Mạt thế chi phế vật

Chương 80: Đoàn xe Thạch Thiên



Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Cách xa mấy ngàn dặm, Trương Dịch và Nam Thiệu không hề biết rằng đêm nay Lý Mộ Nhiên và bọn trẻ ngay cả chỗ để ngủ cũng không có, lúc này hai người đang cùng đoàn xe đến từ Thạch Thiên ẩn thân trong kho hàng của một siêu thị tại trung tâm thị trấn.

Thạch Thiên là một thành phố trực thuộc tỉnh Trung Châu giáp ranh với tỉnh Trạch Tây, bởi vì sông Hồng trải dài qua ba tỉnh lân cận, mưa to đột kích khiến sông Hồng vỡ đê, đoàn xe này mới hốt hoảng chạy ra, một đường bôn ba, trải qua vô số gian khổ chạy đến huyện Tử Vân, trên đường tổn thất hơn phân nửa số người. Vốn định nghỉ ngơi chốc lát ở huyện Tử Vân, ai ngờ lại gặp phải công kích của đám chim chuột. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám chim ở ngoài khách sạn lại rút lui.

Khi gặp hai người Trương Dịch, bọn họ đã bị bầy chim làm cho mệt mỏi mấy ngày. Xuất phát từ ý muốn tiêu diệt sạch sẽ chim chuột, hơn nữa muốn giảm bớt ít nhiều nguy hiểm cho Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương, lại thêm tâm tư thỏ chết cáo khóc, môi hở răng lạnh, hai người đã ra tay trợ giúp. Những người này cũng rất có lương tâm, không nhân cơ hội lợi dụng bọn họ thu hút sự chú ý của đám chim, mà còn mở cửa kho hàng ra cho bọn họ vào trong.

“Ở nông thôn đã không còn cách nào để sống nữa rồi, tất cả đều là thực vật và động vật biến dị.” Đội trưởng đoàn xe tên là Trần Trường Xuân, là người biến dị sức mạnh, anh ta miêu tả lại tình huống bên ngoài với hai người. “Bởi vì trong thành phố đều là zombie, mấy động vật biến dị kia đều không thích đến cho nên rất nhiều người lại chạy về khu nội thành mà trước kia chỉ sợ tránh không kịp, chẳng qua cũng bởi vì vậy mà dẫn động vật biến dị tới đây. Với tình hình trước mắt, chúng ta chỉ có thể tìm đến các căn cứ lớn, ở chung với nhiều người có lẽ còn có vài phần hi vọng sống sót, không thì thế đạo này thật sự quá khốn khổ rồi!”

Hiện giờ bọn họ có hơn sáu mươi người, may mà tìm được kho hàng trong siêu thị, bốn phía bịt kín, chỉ có hai cánh cửa sổ nhỏ mở ở trên cao, bên trong có nước và thức ăn, đổi lại nếu là nơi khác, chỉ sợ cũng không chống đỡ được vài ngày. Chẳng qua cũng chính bởi vì vậy mà không khí trong kho hàng tương đối khó chịu, còn mang theo mùi hôi thối của đại tiểu tiện. Trong đội ngũ có người biến dị và dị năng, cũng có người thường, thậm chí còn có người già trẻ em và phụ nữ. Từ đó có thể thấy được, bản tính những người này xem như không tệ.

“Nghe nói có căn cứ ở Bác Vệ, những người bạn của chúng tôi đã đi tới đó.” Trương Dịch nói.

“Thế sao hai người không đi?” Trần Trường Xuân hỏi.

“Chúng tôi muốn tìm người.” Trương Dịch trả lời, sau đó đại khái kể lại một lần, miêu tả dáng vẻ Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương một chút, ánh mắt nhìn Trần Trường Xuân bất giác mang theo chờ mong.

Trần Trường Xuân sửng sốt “Không ngờ lại có dị năng thần kì như vậy.” Sau đó mới nhận ra ý của Trương Dịch, lắc đầu nói “Một đường tới đây không thấy ai giống như anh nói cả.”

Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng Trương Dịch vẫn khó nén khỏi thất vọng, Nam Thiệu đưa tay cầm lấy tay anh, thấp giọng an ủi “Dương Dương linh hoạt thông minh, dị năng của Mộ Nhiên có thể chạy trốn, sẽ không sao đâu.”

Trương Dịch chỉ nắm lại tay hắn, không nói gì.

Trần Trường Xuân thấy quan hệ của hai người thân mật, không giống như bạn bè bình thường, trong lòng đang thầm đánh giá thì thấy Nam Thiệu ngẩng đầu về phía mình, thản nhiên nói “Chúng tôi là bạn đời.”

Anh ta thoáng sửng sốt, trong lòng hơi mất tự nhiên, thầm nghĩ loại chuyện này tự mình biết là được rồi, còn nói ra làm gì, trên mặt lại lộ ra nụ cười không để ý “Trong tận thế còn có bạn đời ở bên, cũng là một điều may mắn.” Mới đầu anh chỉ nói cho có lệ, nhưng sau khi nói xong, lại không khỏi sinh lòng cảm khái. Đến lúc này rồi, ai còn để ý một người ở với người cùng giới hay khác giới nữa chứ, với tỉ lệ nữ giới tử vong cao như hiện nay, nói không chừng về sau đàn ông thật sự chỉ có thể tìm đàn ông làm bạn đời mà thôi.

Trương Dịch nhìn Nam Thiệu, hiển nhiên cũng không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn thừa nhận quan hệ của hai người trước mặt người khác như thế, nhưng có được câu trả lời chúc phúc thế này, gương mặt không khỏi nóng lên, trong lòng lại cảm động, mỉm cười đáp “Đúng vậy, quả thật rất may mắn.” Nếu không có Nam Thiệu, với sức của một mình anh thì ngay cả việc để Dương Dương ăn no uống đủ cũng đã khó khăn rồi, chứ đừng nói tới tránh được mưa to giá lạnh hay tai ương của động thực vật biến dị. Nếu không có Nam Thiệu, một mình anh tìm kiếm Dương Dương, trước không nói đến phải đi bao xa, chỉ lo lắng không thôi đã giày vò anh phát điên rồi. Cho nên, có thể gặp gỡ Nam Thiệu, có thể được làm bạn thế này, anh quả thật vô cùng may mắn.

Nghe được lời anh nói, Nam Thiệu đầu tiên là kinh ngạc rồi lập tức mừng rỡ như điên, tuy rằng lúc trước chính miệng Trương Dịch đã đáp ứng ở bên hắn, sau này hai người cũng đã trải qua chuyện thân mật nhất rồi, thế nhưng trong lòng hắn thật ra vẫn không yên, cứ cảm thấy Trương Dịch nặng tình, lại thêm tình cảnh bức bách lúc trước nên không đành lòng tổn thương mình, giờ đây nghe anh không chỉ không phản bác lời mình, còn gián tiếp biểu lộ tình cảm thì sao có thể không kích động cơ chứ.

Chẳng qua chỉ một câu lại khiến cảm xúc của hắn kích động như thế, Trương Dịch cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình siết chặt nhưng lại hơi hơi run rẩy, trong lòng cũng không khỏi nóng lên. Anh vốn không yêu người cùng giới, ai ngờ lại ở trên một ngừoi đàn ông khác tìm được tình cảm chân thành nhất không thể tách rời, đây không thể không nói là một loại châm chọc, nhưng chẳng phải đó là điều cực kỳ may mắn sao?

Hai người bên này tình cảm dịu dàng lưu động, Trần Trường Xuân lại đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy mình hơi dư thừa. May mà lúc này có đội viên đoàn xe đến báo cáo chỗ chân tường có chim chuột đào lỗ chui vào mới đánh vỡ không khí kì quái này.

