Mạt thế chi phế vật

Chương 136: Tình thế khó xử



Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Khi người thứ năm được phái đi cũng mất liên lạc, Lý Mộ Nhiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Long Hạ không trở về, Tiêu Thắng cũng không trở về, mấy tin này cô biết được là từ những người còn lại trong đoàn xe lén lút bàn luận. Không khí trong đoàn xe ngày một nặng nề, có người thậm chí bắt đầu bất mãn với Lâm An. Lý Mộ Nhiên không phải không nghĩ vậy, nhưng cô không có hiểu biết gì về người này, hơn nữa cô phát hiện Lâm An cũng rất sốt ruột, miệng còn nổi nóng tức giận, ngay cả khi ở một mình cũng vô cùng sầu lo, thậm chí còn mất ngủ cả đêm. Biểu hiện như vậy, khiến chút hoài nghi mới nảy lên của cô sẽ cảm thấy áy náy, chỉ là cô vẫn thấy bất an.

“Một chút việc nhỏ, gì đến nỗi này. Để tôi bói một quẻ cho cô.” Cô vì chuyện của Tống Nghiễn mà trằn trọc cả đêm, Quỷ Bệnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, móc mấy viên nghe nói là vỏ sò đen từng khiến đám nhóc Trương Duệ Dường ngạc nhiên từ trên người ra, mở miệng nói.

Mấy ngày ở chung này, cho dù Lý Mộ Nhiên không cố tình quan sát cũng có thể cảm nhận được Quỷ Bệnh không phải người bình thường. Cái khác không nói tới, chỉ mấy ngày không ăn không uống thôi liền khiến cô từng nghi ngờ không biết gã có phải là zombie biến dị hay không. May mắn, gã cũng không ăn thịt người, mà càng khiến người ta không biết nói gì cho phải đó là gã dường như không thèm để ý người khác có phát hiện điểm này hay không.

“Bĩ?” Không chờ đáp lại, vỏ sò đen đã bị tung ra mặt đất, chia ra thành mấy viên, có lớn, có nhỏ, có ngửa, có sấp. Quỷ Bệnh không chút để ý nhìn lướt qua, nhạt nhẽo phán.

Chỉ vậy thôi sao? Lý Mộ Nhiên dâng lên cảm giác vớ vẩn, nghĩ thầm cho dù là thần côn đi nữa ít nhất cũng phải làm bộ làm tịch hỏi vài câu, bói lại mấy lần mới có thể cho ra đáp án chứ, trông gã cứ như đang chơi vậy, có hơi…

“Có nghĩa là gì?” Cô hỏi. Người này ngay cả giải thích cũng lười, hà tất phải lấy chuyện bói toán ra đùa cô, cho nên mặc kệ đúng hay không, chỉ với phần ý tốt của đối phương, cô liền nhận cái tình này.

“Tiểu nhân đắc ý, quân tử đạo tiêu. Mọi việc nên nhẫn.” Quỷ Bệnh chậm rì rì nhặt vỏ sò đen lên, trong ánh mắt kinh ngạc của vài người bên cạnh vân vê vài cái thành một khối hoàn chỉnh, sau đó cho lại vào túi tiền, ít lời nhiều ý mà trả lời.

“Còn phải nhẫn thế nào nữa?” Lý Mộ Nhiên truy vấn, trong lòng kỳ thật có chút không thể hiểu được, cô cảm thấy bản thân vẫn luôn biết nhẫn nhịn mà. Được rồi, không có năng lực, không nhịn thì có thể làm được gì chứ?

Quỷ Bệnh nâng mắt nhìn cô một cái, nói từng chữ một “Lùi lại, đừng vội xuất đầu.” Trong lúc gã không biết, có rất nhiều lần cô sắp nhịn không nổi mà nói ra dị năng của mình với Lâm An.

Lý Mộ Nhiên im lặng một lát, cảm thấy còn mơ hồ hơn, hoàn toàn không hiểu gì cả, còn không bằng trực tiếp hỏi cho rõ “Nghe không hiểu. Là sao?”

