Mạt thế chi phế vật

Chương 65: Dưỡng bệnh



Edit: Diệp Thần

Beta: Minh Lan

Mặc dù có người bị thương nhưng việc dọn dẹp zombie vẫn đang tiếp tục. Ngoài ba người dị năng hệ thổ, Trương Dịch và Bùi Viễn ra, lần này những người khác đều tham gia hành động. Bởi vì có ba ở đây, Trương Duệ Dương dĩ nhiên ngoan ngoãn ở lại trong phòng, một chốc thì nói chuyện cùng Trương Dịch, một chốc thì đi trêu chọc con dế nhũi rõ ràng đã béo lên không ít, trong lòng nhóc thấy rất lạ, dế nhũi không ăn gì cả mà sao vẫn lớn lên được.

“Ba ba, chúng ta đặt tên cho dế nhũi đi.” Nhấc dế nhũi để lên giường, đẩy nó đến bên đầu Trương Dịch, Trương Duệ Dương nói.

“Được, con đặt đi.” Trương Dịch cảm giác bả vai bị ép đau, vì thế vừa trả lời vừa chậm chạp nằm ngửa lại, mắt nhìn trần nhà, trong lòng lại không tự chủ được nhớ tới chuyện hôm trước. Anh không rõ sao chuyện lại thành ra như vậy, còn có chút lo lắng, anh cũng không muốn mất đi người bạn Nam Thiệu này.

“Dạ.” Trương Duệ Dương nhíu mày nhìn Trương Dịch lật người, đến khi xác định miệng vết thương không bị đụng vào, lông mày nhóc mới thả lỏng, gật đầu nói. Sau đó suy nghĩ hồi lâu mới duỗi ngón tay chọc chọc cái bụng béo ú của dễ nhũi đang ngốc ngếch trước mặt Trương Dịch “Gọi nó là Mập mạp được không ạ?”

“Chú béo của con sẽ rất đau khổ đó.” Trương Dịch thuận miệng đáp lại. Phải như thế nào mới có thể không xúc phạm đến Nam Thiệu, lại không làm đối phương hiểu lầm đây? Tốt nhất là hai người có thể làm bạn giống như trước, sóng vai cùng nhau giết zombie.

“Vậy tên Ú Ú được không ạ?” Đứa nhỏ không biết suy nghĩ của ba mình đã chạy xa vạn dặm, vẫn nghiêm túc trưng cầu ý kiến đối phương.

“Sao lại gọi là Ú Ú?” Suy nghĩ đã chạy mất tăm của Trương Dịch bị kéo về, nhìn khuôn mặt đầy trịnh trọng của con trai, kỳ quái hỏi. Mập mạp còn có thể giải thích được, Ú Ú này thế nào mà nghĩ ra được?

“Bởi vì nó béo ú ạ. Ba nói gọi Mập mạp sẽ khiến chú béo buồn, vậy thì chỉ có thể gọi là Ú Ú thôi.” Trương Duệ Dương mở to mắt nhìn, rất nề nếp mà giải thích.

“À… Rất được.” Trương Dịch hiển nhiên không cảm thấy cái tên này thế nào cả, chẳng qua chỉ cần con trai thích là được rồi.

Vì thế tên của dế nhũi cứ đơn giản được quyết định, mà Trương Dịch cho tới khi người đi ra ngoài trở về rồi vẫn chưa nghĩ ra cách nào xử lý chuyện Nam Thiệu.

Có bài học lần trước, lần này nhóm người Kiều Dũng xử lý đám zombie từ nơi khác tụ tập tới trên phố cổ trước, đồng thời đặc biệt cảnh giác động thực vật biến dị có khả năng xuất hiện. Về phần dây leo màu xanh tấn công Bùi Viễn lần trước đã bị Kiều Dũng dùng lửa thiêu cháy, còn lấy được một viên tinh hạch xanh to bằng hạt táo. Viên tinh hạch này đương nhiên thuộc về Kiều Dũng, đáng tiếc hắn không hấp thu được, những người khác cũng không được, cuối cùng rơi vào tay Nam Thiệu.