“Cho thêm người coi kĩ chỗ chân tường, vào con nào giết con ấy.” Anh ta lập tức phân phó, sau đó lại nói “Bảo bọn Lô Quân chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài giết một trận.” Đợi người nọ đi rồi, anh ta nhổ một ngụm nước bọt, mắng “Đậu mợ, cái thứ này dai như đỉa ấy, dính vào rồi không gỡ ra được, còn nhiều muốn đòi mạng.” Vừa nói vừa cầm búa lên. Biến dị của anh ta là sức mạnh, một búa vung qua, chỉ cần dính phải liền xương gãy thịt nát, chẳng qua tốc độ tránh né lại giảm đi rất nhiều, cho nên dưới tình huống địch đông thì rất bất lợi.

Trương Dịch và Nam Thiệu cũng cầm vũ khí của mình đứng lên. Trần Trường Xuân sửng sốt ngăn cản “Hai cậu vừa tới, sao không nghỉ ngơi một lát đã.”

Trương Dịch cười đáp “Không sao, chúng tôi còn chưa mệt đâu.” Hơn một tháng trôi qua, cả ngày bọn họ đều giết đám chim chuột đó, nào có dễ mệt như vậy được. Huống chi, anh tuy có lòng giúp đỡ nhưng cũng không muốn bị nhốt trong này quá lâu, cho nên nhanh chóng giết sạch bầy chim rồi rời đi mới là điều đúng đắn.

Thấy bọn họ không giống như đang miễn cưỡng, Trần Trường Xuân cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò một câu cẩn thận. Lúc này một ông chú đầu trọc mang theo mười mấy người đi tới, Trần Trường Xuân đơn giản giới thiệu hai bên với nhau, trong đó có vài kẻ là người dị năng, còn lại đều là người thường, nhưng thấy trên người bọn họ mang theo sát khí, cũng biết không phải là nhân vật đơn giản. Thật ra trong đoàn xe này của Trần Trường Xuân, dù là đàn ông hay phụ nữ, người già hay trẻ con, vào những lúc nguy cấp cũng đều có thể cầm vũ khí lên, bằng không nếu chỉ dựa vào sự bảo vệ của người khác cũng không thể ở bên ngoài Thạch Thiên hai ba trăm km mà tới được nơi này.

Cửa kho hàng vừa mở ra liền có chim chuột lao vào, đoàn người vừa giết vừa xông ra bên ngoài, những người ở lại kho hàng thì chờ bọn họ sau khi ra hết liền lập tức đóng chặt cửa lại, đồng thời ở bên trong chú ý tới tình hình bên ngoài để tùy thời chuẩn bị tiếp ứng. Vào lúc như thế này, người của đoàn xe trở nên đoàn kết chưa từng có, bởi vì tất cả đều rõ ràng, có thêm người chết, cơ hội sống sót của bọn họ sẽ bớt đi một phần, cho nên họ muốn tận hết khả năng để giảm thương vong, không ai dám làm lỡ bước. Về phần mấy kẻ không rõ tình thế, còn đang suy nghĩ lợi ích của bản thân hay tranh quyền đoạt lợi thì đã sớm bị đào thải trên dọc đường rồi.

Người của đoàn xe trong vô số lần chiến đấu đã bồi dưỡng ra được chiến thuật đặc biệt, người thường ở bên ngoài, người dị năng ở bên trong, người thường cận chiến cũng như phòng ngự, người dị năng cách một khoảng phóng ra dị năng, đánh tầm xa. Trong tình huống này, người dị năng sử dụng dị năng mới không lo phía sau, mà người thường cũng có thể tùy thời phối hợp, hợp tác xem như không tồi. So với bọn họ, sự hợp tác của Nam Thiệu và Trương Dịch càng thêm linh hoạt, hai người từ sớm đã có sự ăn ý, lúc này cũng không tự đánh phần mình mà áp dụng chiến thuật như của đoàn xe, chẳng qua cả hai có thể trong bầy chim chuột mà giết qua giết lại rất tự nhiên, còn có thể để ý lẫn nhau, lực sát thương cũng lớn, vừa ra tay liền khiến người khác kích động.