Quỷ Bệnh đột nhiên có chút hối hận vì tự tìm phiền toái, nhưng nếu đã mở đầu thì vẫn nên làm tới cùng thôi, chẳng qua không kiên nhẫn được mà mắng một câu “Ngu ngốc! Chủ nhiệm nhà cô bị tiểu nhân lừa, cô phải đề phòng đi, đừng có góp cả phần mình vào. Muốn cứu người thì một mình lén lút mà cứu, đừng có làm như sợ người khác không thấy được ấy.” Gã cũng không nghiêm túc phân tích ý nghĩa quẻ cho cô, trên thực tế, đối với người thường mà nói, quẻ này khẳng định xấu không thể xấu hơn được nữa, nhưng trong mắt gã, quẻ ấy không tốt cũng chẳng xấu, chỉ phải xem người ta nghĩ thế nào thôi. Qua cơn bỉ cực rồi đến hồi thái lai, thiên đạo vô thường, nhưng tuyệt đối sẽ để lại đường sống cho người ta. Tuy rằng tình cảnh lúc này của Tống Nghiễn đã kém đến không thể kém hơn.

Lý Mộ Nhiên nghe nhầm chủ nhiệm thành chủ nhân, chợt hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh phản ứng lại được, sau đó nhanh chóng bị lời nói lộ ra tin tức kinh người của Quỷ Bệnh mà dời đi lực chú ý, lắp bắp hỏi “Anh nói… Anh, anh nói Lâm…”

“Tôi chưa nói cái gì cả.” Quỷ Bệnh nhún nhún vai chìa tay, mặc kệ Lý Mộ Nhiên có truy vấn thế nào, cũng không chịu nói ra nửa chữ.

Lý Mộ Nhiên rất muốn nói với bản thân rằng mình nghĩ nhiều rồi, có lẽ Quỷ Bệnh thật sự không có ý gì đặc biệt, chỉ bảo cô cẩn thận chút mà thôi, nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng cô vẫn có một cây gai mọc rễ, khiến bản thân bởi vì Tống Nghiễn gặp nạn mà rối loạn, thu lại ý định dựa vào Lâm An và mấy người sót lại trong đoàn xe để cứu người. Trên thế giới này, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.

Trải qua mấy ngày huấn luyện, Lý Mộ Nhiên đã có hiểu biết về dị năng của mình. Mỗi ngày có thể sử dụng số lần cực hạn là năm, trong đó đã tính cả số lần hấp thụ tinh hạch bổ sung rồi tiếp tục sử dụng dị năng, sau đó sẽ phải dừng lại khôi phục tinh thần. Bởi vì mỗi lần sử dụng không chỉ tiêu hao lượng lớn dị năng, còn bị tiêu hao không ít tinh thần lực. Dị năng có thể thông qua tinh hạch mà bổ sung, nhưng tinh thần lại yêu cầu giấc ngủ và nghỉ ngơi mới có thể khôi phục, cho nên nói cực hạn kỳ thực là giới hạn của tinh thần. Mặt khác, khi sử dụng dị năng có thể mang theo người khác, điểm này đã sớm được chứng minh từ lúc mang theo Trương Duệ Dương và Ú Ú rơi xuống Đông Châu, nhưng mà hiện giờ cô thử lại, phát hiện một lần chỉ có thể mang một người, hơn nữa bởi vì mang theo người, khiến số lần sử dụng ít đi thành hai. Cô có chút mê mang, không biết là bởi vì Ú Ú không phải người cho nên không chiếm danh ngạch, hay là do năng lực của cô chỉ có thể vượt qua 20 km như thế, so với tiềm năng khi kích phát toàn diện giảm đi rất nhiều. Nhưng mặc kệ thế nào, cho dù chỉ có hai lần cũng có thể có tác dụng rất lớn.