Một ngày này không thu được bao nhiêu tinh hạch, thế nhưng vật tư lại không ít, từng nhà trong phố cổ dùng xe đẩy qua đẩy lại phải vài chuyến. Bột gạo, đậu tương, bắp ngô hoa màu các loại, dầu muối tương dấm gia vị, các loại quả khô, trái cây sấy, đồ chua dưa muối nhà làm và không ít quần áo, giày dép. Thậm chí còn tìm được thịt khô và xúc xích trong một nhà nào đó, bởi vì sau tận thế nhiệt độ tăng cao mà cứng như đá, nhưng cũng bởi vậy mà bảo quản được, coi như là may mắn. Những thứ này làm cho mọi người lại tăng thêm một tia hi vọng đối với việc sống sót.

“Với thực lực hiện tại của chúng ta, tốt nhất không nên rời quá xa khách sạn.” Trở lại khách sạn, sau khi Kiều Dũng phân phát tinh hạch thu được, ngón tay hắn gõ nhẹ tay vịn sô pha, nói. “Thế nhưng chúng ta cần tinh hạch, cần thực chiến nâng cao năng lực của mình, cũng cần thêm thi thể zombie để che bớt mùi, tạo ra một chốn dung thân an toàn hơn. Động thực vật biến dị không thể chủ động trêu chọc, cho nên chúng ta phải gắng hết sức giết nhiều zombie hơn.”

“Bên ngoài tường có rất nhiều zombie.” Hà Vu Khôn dựa vào tường mệt mỏi nói một câu.

“Không sai.” Kiều Dũng vỗ đùi, đáp lại rất nhanh khiến Hà Vu Khôn đột nhiên hối hận cái miệng nhanh nhảu của mình “Ý kiến của tôi là, bắt đầu từ mai, chúng ta không cần phải đi xa dọn dẹp đường phố hay thu gom vật tư nữa, trước tiên lấy zombie xung quanh luyện tập đã. Ít nhất khi gặp phải động thực vật biến dị không đến mức ngay cả sức đánh trả cũng không có.”

Nghe đến câu này, Bùi Viễn vốn đang ỉu xìu ngồi trên sô pha không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt hơi xấu hổ, hiển nhiên đối với biểu hiện giống gà bệnh hôm trước của mình cậu ta vẫn còn đang canh cánh trong lòng.

“Tôi không có ý kiến.” Nam Thiệu mở miệng “Còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi lên phòng tu luyện.” Trong tay có tinh hạch, hắn đương nhiên muốn mau chóng hấp thu, sau đó tiếp tục chữa thương cho Trương Dịch. Một ngày còn chưa khỏi hẳn, cơ hội rèn luyện của Trương Dịch liền chậm một ngày, điều này trước tận thế đương nhiên không quan trọng, thế nhưng hiện tại đừng nói là một ngày, dù chỉ là một giờ cũng cực kỳ cấp thiết.

“Đi đi, đi đi, có chuyện gì sẽ báo cho cậu.” Kiều Dũng vẫy tay. Đẳng cấp dị năng của Nam Thiệu càng cao, đối với cả đội càng có lợi, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản đối phương chăm chỉ.

Nhìn bóng dáng Nam Thiệu rời đi, vẻ mặt cục thịt Trần bất giác phức tạp, trong lòng rối rắm có nên đi theo hay không để tránh đối phương lại làm ra một vài hành động không thích hợp với Trương Dịch. Nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống ý nghĩ này, chung quy y tin tưởng nhân phẩm của Nam Thiệu, đồng thời gian nan đưa ra quyết định, chuyện này y sẽ không dính líu đến.

Lý Mộ Nhiên nhìn y lại nhìn Nam Thiệu rời đi, trong mắt chợt lóe một tia nghi ngờ. Hôm trước cô không ở đó dĩ nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Không thể không nói, vào thời điểm nào đó, cục thịt Trần vẫn tương đối kín miệng.