Nửa giờ sau, mọi người để lại xác chim chuột đầy đất lui về kho hàng, Nam Thiệu và Trương Dịch tuy còn dư sức lực nhưng cũng không cậy mạnh vào lúc này. Sau khi tiến vào, trên người những người khác ít nhiều đều bị thương, chỉ duy hai người ngay cả một vệt máu cũng không có, đương nhiên vô cùng khiến người khác chú ý, lập tức bị những người đã thấy qua khả năng của bọn họ vây quanh.

“Thân thủ hai người sao lại lợi hại như vậy? Anh… anh là Trương Dịch phải không, anh thật sự không có dị năng sao? Hơn nữa hai người không có một vết thương, làm thế nào mà được vậy?” Có người kinh ngạc hỏi.

“Trước đó chúng tôi đã giết đám chim chuột này hơn một tháng.” Trương Dịch chỉ nói một câu như vậy. Về phần bị thương, sao có thể không bị thương chứ, chỉ cần cởi quần áo ra là có thể nhìn thấy sẹo phủ đầy trên người anh, ngược lại là Nam Thiệu, có thể là bởi vì liên quan đến dị năng, tuy rằng bị thương không ít nhưng không lưu lại dấu vết gì trên người hắn cả.

Nghe vậy, những người khác đương nhiên sẽ nhịn không được mà truy hỏi tiếp. Vì thế Trương Dịch lại kể đại khái chuyện hai người chiến đấu với đám chim chuột trong khách sạn một chút, mọi người sau khi nghe xong thì ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không cho rằng bản thân nếu ở trong hoàn cảnh đó sẽ làm tốt hơn hai người được.

“Nếu có thể, tôi đề nghị vẫn nên thu lại xác chim chuột.” Cuối cùng, Trương Dịch nhìn về phía Trần Trường Xuân, nói ra lo lắng trong lòng. “Đám chim ấy sau khi cắn nuốt tinh hạch đồng loại sẽ càng trở nên nhanh nhẹn hung hãn.” Trước đó ở khách sạn, anh và Nam Thiệu không thoát ra được, hơn nữa cũng muốn gia tăng cường độ huấn luyện nên mới tùy ý để chim chuột nuốt tinh hạch đồng loại. Thế nhưng người đoàn xe chắc sẽ không muốn chúng mạnh hơn, vì thế điểm này phải hết sức lưu ý.

Trần Trường Xuân vừa nghe vậy thì lập tức hỏi chi tiết, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng, như có chút đăm chiêu nói “Khó trách tôi cứ thấy không đúng, cứ bị mấy thứ đó quấn lấy đến nỗi không thở nổi, nhưng cũng chỉ chú ý tường có đủ dày đủ chắc hay không, vậy mà lại quên mất vấn đề này. Trước đó tôi có bảo người dị năng hệ thổ và hệ kim gia cố vách tường, mấy con chim kia không đào xuyên được tường, hôm nay lại có thể, hóa ra là như vậy.”

Đã có cảnh giác, sau khi lại ra ngoài giết chim chuột, mọi người tốn thêm chút thời gian kéo xác chim vào, lấy tinh hạch ra, sau đó lại vứt xác ra ngoài tiêu hủy. Không thể không nói lũ chim này cố chấp quá mức, rõ ràng thương vong lớn như vậy lại vẫn ùn ùn kéo đến, máu thịt tươi đối với chúng nó có sức hấp dẫn không khác với zombie là mấy. May mắn đám chim này không có tính truyền nhiễm như zombie, không thì chỉ sợ thế giới này sẽ không còn người sống nữa rồi.

Cứ như vậy lại tốn thêm bốn ngày trời, rốt cuộc cũng tiêu diệt được con chim cuối cùng, cái giá phải trả là ai cũng đầy vết thương chồng chất, cộng với năm đội viên của đoàn xe bị thương quá nặng từ trước khi hai người đến. Cũng chỉ sau khi Nam Thiệu và Trương Dịch đến mới ngăn được thương vong tiếp tục phát sinh, bằng không tổn thất của đoàn xe tuyệt đối sẽ không chỉ có một chút như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status