Nhưng chuyện tiếp theo khiến người khác đau đầu đó là nếu cô đi cứu Tống Nghiễn, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ? Cô không yên tâm để đám trẻ ở lại đây, càng lo lắng nếu sau khi cô rời khỏi, Quỷ Bệnh có khi nào… thi tính bùng phát, ăn luôn bọn nhỏ? Tuy cô cảm thấy suy nghĩ của mình thật vớ vẩn, nếu đối phương thật sự có ý xấu, lúc trước khi cô bị thú Vực tấn công không cần ra tay giúp là đủ rồi, hà tất phải làm điều thừa. Nhưng nếu tự giấu bọn nhỏ ở nơi ẩn nấp an toàn so sánh với để bọn chúng bên cạnh Quỷ Bệnh, cô xác thật lo lắng hơn một chút, chung quy toàn thân cao thấp của người này đều là một ẩn số.

“Anh cần tôi giúp làm gì?” Nghĩ đến tình cảnh càng kéo dài càng bất lợi của bọn họ, Lý Mộ Nhiên rốt cuộc quyết định làm rõ ý đồ Quỷ Bệnh đi theo mình trước, sau đó sẽ phán đoán xem phải làm thế nào.

Nghe hỏi vậy, trong mắt Quỷ Bệnh hiện lên vẻ hiểu rõ tất cả, trầm ngâm một lát, không tiếp tục ra vẻ thần bí nữa “Tôi đang tìm một thứ. Tôi đã tính rồi, ở đâu đó trên Tây Bắc, cô đưa tôi tới đó, tìm giúp tôi.”

Thì ra cũng có chuyện anh không làm được hả. Lý Mộ Nhiên nghe vậy thì trong đầu xuất hiện suy nghĩ kia trước nhất, khi đó cô mới phát hiện trong tiềm thức của mình vậy mà đã xem người đàn ông bệnh tật này trở thành người không gì không làm được. Đương nhiên, ngay sau đó cô liền vì cái suy nghĩ này mà không nhịn được bật cười, cũng không phải thần tiên, sao có thể không gì làm không được.

“Là thứ gì vậy?” Cô thuận miệng hỏi một câu, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, hiện tại nói cho cô hẳn là không sao.

“Không biết.” Quỷ Bệnh cho cô một đáp án rất đáng kinh ngạc.

Lý Mộ Nhiên rối rắm một trận, cảm thấy người này nếu không có ý tốt thì bớt việc đi rồi, lời nói dối không đàng hoàng này ai sẽ tin chứ. Nhưng càng khiến cô buồn bực hơn đó là cô thật sự ngốc đến không khống chế được mà muốn tin tưởng. Có lẽ là Quỷ Bệnh cho cô cảm giác ngay cả đi lừa gạt người khác thì gã cũng khinh thường.

“Vậy phải tìm thế nào?” Nếu không tìm thấy, chẳng lẽ cứ phải chạy nơi nơi theo gã sao? Không phải cô sợ cái này, cô sợ chính là không có đầu mối mà cứ đi làm, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy vô vọng không biết làm thế nào.

“Đến lúc đó tôi sẽ có cách.” Quỷ Bệnh không muốn nói chuyện nhiều, gã quá rõ năng lực của Lý Mộ Nhiên, muốn đi Tây Bắc, còn không biết phải chờ ngày tháng năm nào, hiện tại mà nói không khỏi quá sớm rồi. Cũng may thời gian của gã rất nhiều, không vội.

“Muốn tìm đồ ạ? Cháu cũng có thể giúp, cháu tìm đồ rất giỏi đó. Trước kia bà nội không tìm được đồ, đều là cháu giúp tìm thấy đó.” Hai người nói chuyện cũng không tránh mấy đứa trẻ, Trương Duệ Dương vẫn luôn yên lặng nghe đột nhiên giơ tay nhỏ lên, vô cùng tích cực. Nói xong, nhóc chớp chớp đôi mắt to đen thuần, có chút chần chờ lại có chút mong mỏi nhìn Quỷ Bệnh, nhỏ giọng thử thăm dò thương lượng “Nhưng mà chú Bệnh ơi, có thể tìm ba ba trước được không?” Dường như sợ bị từ chối, nhóc vội vàng bổ sung “Đến lúc ấy ba ba, chú Bí Đỏ và cả chú béo nữa có thể tìm giúp đó.”

