ tiền tiết kiệm lại chỉ có mấy trăm ngàn. Theo suy đoán của ông ta, không có năm mươi triệu thì ít nhất cũng phải có mười triệu.

“Thì chỉ là củi gạo dầu muối bình thường thôi. Nhà ta vẫn luôn tiêu nhiều, ông không lo chuyện nhà nên không biết được đâu.” Trương Văn Lệ có ý giấu giếm, nhưng Lư Tiến Tài dễ bị lừa như vậy sao? “củi gạo dầu muối mà bà cần dùng đến mấy chục triệu hả? Bà nói thật cho tôi, rốt cuộc số tiền này đã dùng để làm gì?” Lư Tiền Tài âm u nhìn vợ mình. Trương Văn Lệ bị ông ta nhìn đến mức trong lòng ớn lạnh: “Tiền Tài, ông nghe tôi nói, số tiền này thật ra.” Vẻ mặt bà ta do dự. “Thật ra cái gì, nói tiếp.” Giọng Lư Tiền Tài lạnh lẽo. “Trước đây tôi đầu tư một khoản nhưng thất bại, số tiền đó dùng để bồi thường hết rồi.” Trương Văn Lệ cắn răng, nói liền một mạch.

“Bốp!” Một cú tát giáng mạnh xuống mặt bà ta: “Mấy chục triệu để bồi thường hết! Trương Văn Lệ, đồ đàn bà phá gia, tôi đánh chết bà!” Lư Tiến Tài gào lên. Trương Văn Lệ không ngờ Lư Tiến Tài lại đột nhiên ra tay, bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, đến một câu nặng lời Lư Tiến Tài cũng chưa từng nói với bà ta. Cú tát đột ngột lập tức khiến bà ta ngơ ngẩn. Thấy Lư Tiến Tài lại muốn ra tay, Trương Văn Lệ trốn ra sau: “Lư Tiến Tài, ông dám!”

“Bà thấy tôi có dám không?” Lư Tiến Tài lập tức nóng giận đến mất khôn. Ông ta dám chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Thẩm Quân Trạch cũng là bởi vì biết trong nhà vẫn còn mấy chục triệu tiền tiết kiệm. Cho dù không có số cổ phần này thì trong thời gian ngắn, ông ta vẫn có cách dùng số tiền này mở một công ty mới. Dù sao thì những năm qua, ông ta cũng đã tích lũy được vài mối quan hệ. Nhưng bây giờ số tiền kia đã không còn nữa, nói cách khác là hy vọng cuối cùng của ông ta cũng đã mất. Điều này có thể khiến ông ta không giận được sao? Nếu có thể, ông ta chỉ muốn bóp chết người phụ nữ này. “Tôi cũng không cố ý mà, tôi chỉ muốn để cuộc sống của nhà ta tốt hơn một chút, gánh vác một phần áp lực của ông, ai mà ngờ lại thành ra như thế. Ông nổi khùng với tôi cái gì chứ?” Trương Văn Lệ già mồm. “Bà còn mặt mũi mà nói! Chính bà có năng lực hay không, trong lòng bà còn không rõ hay sao?” Bà ta không nói còn đỡ, vừa nói đã khiến Lư Tiến Tài giận điên lên.

Trương Văn Lệ không phải kiểu phụ nữ có con mắt đầu tư. Mấy năm nay, bà ta nắm giữ tài chính trong nhà, toàn bộ tiền đã gửi ngân hàng hết rồi, ngay cả bất động sản cũng chẳng mua mấy. Ngoại trừ ngôi biệt thự bọn họ đang ở ra thì cũng chỉ có một căn hộ ở phía tây thành phố. Những khu vực đó cũng không đáng bao tiền, cho dù có bán căn hộ đó đi cũng không được bao nhiêu.

“Lư Tiến Tài, cho dù hôm nay ông có đánh chết tôi thì cũng không lấy được số tiền kia về đâu.”

“Vậy thì tôi đánh chết bà.” Lư Tiến Tài tiện tay vớ lấy cái gạt tàn trên bàn, đang định đập thì phía sau bỗng truyền đến tiếng trẻ con khóc. Lư Tiến Tài dừng động tác lại, sau đó nhìn thấy hai đứa con trai mình đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn bọn họ. Đứa út đang khóc òa lên. Vẻ mặt ông ta cứng đờ, bỏ cái gạt tàn xuống. Trương Văn Lệ thấy thế, lập tức đứng lên chạy tới ôm hai đứa bé: “Đừng nhìn, mau vào phòng đi.” Bà ta đẩy hai đứa bé vào phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng ngủ lại: “Tiến Tài, tôi thật sự không cố ý mà. Sau khi phải bồi thường số tiền này, tôi cũng không dám nói với ông.” Hai mắt Trương Văn Lệ đẫm lệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1180 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status