Mẹ độc thân tuổi 18

Chương 261



Edit: Meimoko

Beta: Kunnie

—————-

‘Pằng’ , một tiếng súng vang lên, lập tức máu phun ra từ trên mặt cô gái.

…….

“Không !” cô gái trên giường quát to một tiếng, toàn thân ẩm ướt, mồ hôi nhỏ giọt ngồi dậy. Cô kịch liệt thở hổn hển. Bộ đồ ngủ tơ lụa trên người theo đó mà rung lên. Cô gái ôm đầu hồi tưởng lại giấc mơ. Những cảnh trong mơ diễn ra quá mức chân thật, lòng của cô theo đó mà đau đớn.

Cho đến khi hơi thở đều đều, cô mới duỗi cánh tay ra lấy một ly nước. Uống xong, cô nằm trở lại giường lớn, đưa tay lên trán suy nghĩ.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô không có ý định ngủ tiếp. Người đàn ông kia là ai? Vì sao bản thân cô cảm thấy hắn rất quen thuộc? Cô nhất định quen biết người này, bằng không hắn không thể thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của cô.

Hơn nữa mỗi lần nghĩ đến hắn hoặc là mơ tới hắn, lòng của cô đều siết chặt đau đớn, đầu cũng đau đớn theo. Giống như có thể nhớ tới cái gì, nhưng lại không thể nhớ nổi.

Cô cũng luôn mơ thấy một bãi cỏ lục sắc. Cô ngồi ở trên, vui vẻ mỉm cười.

Cảm giác quen thuộc mãnh liệt lại một lần nữa xâm chiếm các giác quan của cô. Đầu cô lại nổi lên một hồi đau đớn kịch liệt. Côgái trẻ dùng sức ôm lấy đầu của mình, nhăn mặt thét lên: “Vì sao? Vì sao tôi thậm chí còn không muốn đứng dậy ?”

Đau đớn giằng co một phút đồng hồ, sau đó cô chậm rãi cuộn mình lại.

Cô bây giờ chỉ biết là ba tháng trước cô đi máy bay xảy ra hoả hoạn. Máy bay nổ tung, cô may mắn giữ được mạng sống, nhưng mà khi tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ nổi. Mà ngay cả tên của mình, cô cũng không biết.

Về sau cha mẹ nói cho cô biết, cô tên là Bạch Phương Úc. ‘Bạch Phương Úc’ – cái tên này rất lạ lẫm. Cô không có chút cảm giác nào với cái tên mới của mình. Không có cảm giác thì không thể là tên mình được. Ngay cả đối với những nơi mà chính mình từng sống theo lời kể cuả cha mẹ, cô cũng không có cảm giác gì quen thuộc.

Ở đây khiến cho cô cảm thấy thật sự không được tự nhiên. Đối với sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ, cô cũng cảm thấy rất không an tâm, rất khách khí!

“Haizza…..” Cô thở ra một hơi thật dài, trấn an tự nói: “Có lẽ là tự mình nghĩ quá nhiều! Có lẽ cũng là bởi vì mất trí nhớ cho nên đối với cái gì cũng không an tâm. Họ làm sao có thể không phải là người nhà của mình? Bọn họ quan tâm mình như vậy cơ mà!” Sau khi nói xong, cô tự nở nụ cười thật tươi, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Cốc …cốc… cốc

Vài tiếng tiếng gõ cửa vang lên, người ngủ say chậm rãi mở mắt: “Ừm. . . . . .”

“Phương Úc, con dạy chưa? Xuống ăn điểm tâm đi nhé!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng. Nghe giọng nói thôi cũng biết là đó một người đàn bà rất hiền.

Bạch Phương Úc nhanh chóng ngồi dậy, đối với người ngoài cửa đáp lại: “Con sẽ xuống dùng bữa sáng ngay!”

“Mẹ có thể vào không? Phương Úc!”

Người vừa mới tỉnh dậy nghĩ một lát mới nói: “Dạ, mẹ vào đi ạ!”

Lập tức, tay cầm cửa bị vặn mở. Một người đàn bà mặt bộ lễ phục kiểu Tây màu đỏ cao quý bước vào, trên mặt mỉm cười hiền lành đi đến: “Tối hôm qua ngủ thế nào? Nhìn mắt của con thâm quầng thế kia khiến mẹ thật đau lòng!”

Bạch phu nhân khẽ vuốt gò má tiều tụy của con gái, đau lòng nói.

Bạch Phương Úc ngừng thở nhìn người đàn bà cao quý trước mặt. Không! Chắc hẳn đây là mẹ của mình. Nhưng, mỗi lần nhìn mẹ, vì sao lại có cảm giác yêu thương? Không có giống như mẹ với con. Người đàn bà cao quý trước mặt này không giống như mẹ của mình. Mẹ, hẳn là tóc thoáng bạc, trên gương mặt có nhiều nếp nhăn dài ra….

Nhưng người mẹ trước mắt này lại rất trẻ, rất cao quý, hơn nữa trên người bà còn thoang thoảng có mùi hoa lài, càng thêm tô điểm cho sự ưu nhã vốn có. Phương Úc lui lại, né tránh sự đụng chạm của mẹ: “Mẹ, con đêm qua lại nằm mơ!”