Mặt Quỷ Bệnh không chút biểu tình nhìn đứa nhỏ một cái, lát sau mới chậm rì rì trả lời “Không được để lỡ.” Đương nhiên trước đó phải giải quyết xong chuyện vặt vãnh này mới khiến cô gái kia chú tâm giúp gã làm việc được, chút chuyện này gã vẫn chờ nổi.

Gì cơ? Trương Duệ Dương há hốc mồm, không rõ như thế là đồng ý hay không, nhưng sợ hỏi lại chú Bệnh sẽ tức giận, đang lúc rối rắm liền cảm thấy đỉnh đầu bị sờ sờ, bên tai vang lên tiếng của Lý Mộ Nhiên “Chú ấy đồng ý rồi.” Nhóc nhất thời mừng rỡ cười tươi, tay nhỏ hăng hái nắm lại cam đoan với Quỷ Bệnh “Chú ơi, cháu nhất định sẽ cố gắng cố gắng giúp chú tìm đồ.”

Đối với lời cam đoan của đứa trẻ năm tuổi, Quỷ Bệnh đương nhiên không có khả năng để trong lòng, huống hồ những người khác mà muốn giúp, không có năng lực dò xét bằng tinh thần của Lý Mộ Nhiên thì cũng uổng công.

Lần nói chuyện này hiển nhiên không giúp được gì cho phán đoán của Lý Mộ Nhiên, cô cũng tự hiểu được, một khi dính tới chuyện hơi phức tạp lục đục với nhau thì cô liền luống cuống, cho nên cuối cùng vẫn quyết định thành thật dùng biện pháp liều chết để xử lý. Đưa ra ba lựa chọn có thể nghĩ ra đặt trước mặt, sau đó đắn đo cân nhắc, cuối cùng chọn ra biện pháp có thể nói là tương đối an toàn nhất trong đó.

Biện pháp thứ nhất, hoàn toàn mặc kệ Quỷ Bệnh có để ý hay không, giấu bọn nhỏ đến một nơi không kẻ nào biết được, cho đến khi cô cứu được người ra thì tìm chúng, nhưng nếu như cô không về hoặc là đột nhiên có sinh vật biến dị tấn công, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ? Biện pháp thứ hai, để đám nhóc ở cùng Quỷ Bệnh, phương diện này cần yêu cầu suy xét đến vấn đề chính là lai lịch của Quỷ Bệnh đến tột cùng là gì, lời gã nói có thật hay không, gã có tâm tư gì khác hay không. Còn cách thứ ba là giao bọn nhỏ cho Lâm An, nhờ anh ta chăm sóc hộ, nhưng mà so với Lâm An, cô dường như càng nguyện ý tin tưởng Quỷ Bệnh hơn một ít. Trên thực tế, vô luận chọn cách nào cô cũng không yên tâm, thế nhưng cô thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác cả, mà việc cứu người thì vẫn cần phải làm.

Nếu đổi thành một người đàn ông, nhất định sẽ cảm thấy cô nghĩ quá nhiều, lo nghĩ vẩn vơ, không nói đến cái khác, cho dù Lâm An thật sự là kẻ phản diện, chỉ cần Lý Mộ Nhiên chuẩn bị tốt đầy đủ đồ ăn thức uống rồi bảo mấy đứa nhỏ thành thật ở trong phòng thì Lâm An cũng sẽ không rảnh đi chú ý bọn nó, càng miễn bàn tới Quỷ Bệnh có thể trực tiếp một phát đập chết cô.

Nhưng mà quan tâm quá sẽ bị loạn, Lý Mộ Nhiên lại từng bị thua thiệt rồi, cho nên hận không thể tìm một biện pháp an toàn chắc chắn nhất cho bọn nhỏ. Chỉ là trên thế giới nào có chuyện gì là chắc chắn chứ. Bởi vậy trong lòng cô tuy rối rắm, nhưng vẫn mau chóng đưa ra quyết định, chọn biện pháp thứ hai, giao bọn nhỏ cho Quỷ Bệnh. Có lẽ… có lẽ cô có thể thử tin tưởng Quỷ Bệnh xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status