Nam Thiệu cũng không để ý người khác nghĩ gì, hắn bước nhanh lên tầng hai, nghĩ đến sắp nhìn thấy Trương Dịch, tâm tình chợt khẩn trương. Từ khi hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên hắn tự mình hành động, trên đường không khỏi có cảm giác thiêu thiếu gì đó.

Đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện líu ríu của Trương Duệ Dương, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều, nụ cười treo trên khóe môi, nhóc con kêu to chú bí đỏ rồi nhào tới. Hắn khom lưng ôm lấy thằng bé, tùy ý hỏi vài câu có đói hay không, đang cùng ba ba nói chuyện gì, nhóc con đều ngoan ngoãn trả lời.

Trương Dịch nhìn hắn, mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, bên trong không có cảm giác miễn cưỡng, điều này làm cho tâm tình của Nam Thiệu tốt hơn rất nhiều. Tuy không nói rõ ra, thế nhưng hắn tin tưởng Trương Dịch biết tâm tư của mình, dưới loại tình huống này, đối phương không tỏ ra chút ghét bỏ khinh bỉ nào, đối với hắn mà nói đây đã là kết quả rất tốt rồi. Đương nhiên, hắn có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy phải quy công cho Nam Duy lúc trước đã coi rẻ mọi tình cảm cùng với sự trào phúng khinh thường đối với tính hướng của hắn. Bởi vì có đối lập, mới phát hiện ra loại phản ứng bình thản trước sau như một này của Trương Dịch đáng quý thế nào.

“Hôm nay sao rồi?” Cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, trong lòng Trương Dịch hơi mất tự nhiên, vì thế tùy tiện tìm đề tài muốn dời lực chú ý của đối phương đi.

“Tàm tạm, lấy được không ít đồ, cộng thêm đồ trong khách sạn đủ cho chúng ta ăn hơn nửa năm.” Nam Thiệu cười nói, buông Trương Duệ Dương xuống “Tôi đỡ anh ngồi dậy một lúc.”

Trương Dịch ưng thuận, quả thật anh nằm phát mệt rồi.

“Hôm nay không gặp phải động thực vật biến dị gì cả, mấy nhà phía sau chúng tôi cũng không vào lục soát. Zombie không nhiều lắm, an toàn thì an toàn, chỉ là thiếu tinh hạch. Đội trưởng Kiều tính dùng đám zombie bên ngoài tường vây cho chúng tôi luyện tập… Anh sao vậy?” Nam Thiệu vừa nhẹ tay nhẹ chân đỡ Trương Dịch ngồi dậy, vừa kể sơ mọi thứ một lần, sau đó đột nhiên phát hiện sắc mặt Trương Dịch hơi kì lạ, không khỏi căng thẳng hỏi.

Trương Dịch vội ho một tiếng, không hiểu sao mặt lại đỏ lên, chần chờ một chút mới nói “Tôi muốn đi toilet.” Bởi vì mất nhiều máu nên gần hai ngày nay anh đã không đi WC, trải qua chữa trị ngày hôm qua, các phương diện cơ năng của cơ thể đã dần bắt đầu hồi phục, muốn đi tiểu là chuyện bình thường. Nếu là trước đây, anh hoàn toàn không có băn khoăn gì, thế nhưng hiện tại nói với Nam Thiệu những lời này lại cảm thấy xấu hổ.

Nam Thiệu ngược lại không biểu hiện gì, nói “Vậy tôi đỡ anh đi.”

Thấy hắn như vậy, Trương Dịch lại ngượng ngùng, cảm giác bản thân sau khi bị thương sao lại khác thường như vậy, cho nên cũng không từ chối. Thế nhưng sau khi vào phòng vệ sinh, lại có một phiền toái xuất hiện. Bởi vì hai vai bị thương nghiêm trọng, hai tay anh không cách nào sử dụng được, cộng thêm thân thể anh suy yếu, đứng thẳng cũng khó khăn, muốn tự mình hoàn thành chuyện đi tiểu cỏn con này bây giờ thoạt nhìn có vẻ rất khó khăn.

