Mạt thế chi phế vật

Chương 274: Khắp nơi hội tụ (13)



Edit: Yến Phi Ly

“Nói đến lúc đó, trên đường đâu đâu cũng có xe, zombie thì không nhiều, đều bị nhốt ở trong xe hay trong thành phố, chúng tôi giải quyết rất dễ dàng. Ngược lại thì những xe còn lại thì rất khó lái đi, chúng tôi lười chờ bọn họ cho nên đi vào trong trước.”

Nói là lười chờ nhưng thật ra định thừa dịp những người khác chưa tới thì kiếm chác chút gì đó trước, dù sao ai cũng đều rõ ràng tai họa như vậy vốn dĩ khác với lũ lụt hay động đất. Thảm họa thiên nhiên có thể dựa vào tài chính và năng lực mạnh mẽ của quốc gia để ứng biến, một nơi gặp nạn thì cả nước trợ giúp vẫn có thể dễ dàng thở ra hơi. Thế nhưng bây giờ cơ cấu Chính phủ tê liệt, quân đội tê liệt, các ngành các nghề đều tê liệt, người chết rất đông, ai còn để ý tới ai được nữa. Các loại vật tư sinh hoạt đều bị ngừng sản xuất, tất cả mọi thứ dùng cho ăn, mặc đều là còn sót lại từ trước tận thế, dùng bao nhiêu sẽ ít đi bấy nhiêu, cho nên một khi có cơ hội, tự nhiên ai cũng sẽ tận lực mà kiếm cho mình nhiều thêm một ít, đây chính là việc liên quan chuyện sau này có thể sống bao lâu.

Điểm này nhóm Kiều Dũng cũng hiểu cho nên không cần Hà Tam nói rõ ra, mọi người quan tâm chính là chuyện về sau.

“Chúng tôi vốn chỉ dự định ở ven thành phố dạo qua các cửa hàng bên đường, cũng không dám đi vào bên trong quá xa, ai biết vẫn gặp phải quỷ… Mấy anh biết đó, tôi thấy dáng vẻ các anh bị ném vào khẳng định cũng là bị gậy đập… Đệch má!” Hà Tam lẩm bẩm mắng vài câu, hiển nhiên còn vì chút lòng tham khi ấy mà hối hận không thôi.

“Mấy anh may mắn hơn bọn này nhiều, ít nhất còn được nhét vào túi mà khiêng, khi đó chúng tôi là trực tiếp bị khiêng về, kết quả còn chưa tới đây đã chết mất mấy người… Bụng bị hư thối, ruột gan nội tạng gì đó đều bị đốt cháy, mấy anh xem…” Nói tới đây y vén áo của mình lên, mặc dù chỉ là nháy mắt ngắn ngủi y vẫn run cầm cập, ôm lấy bản thân chặt hơn nữa chút, dáng dấp kia thật sự là đáng thương tới cực điểm. Đáng tiếc ai cũng không mặc nhiều quần áo, không thì cho y một hai thứ cũng không tính là gì.

Mà tại nháy mắt vừa rồi, tuy rằng trời không quá sáng nhưng đám Kiều Dũng vẫn thấy được vết tích hù người trên bụng Hà Tam, vết thương giống như là bị axit đậm đặc ăn mòn, loang loang lổ lổ, vết sẹo lồi lên dữ tợn khiến lông tơ đều dựng đứng lên.

“Tôi cũng coi như may mắn.” Hà Tam khẽ thở dài cảm thán một câu.

Lư Quân không khỏi sờ quần áo bên hông mình, nơi đó có vài vết cháy xém không ra hình dạng, lòi cả bông trong áo. Hiển nhiên dù đã cách một lớp túi, nếu như không phải bọn họ mặc áo dày thì chỉ sợ cũng sẽ bị bỏng.

“Là ai… là thứ gì?” Kiều Dũng trầm giọng hỏi. Hắn vốn muốn hỏi là ai, nhưng nghĩ tới con người không thể biến thái như vậy, vì vậy mới sửa lại lời.

“Chẳng lẽ là zombie biến dị?” Lưu Hạ cũng thắc mắc. Chuyện zombie biến dị xuất hiện không nhiều, lúc trước khi còn ở Dung Hà họ chưa từng đụng phải, chỉ từng nghe Trương Dịch kể về chuyện ở trại tiểu Yết nên mới biết thứ này tồn tại. Sở dĩ sẽ suy đoán như vậy là vì anh cảm thấy động vật biến dị sẽ không làm ra chuyện đánh ngất người rồi bỏ túi vác về.

