Mạt thế chi phế vật

Chương 205: Chạy trốn và đánh trả (5)



Edit: Yến Phi Ly

“Tay trái của tôi đau lắm, em xem cho tôi đi.” Tống Nghiễn mở miệng nói. Chỗ eo bụng của hắn bị thương lại không trải qua xử lý khâu vá, cho dù là biết bị thứ gì đó màu đen dính lại, nhưng trong lòng dẫu sao cũng có bóng ma, bình thường có thể bất động đều sẽ không động, để tránh miệng vết thương nứt ra. Huống chi xương sườn của hắn còn bị gãy, đầu gối vỡ vụn, có muốn động cũng không động đậy được.

Lý Mộ Nhiên đứng lên, hơi hơi nghiêng người mở hé một góc chăn đang đắp trên người hắn, chỉ nhìn một cái thôi mà tay cô liền run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt luôn cả góc chăn.

Cánh tay trái của Tống Nghiễn bởi vì từng bị chém đứt, cộng thêm eo bụng bị thương nặng, vì để tiện quan sát tình trạng miệng vết thương nên nửa thân trên của hắn đều để trần. Lúc này từ bả vai cho đến hết một cánh tay trái sưng đen lên, mạch máu trên bề mặt phồng lên như giun đất quấn quanh, nhìn cứ như muốn chui ra khỏi làn da, mà điều đáng sợ nhất lại là ngón tay hắn phình to gập lại, bên trên có lớp vảy đen bóng sắc bén lộ ra, mơ hồ có hơi giống móng vuốt của loài dã thú nào đó.

“Sao vậy?” Chú ý đến sắc mặt của cô không đúng, Tống Nghiễn hỏi, bởi vì nằm thẳng cho nên hắn không nhìn thấy cánh tay trái đang không nghe theo sai bảo của mình.

Lý Mộ Nhiên không đáp mà là chịu đựng sợ hãi trong lòng kéo chăn rộng ra thêm một chút, không ngoài dự liệu, toàn bộ cơ bụng rắn chắc của Tống Nghiễn cũng biến thành màu đen, hơn nữa còn đang bành trướng ra ngoài. Cô nhớ sáng sớm khi xem xét qua thì chưa bị như vậy, hiển nhiên là trong thời gian ngắn dường như đột nhiên biến dị mà thành.

“Anh đợi chút, em đi lấy gương.” Lý Mộ Nhiên che chăn lại giúp hắn, nghĩ một chút vẫn không biết nên nói như thế nào, nhưng lại không muốn giấu giếm hắn, vì thế để lại một câu rồi bước đi, rất nhanh liền chuyển một cái gương cao bằng người tới, đây là gương lớn do cô dỡ xuống. Hiện tại không phải trước tận thế mà buông ra những lời nói dối thiện ý, chỉ khi Tống Nghiễn tinh tường nhận thức được tình cảnh của bản thân thì mới sớm nghĩ ra biện pháp xử lý.

Tống Nghiễn nhìn thân thể hệt như quái vật trong gương, thật lâu sau cũng không nói gì, chỉ là lệ khí trong mắt càng thêm nồng đặc.

“Tại sao lại như vậy? Để em đi gọi anh Nhữ An.” Lý Mộ Nhiên bị ánh mắt ấy đâm vào trong lòng, tâm cô khẽ phát run, nhẹ giọng nói.

“Không cần.” Tống Nghiễn ngăn cản cô, rồi sau đó liền nhắm lại mắt, tựa hồ muốn thiếp đi.

Lý Mộ Nhiên biết nếu Hà Nhữ An có cách thì sớm đã xử lý ổn thỏa rồi, sẽ không trơ mắt nhìn tình huống của hắn chuyển biến xấu như hiện tại, cho nên cô không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi trở về, trong lòng rối loạn mà nghĩ linh tinh. Cô không nghĩ ra vì sao Tống Nghiễn lại xuất hiện loại tình huống này, là gã thanh niên Võ tông kia có vấn đề sao, hay là động vật biến dị cũng bắt đầu có thể lây nhiễm sang người? Thế nhưng khoảng thời gian này bọn họ đâu có đụng tới sinh vật biến dị mạnh nào đâu. Hay là zombie biến dị nhỉ?