“Tôi giúp anh.” Hiển nhiên nhận ra sự khó xử của anh, Nam Thiệu lên tiếng.

“Không cần, cậu đi gọi…” Trương Dịch muốn từ chối.

“Gọi Mập mạp sao? Cậu ta là đàn ông, chẳng lẽ tôi không phải đàn ông à? Anh đang sợ cái gì?” Nam Thiệu cười lạnh, sao có thể để người khác giúp anh loại chuyện này được chứ, kể cả đàn ông cũng không được. “Hay anh muốn gọi Mộ Nhiên đến? Trương Dịch, sau khi bị thương sao anh lại trở nên lề mề như vậy?”

Trương Dịch bị mắng rất buồn bực, anh đương nhiên không muốn gọi Lý Mộ Nhiên đến, chẳng qua nếu đổi thành cục thịt Trần thì dường như cũng không khác gì Nam Thiệu, nghĩ đến để một người đàn ông khác giúp mình đi tiểu, mấy chữ ‘mất tự nhiên’ cũng không đủ để hình dung tâm tình của anh lúc này, đáng tiếc vấn đề sinh lý không cho phép anh trốn tránh. Cuối cùng, anh vẫn đồng ý để Nam Thiệu giúp mình.

“Nhỏ hơn tôi, nhưng kích thước cũng rất khả quan.” Xong việc, Nam Thiệu lấy ham thích của mỗi người đàn ông ra trêu đùa, che giấu nhịp tim hỗn loạn của mình. Trên tay mơ hồ lưu lại cảm giác ấm áp mềm mại kia, không khỏi khiến hắn sinh ra tâm tư khác lạ.

“Lấy ra so thử xem nào.” Thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, Trương Dịch cũng dần thả lỏng, cười nói. Đồng thời trong lòng cũng hơi chột dạ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm rồi?

“Thôi đi, sợ tạo thành bóng ma tâm lý cho anh mất.” Nam Thiệu nửa đùa nửa thật nói, lót gối mềm dưới lưng Trương Dịch, sau đó mới thật cẩn thận dìu anh ngồi xuống.

Nghe được lời hắn nói, Trương Dịch nhịn không được cười mắng một câu nói khoác mà không biết ngượng, tâm tư rốt cuộc thả lỏng triệt để, những suy nghĩ kia cũng đã không ảnh hưởng đến sự khôi phục hình thức ở chung giữa anh và Nam Thiệu.

Nam Thiệu cảm giác được thái độ chuyển biến của anh, khóe môi không khỏi hiện ra một nụ cười sâu xa, miệng lại nói sang chuyện khác “Hôm nay thu được một viên tinh hạch của thực vật biến dị, chính là cái cây dây leo lần trước tấn công Bùi Viễn và Giới Sân ấy… Đúng rồi, anh bị thương nên không biết.” Vì thế vài ba câu liền kể lại chuyện Bùi Viễn bị thương.

“Tiểu Viễn không sao chứ?” Đối với Bùi Viễn nhỏ tuổi, Trương Dịch cũng giống những người khác khá là săn sóc cho cậu, có lẽ là do đối phương làm cho mình liên tưởng đến con trai. Anh hi vọng, nếu có một ngày mình không ở đây, người khác thấy Dương Dương cũng sẽ đồng ý đưa tay chăm sóc thằng bé.

“Không có vấn đề gì lớn.” Nam Thiệu trả lời, không muốn Trương Dịch quá chú ý tới người khác, tay từ trong túi lấy ra viên tinh hạch xanh nhạt to bằng hạt táo kia đưa tới trước mặt Trương Dịch “Anh xem, tôi cảm thấy dây leo biến dị này tương đối yếu mới có thể bị lửa của đội trưởng Kiều đốt sạch, nếu giống dây leo đỏ quấn lấy chúng ta ngày đó, anh ta sẽ không thể làm được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status