“Quỷ mới biết rốt cuộc bọn nó là thứ gì. Đợi chút nữa các anh có thể thấy được… E rằng không nhìn thấy, chúng không phải người không phải quỷ, giống như là bầy chuột nhắt trốn ở trong cống ngầm ấy.” Hà Tam nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt bắt đầu nhìn về hướng cửa ra của nhà thi đấu cùng với lối đi bốn phía, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

“Chúng nó bắt người tới đây làm gì?” Kiều Dũng nhớ tới chuyện lúc trước đám Cục thịt Trần bị nhốt ở trại tiểu Yết, không tự chủ được suy đoán về phương diện kia, nhưng mà Hà Tam trả lời lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

“Chơi chứ làm gì.” Hà Tam tựa hồ có hơi lơ đễnh.

“Hả?” Không chỉ là Kiều Dũng mà Trần Trường Xuân, Lưu Hạ, A Thanh đều không hẹn cùng phát ra câu hỏi đầy sợ hãi.

“Việc này thật ra thì tôi không biết rõ.” Bị bọn họ đồng thanh kéo về lực chú ý, Hà Tam gom lại tinh thần, nghiêm túc hơn rất nhiều: “Dù sao chúng nó không ăn thịt người. Các anh không cần lo lắng chuyện này. Tôi tới đây cũng đã gần một năm, chỉ thấy qua người chết lạnh chết đói, chưa từng thấy ai bị chúng nó ăn thịt. Trái lại, bây giờ nó còn đúng giờ cho chúng ta thức ăn nữa. Ôi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi, nhanh lên nhanh lên, chậm là không giành được.” Lời còn chưa dứt, người y đã vọt ra ngoài, tốc độ hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ run run rẩy rẩy trước đó.

Sáu người Kiều Dũng hoàn toàn không thể phản ứng lại, chỉ là nhìn thấy toàn bộ người trong nhà thi đấu vốn còn uể oải chán chường cứ như được hồi sinh, toàn bộ nhào về hướng đối diện khán đài, có người bởi vì phù thũng quá mức nên chỉ chạy được hai bước đã ngã nhào, bị người phía sau đạp mấy phát vẫn cố bò tiếp, dáng vẻ điên cuồng đó khiến cho người chứng kiến phải sợ sệt.

Đám Kiều Dũng cũng theo bản năng mà đứng lên, sau đó liền thấy sau hàng ghế thứ hai trên khán đài đột nhiên có mấy bóng người dài nhỏ đứng lên ném xuống dưới thứ gì đó rồi lập tức rụt trở về, biến mất không còn tăm hơi. Mà người phía dưới thì lại ùa tới, ẩu đả tranh giành nhau, đối với việc những kẻ trên kia xuất hiện hay rời đi đều không để ý chút nào.

Quá xa, động tác đối phương lại rất nhanh, ngoại trừ mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng con người thì cũng không thể chân chính thấy rõ bộ dáng.

Hẳn là người đi? Cả nhóm nhìn nhau một hồi, có chút không nghĩ ra tại sao Hà Tam lại không dám chắc điểm này. Biết sử dụng gậy đánh lén, biết ném thức ăn vào, còn có tay chân thân hình giống người, không phải người thì là cái gì? Chẳng lẽ là zombie biến dị? Nếu như zombie bắt đầu có thể khắc chế sự thèm ăn thậm chí biết nuôi nhốt loài người, vậy chẳng phải hóa thành yêu quái rồi sao? Hay hoặc giả là một loại hình thức biến dị khác?

Bọn họ đều cảm thấy được suy đoán về zombie biến dị không quá hiện thực, đặc biệt là sau khi phát hiện bốn phía trên khán đài thỉnh thoảng nhô lên một cái đầu cẩn thận nhìn trộm bên dưới thì lại càng xác định loại ý nghĩ này. Bởi vì số lượng của chúng nhiều lắm, nếu zombie dễ dàng xuất hiện biến dị như vậy e là con người đã bị tuyệt chủng, huống hồ ấn theo lời Hà Tam giải thích, chúng đã sớm xuất hiện từ trước trận mưa lớn, vào lúc ấy động thực vật đều chưa thay đổi, càng chưa từng nghe nói có zombie tiến hóa.