“Em đi lấy về đây một bộ quần áo. Còn nữa, sau này khi tôi không tỉnh đừng để người khác lại gần tôi.” Khi mà cô đang lo lắng nghĩ ngợi lung tung, Tống Nghiễn tưởng rằng đã ngủ lại đột nhiên mở miệng, sau đó hắn tiếp tục duy trì trầm mặc.

Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện mắt hắn đã nhắm như trước, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc biến hóa nào. Cô khẽ thở dài, đáp một tiếng liền đi ra ngoài. Trên thực tế, cho tới bây giờ trong đầu cô đều còn đang quanh quẩn cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước đó, lòng cô run lên, thân là đương sự hẳn cảm giác của Tống Nghiễn khỏi cần phải nói. Hắn không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là hắn không khó chịu. Nhưng xưa nay Lý Mộ Nhiên là một người có tính cách ẩn nhẫn, đương nhiên sẽ không tự cho là đúng mà nói ra mấy câu an ủi săn sóc.

Thân hình Tống Nghiễn cao lớn, quần áo đàn ông trong căn hộ không chỉ bé hơn một size, hoàn toàn mặc vào không nổi, cuối cùng Lý Mộ Nhiên xuống dưới lầu chung cư để tìm, may mắn cô kiếm được một cái áo lông và áo khoác không quá chật, đồng thời còn thuận tiện thu về được hai đôi bao tay da. Bởi vì kia trong căn hộ kia chỉ có một con zombie, hơn nữa còn chưa tiến hóa cho nên cô không tốn bao nhiêu thời gian đã trở về, lúc này Tống Nghiễn vẫn chưa ngủ thiếp đi.

“Mặc vào cho tôi.” Hắn nói, tựa hồ đã không thèm để ý miệng vết thương có bị nứt toác vì động tác mặc quần áo hay không.

“Em đi gọi người tới giúp.” Lý Mộ Nhiên nói. Ngược lại cũng chẳng phải cô thẹn thùng kiêng dè cái gì, mà là nhiều người giúp đỡ thì động tác cũng sẽ nhẹ hơn một chút, không gây ảnh hưởng quá lớn tới miệng vết thương.

“Em nhanh quên thật đấy, còn định để cho mọi người đều biết tôi biến thành quái vật sao?” Tống Nghiễn lạnh lùng nói, trong mắt lướt qua sát khí đáng sợ.

Lý Mộ Nhiên sửng sốt, bất chợt phản ứng lại không kịp, cô cũng chưa nói gì mà, sao đã chọc tới hắn rồi? Cô hơi buồn bực, nhưng không cảm thấy tức giận gì, có lẽ bất kì ai biến thành dáng vẻ này của hắn hẳn đều rất khó chịu, cục cằn chút cũng là chuyện bình thường, huống chi vốn tính tình nguyên bản của hắn đã chẳng dễ chịu gì rồi. Cô cũng không biết chắc người khác nhìn thấy hắn hiện tại sẽ có phản ứng gì, mà nếu như cô cứ cứng rắn muốn gọi người khác đến, cô có cảm giác Tống Nghiễn sẽ thật sự đuổi luôn cô ra ngoài.

“Được rồi, em không gọi ai cả, nhưng mà thắt lưng của anh đừng có dùng sức đấy.” Cô thỏa hiệp, nhìn như không để lời Tống Nghiễn nói trong lòng, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên ánh mắt mới đây của hắn. Cô mơ hồ cảm thấy hơi bất an bởi vì cô cứ cảm giác tựa như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm trong đêm vậy.

“Cũng không phải muốn làm em, ông đây dùng thắt lưng làm gì?” Tống Nghiễn lộ vẻ không kiên nhẫn, lời nói ra càng thêm khó nghe.