“A? Mơ thấy cái gì? ”Bạch phu nhân thoáng chau mày, thấp giọng dò hỏi.

Bạch Phương Úc hồi tưởng đến cảnh tượng trong mơ, chậm rãi nói: “Con mơ thấy một người đàn ông. Anh ta giống như vì con ngăn cản một phát súng. Nhưng…. giống như cũng không phải, nhưng là…. máu tươi trên người anh ta thấm đầy mặt con!”

“Tại sao lại có máu tanh trên mặt? Có phải là cảnh tượng đang bay trên máy bay không? Mẹ nghĩ lúc đó rất hỗn loạn, phải không?” Bạch phu nhân vuốt vuốt tóc ngắn của con gái. Lúc trước vì chữa trị vết thương trên đầu cho nên mới cắt tóc cô đi.

Bạch Phương Úc nhắm mắt lại, sau đó lắc đầu chối bỏ nói: “Không phải trên máy bay! Hình như là ở trong một căn phòng, bên trong rất tối….Hình như là vào buổi tối. . . . . .”

“Tại sao có thể có giấc mơ kỳ quái như thế? Mẹ cảm thấy hẳn không phải là chuyện tình con đã trải qua. Bởi vì lúc trước đều không có nghe con nói đến chuyện gì như vậy! Có thể chỉ là ở trong một bộ phim nào đó mà con từng xem qua hay không? Có nhiều chuyện giống như đã thấy ở trong phim!” Bạch mẫu phân tích.

Con không biết. Mẹ, con lúc trước có tiếp xúc với người đàn ông nào khoảng ba mươi tuổi hay không, rất đẹp trai và còn cao to nữa?”

Lúc hỏi thăm, sắc mặt của cô nhịn không được mà hồng lên. Đơn giản nói đến một người đàn ông đẹp trai có khí suất là mặt đã hồng lên, có phải mình rất háo sắc hay không?

Có thể là do người đàn ông trong mơ rất tuấn tú, một chút khuyết điểm cũng không có.

Đàn ông Anh quốc sao?”

“A, không! Người phương Đông!” Tóc hắn đen, hẳn là người phương Đông.

“Người phương Đông? Thì chắc là Johny. Cậu ta là người Đài Loan, hơn nữa rất tuấn tú, một mực kiên trì theo đuổi con!” Bạch phu nhân mỉm cười nói.

“Không, không phải hắn!” Nàng dùng sức lắc đầu. Vì nhớ không nổi người trong mơ, trên gương mặt gầy gò lại tràn đầy thống khổ.

“Được rồi, nghĩ không ra cũng đừng có nghĩ nữa! Chúng ta đi ăn điểm tâm! Cha con đã xuống dùng trước rồi, nhanh lên!”

Bạch Phương Úc tạm thời thoát ra từ trong suy nghĩ của chính mình, gật đầu. “Mẹ, mẹ chờ con một chút! Con lập tức xuống dưới ngay!” Nói xong, cô nhảy xuống giường, đi làm vệ sinh cá nhân.

“Con gái bảo bối của ba, hôm nay khí sắc thoạt nhìn rất tốt!” Bạch Thu Thực buông tờ báo xuống, nhìn con gái.

“Đúng vậy, con gái của chúng ta càng ngày càng đẹp!” Bạch phu nhân cười nhạt hưởng ứng lời của chồng, sau đó ngồi vào vị trí ở giữa.

“Cha , mẹ, con muốn. . . . . . Con không phải cũng nên bắt đầu làm việc rồi hay sao ạ?” Hiện tại thân thể của cô đã không có gì trở ngại, cũng không thể một ngày cứ ở nhà suốt. Hơn nữa tiếp xúc với một ít công việc lúc trước, chăc sẽ giúp cho việc phục hồi trí nhờ.

Keng …keng….

Chiếc thìa bằng bạc rơi xuống trên mặt đất, phát ra vài tiếng thanh thúy.

“A, thực xin lỗi, mẹ không có cầm chắc thìa. . . . . .” Bạch phu nhân thật có lỗi mỉm cười, sau đó nhận một cái thìa khác do người hầu đưa tới. Ánh mắt không được tự nhiên nhìn Bạch Thu Thực.

“Cha , có thể chứ? Có phải là nên để cho con đến làm trong công ty?” Johny có nói qua nghiệp vụ của cô trong công ty rất mạnh. Chắc hẳn là một người phụ nữ rất tài giỏi!

Bạch Thu Thực nhìn con gái, sau đó gật đầu.”Cũng tốt! Nhưng Phương Úc này, hiện tại con còn chưa khôi phục trí nhớ, có một số việc ngàn vạn đừng để ý đến! Đừng quan tâm đến chuyện vụn vặt! Trong công việc có gì không thuận lợi cũng đừng quá nôn nóng hấp tấp!”

“Dạ, con hiểu!” Công ty? Cô cũng hiểu được thực sự rất lạ lẫm. Cô thậm chí một chút ấn tượng cũng đều không có !

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status