Trong khi mấy người không nắm chắc được kẻ thù của mình đến tột cùng là cái gì, Hà Tam ôm thứ gì đó trong lồng ngực, thân thể gầy trơ cả xương thật nhanh chạy trở về, phía sau có vài tên đàn ông ốm yếu đuổi theo, có đến vài lần thiếu chút nữa bị đối phương bắt lấy.

Mắt thấy sắp đến chỗ mấy người, Hà Tam vội vã lẻn ra sau lưng Kiều Dũng, đám đàn ông đuổi theo thấy thế vội dừng bước chân, cuối cùng sau khi so sánh thực lực của hai bên bèn quyết đoán mà quay người rời đi, nửa câu hung ác dư thừa đều chẳng nói. Dù sao nói chuyện cũng phải tiêu hao sức lực và thời gian, còn không bằng tiết kiệm để đi cướp của kẻ khác.

Vào lúc này trời đã tối hẳn, trong túp lều đơn sơ bên kia dấy lên ánh lửa, ngọn lửa không lớn, thay vì nói là dùng để sưởi ấm chẳng bằng nói là miễn cưỡng chiếu sáng mà thôi. Đương nhiên, muốn chiếu cũng là chiếu sáng cho bên trong túp lều, ngược lại bên chỗ Kiều Dũng cũng không thể dính vào chút ánh sáng nào.

A Thanh vê ngón tay, một ngọn lửa to bằng hạt đậu hiện lên trên đầu ngón tay anh. Vì tiết kiệm dị năng để ứng phó chuyện bất ngờ có thể xảy ra, cũng vì để kéo dài, anh không dám bật ngọn lửa quá lớn. Đáng tiếc không có củi gỗ, nếu không đốt một đống lửa là tốt rồi.

Tia sáng yếu ớt cũng không thể hoàn toàn chiếu rõ mặt mấy người, mà điều này thật ra cũng chẳng quan trọng, quan trọng là… có ánh sáng mà thôi. Dẫu sao ở trong bóng tối có một chút ánh sáng thì sẽ khiến cho người đang lo sợ nghi hoặc trở nên an lòng hơn.

Hà Tam vốn đang có chút sốt sắng tựa hồ bị ánh lửa bất thình lình dọa sợ hết hồn, sau đó như là quên lãng tất cả, y gần như tham lam muốn sờ vào ngọn lửa kia. Y duỗi ra một cái tay cẩn thận nhẹ nhàng tới gần, chỉ sợ mình sẽ làm ánh sáng kia tắt mất, mãi đến tận khi ngọn lửa suýt thiêu nóng bàn tay mình thì y mới dừng lại, dùng một vẻ mặt hưởng thụ nặng nề thở dài, “Ấm quá!”

Đám Kiều Dũng hai mặt nhìn nhau, không hiểu chút lửa ấy thì ấm chỗ nào, mà nhìn biểu tình của hà Tam thì lại không giống như đang làm quá, vì vậy trong lòng không khỏi bay lên một loại cảm giác nói không ra lời, vừa cảm thấy quái dị lại cảm thấy thương hại. A Thanh không nhịn được nói: “Nếu không tôi làm lửa lớn hơn chút, nhưng nó chỉ có thể tồn tại phút chốc thôi.”

Thời gian dài anh không thể làm, dù sao anh còn phải lưu lại một ít dị năng giữ mạng, trên người không có tinh hạch, nếu muốn bổ sung cũng không được, chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi để khôi phục.

Ai ngờ đề nghị này lại làm cho Hà Tam lắc đầu liên tục, y lưu luyến mà thu tay về, sau đó dùng lòng bàn tay chà xát lên hai má, tựa hồ muốn lan truyền hơi ấm kia đến toàn thân, “Không cần, không cần, chỉ là quá lâu rồi tôi không thấy lửa. Vì chuyện này lãng phí dị năng không đáng đâu.” Vào lúc này, vẻ hèn mọn nịnh nọt trên mặt y đã biến mất, chỉ còn lại biểu tình bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên đúng mực.

“Bên kia không phải có lửa sao?” Lưu Hạ cảm thấy Hà Tam nói chuyện rất quái lạ, chỉ chỉ túp lều xa xa rồi nói.

Hà Tam cười khổ, “Đó đâu phải chỗ tôi có thể đến gần. Đợi chút nữa sẽ nói với các anh những việc này, trước tiên ăn đi đã.” Nói xong, y lấy đồ trong ngực ra, hóa ra là ba miếng thịt tươi to bằng bằng lòng bàn tay.