Lý Mộ Nhiên cứng đờ, rồi sau đó tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu chẳng phải cảm thấy giờ không phải lúc tranh cãi thì cô sớm đã quay đầu bỏ đi, nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ nhận ra sự khác thường của hắn, mà loại này khác thường tựa hồ đã không thể dùng lời giải thích đơn giản là vì thân thể phát sinh biến hóa quái lạ khiến tâm tình không tốt nữa. Cô không nói gì để tránh nhận về càng nhiều trách cứ. Nhưng khi cô vừa mới nâng Tống Nghiễn ngồi dậy, đột nhiên chợt thấy trên lưng căng thẳng, cô bị người nọ ôm lấy. Bởi vì không dám đụng vào cánh tay trái của hắn nên cô phải thò tay xuyên qua nách phải để nâng người lên, hai người ban đầu đã dựa vào rất gần, nửa người trên của cô tức thì nhào vào ngực hắn, mặt lại càng dán sát vào bả vai trần trụi của hắn. Sau khi sửng sốt mấy giây, cảm giác được trên mặt truyền đến mùi mồ hôi cực nóng và ẩm ướt, còn có cảm giác cơ bắp siết chặt như ẩn chứa sức mạnh vô bờ của đàn ông, loại không khí mờ ám này tức thì khiến hai má Lý Mộ Nhiên đỏ bừng.

“Xin lỗi!” Trong tai truyền đến tiếng Tống Nghiễn, có lẽ là vì tư thế nên giọng hắn nghe vào có vẻ càng thêm trầm thấp, còn có loại cuốn hút quyến rũ khó nói nên lời, nghe được mà lòng Lý Mộ Nhiên chợt hoảng hốt, rồi sau đó lại lúng túng không thôi. Dù hắn có muốn xin lỗi, cũng không cần dùng lời như vậy chứ.

May mắn nói xong hai chữ này Tống Nghiễn liền buông cô ra. Cúi đầu tự nhìn cánh tay trái và bụng của mình, ánh mắt dao động, nói: “Lúc ở căn cứ Đông Châu đã từng bị tiêm vào huyết thanh của sinh vật biến dị, hẳn bây giờ mới phát tác… Lâm An… Lâm An…” Hắn nói rất khẽ, nói đến mấy chữ sau chỉ lập lại vài lần tên của Lâm An, như là muốn khắc sâu cái tên này trong đầu, để tránh quên đi.

Lý Mộ Nhiên âm thầm giật mình, cuối cùng vẫn hơi mất tự nhiên, trầm mặc ngồi thẳng người lại, nhanh chóng lấy khăn sạch ra lau mồ hôi trên mình hắn, sau đó mặc áo giữ ấm và áo lông cho hắn, bởi vì tay trái không tiện nhúc nhích nên cũng chẳng cần nhét vào tay áo, mà là dùng tấm khăn tam giác đám Kha Trường Phong tìm về bao bả vai của hắn lại, cánh tay gấp lên treo trước ngực. Cũng vì thế cô bất ngờ nhận thấy cánh tay Tống Nghiễn tựa hồ không thô như trước nữa, tình trạng hóa sừng cũng giảm nhẹ đi không ít, nếu như không quan sát thật kĩ thì sẽ nhìn không ra, thậm chí năm ngón tay cũng đã khôi phục về trạng thái bình thường.

“Ủa?” Cô thở phào lên tiếng.

“Sao rồi?” Lần này Tống Nghiễn tiếp lời rất nhanh.

Lý Mộ Nhiên không nhìn hắn, thấp giọng đáp: “Tay trái của anh đã tốt hơn trước rất nhiều.” Trong lòng cô vẫn không được tự nhiên, ở vấn đề nào đó da mặt cô mỏng vô cùng, tuy rằng hắn đã nói xin lỗi, thế nhưng bị mắng như vậy thì đâu thể coi như không có chuyện gì ngay được.

“Có lẽ nó liên quan tới cảm xúc của tôi.” Tống Nghiễn nhẹ nhàng nói, nhìn thẳng vào cô gái đang cúi đầu trước mặt mình, trong mắt lướt qua chút ảo não. Dù cho lúc này mệt mỏi lần nữa ùa lên, hắn vẫn phải cố gắng chống chọi để dặn dò kĩ lưỡng. “Về sau có lẽ đôi khi tôi sẽ không khống chế được bản thân nói hay làm gì, nếu như tôi bảo em rời đi hoặc là tự em phát giác điều gì không đúng thì nhất định phải lập tức tránh xa tôi một chút, cũng đừng để người khác lại gần tôi…” Giọng hắn càng nói càng thấp, càng nói càng chậm, cuối cùng cứ như vậy ngồi mà thiếp đi.