Miếng thịt kia hiện ra màu sắc hồng hào, óng ánh long lanh, khá giống tôm luộc. Mà Kiều Dũng tuyệt đối không tin vào lúc này còn có thể có được tôm sống, hơn nữa còn to như vậy.

“Đây là thịt gì?” Kiều Dũng hỏi.

“Động vật biến dị thì phải, không phải là thịt người đâu.” Hà Tam đáp rất thản nhiên, đưa hai miếng thịt cho Kiều Dũng và Lư Quân, chính mình chỉ giữ lại một miếng, “Mọi người chia nhau đi, mỗi người nửa miếng.”

Trong lúc nói chuyện, y tìm kiếm chốc lát trong lớp lớp áo mỏng, móc ra miếng kim loại mài cực kỳ sắc bén, bắt đầu cắt miếng thịt trong tay mình. Vừa cắt vừa nói: “Ngày hôm nay nhờ phúc các anh, tôi mới có thể lấy được ba miếng, cho nên không cần khách sáo.” Bằng không y mới không hào phóng như vậy. Phải biết lúc thường dù y có cướp được thì cũng không giữ được, có thể lấy được chút thịt vụn cũng không tệ rồi, hơn nữa còn nhất định phải cướp được liền nhét vào trong miệng rồi nuốt thật mau. Nếu như chưa nuốt xuống, cũng có thể bị người khác móc ra.

Hà Tam đưa một nửa miếng của mình cho A Thanh, sau đó đưa miếng kim loại cho Kiều Dũng, để bọn họ tự chia. Y vốn chẳng sợ bọn họ tham lam lấy mất vũ khí bảo mệnh của mình, kim loại ở trong này vẫn có khá nhiều, cùng lắm y lại phí chút công sức đi kiếm mà thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi. Nhưng nếu như có thể kết giao với mấy người này, nói không chừng y có thể trốn khỏi nơi quỷ quái này. Tệ nhất thì dù sao ngày sau cũng sẽ dễ chịu hơn trước kia.

“Nướng chín đi rồi ăn.” A Thanh thấy Hà Tam há mồm định gặm, vội vàng nói.

“Tuyệt đối đừng, như vậy sẽ chọc đến phiền toái lớn.” Nếu nói không muốn ăn đồ ăn chín, vậy khẳng định là giả, nhưng mạnh mẽ tự chủ cùng với cẩn thận chặt chẽ mới là cách giúp Hà Tam có thể sống đến bây giờ, dù cho hiện ở bên người đã nhiều hơn sáu thành viên trông rất có thực lực thì y cũng sẽ không vứt bỏ hai điểm này.

“Nghe lời cậu ta.” A Thanh còn muốn nói gì đó, Kiều Dũng đã lên tiếng. Khi chưa biết rõ tình hình trước mắt, cẩn thận một chút không bao giờ thừa.

A Thanh thờ ơ nhún nhún vai, không kiên trì nữa, có điều anh cũng không động tới nửa miếng thịt kia. Không chỉ là anh mà cả Kiều Dũng và mấy người khác đều không động, tuy rằng buổi sáng họ đã ăn no rồi, vào lúc này đã đói bụng, thế nhưng đối mặt với thịt sống vẫn có loại cảm giác không cách nào nuốt trôi. Trước tiên cứ cất đó đã, chờ đói bụng quá rồi thì sẽ ăn được thôi. Bọn họ chính là còn ôm loại tâm thái này.

Hà Tam nhìn sáu người như vậy, định cất tiếng khuyên nhưng lại nhịn xuống.

“Các anh may mắn lắm đó, lúc chúng tôi mới bị bắt vào, những thứ đó vốn không cho thức ăn đâu. Vẫn là tự chúng tôi mang theo ít đồ ăn, nhưng cũng không thể kiên trì bao lâu. Sau đó rất nhiều người chết đói, chúng nó mới bắt đầu vứt thịt vào.” Y vừa dùng răng cắn thịt tươi vừa nói, chú ý tới có không ít người đang chậm rãi ghé sát vào bên này, vội vã nói với A Thanh: “Mau dập lửa!”

“Làm sao vậy?” A Thanh không rõ.

“Anh dập đi rồi tôi nói cho nghe.” Hà Tam giục, ngữ khí có chút gấp gáp.

A Thanh cau mày nhìn về phía Kiều Dũng. Kiều Dũng gật gật đầu, anh bèn thu hồi dị năng, trước mắt mọi người lần thứ hai trở nên đen kịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status