Lý Mộ Nhiên im lặng, đứng ở chỗ cũ một lát mới bất đắc dĩ nhẹ nhàng giúp Tống Nghiễn nằm xuống, đeo găng tay vào giúp hắn. Đợi làm xong hết thảy, ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết là vì mới mặc quần áo tác động miệng vết thương hay là do nguyên nhân nào khác. Nghĩ mấy giây, cô nhẹ nhàng vén áo của hắn lên nhìn thoáng qua chỗ vết thương ngay bụng, thấy miệng vết thương không bị vỡ thì mới yên lòng. Sau đó cô cầm băng vải, cẩn thận quấn chặt vết thương trên eo cho hắn, như vậy không chỉ bảo vệ miệng vết thương mà còn có thể che giấu trạng thái hóa sừng trên đó. Đến khi làm xong mọi việc, chính cô cũng đã mệt tới mức thở hồng hộc.

Ngồi vào sô pha cách đó không xa, cô hồi tưởng lại những gì Tống nghiễn mới nói mà thất thần.

Khống chế không được lời mình nói, chuyện mình làm, như thế đã đủ giải thích những biểu hiện khác thường của hắn, thế nhưng vì sao lại xuất hiện loại trạng thái này? Nếu về sau hắn vẫn như vậy thì sẽ thật sự khó xử.

Lý Mộ Nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng cũng bó tay hết cách. Không qua bao lâu, Kha Trường Phong và Hà Nhữ An đi đến, lương thực đều đã được họ chuyển toàn bộ lên xe, những người khác cũng có mặt đông đủ, bọn họ đến để khiêng Tống Nghiễn đi. Lý Mộ Nhiên phủ thêm áo khoác cho Tống Nghiễn, đoàn người rời khỏi chung cư mà họ đã ở hai ngày, lên đường thẳng về hướng Đông Châu.

“Chị ơi, chúng ta định đi đâu? Có phải là rất xa không?” Thiếu niên ôm em gái chen đến chỗ ngồi bên cạnh Lý Mộ Nhiên, hỏi. Tên của cậu là Võ Thanh, mười ba tuổi, em gái cậu tên là Võ Lam, mới ba tuổi.

“Ta sẽ đi Đông Châu, cấp dưới của chủ nhiệm ở bên đó.” Lý Mộ Nhiên đáp, dừng mấy giây lại nói: “Cũng có lẽ là Vân Châu.” Ai biết đoàn xe của Tống Nghiễn có còn ở lại Đông Châu hay không, nói không chừng chờ bọn họ quá lâu nên đã rời đi rồi. Ánh mắt cô thoáng hiện nét u ám, vì không biết người trong đoàn xe có bởi vì Tống Nghiễn không ở đó mà hờ hững thậm chí là mặc kệ đám nhóc nhà mình hay không.

“Có phải chúng ta đến đó thì sẽ an toàn không chị?” Võ Thanh lại hỏi. Một hàng mười hai người, trừ chú Trần là cậu tương đối quen thuộc ra thì để cho cậu cảm thấy dễ thân thiết cũng chỉ có Lý Mộ Nhiên này thôi. Có lẽ bởi vì cô là con gái, có lẽ bởi vì cô đã cứu bọn họ.

Lý Mộ Nhiên hơi chần chừ, sau đó mới chậm rãi ừ nhẹ một tiếng. An toàn hay không, thật ra cô cũng không nói được, nhưng dù sao hẳn sẽ tốt hơn tình trạng lúc này của họ là được rồi.

“Dì ơi, ăn kẹo.” Bé gái ngồi trong lòng anh hai vươn tay tới trước mặt Lý Mộ Nhiên, trên bàn tay nhỏ cầm một viên kẹo ướt nhẹp dinh dính, cũng không biết là tìm được ở chỗ nào, nhưng rõ ràng là từng bị liếm qua.

“Bé ngốc, phải gọi là chị.” Võ Thanh vỗ đầu em gái, dặn dò.

Niếp Niếp ngẩng cái đầu nhỏ vô tội nhìn anh hai, tựa hồ không rõ vì sao mình lại bị đánh. Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng của Kha Trường Phong: “Mọi người chú ý, chuẩn bị dọn dẹp zombie.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status