Mị ảnh

Chương 169: Thưởng cho ngươi



Thân thể quyến rũ dưới tấm chăn mỏng như ẩn như như hiện, suy cho cùng Nghệ Phong dễ dàng bị Điệp Du kích động, nguyên nhân bởi Mị thuật của nàng, vóc dáng bốc hỏa cũng là một nguyên nhân.

Nghệ Phong cười khà khà, hồi đáp:

- Đó thực sự là bản tính của nam nhân. Bất quá, ta càng trực tiếp biểu hiện một chút mà thôi.

- Lăn!

Điệp Vận Du giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong, thế nhưng nàng không phản bác. So với ánh mắt thập thò của những người khác, nàng càng tán thưởng Nghệ Phong không kiêng nể gì cả. Ít nhất nhất cũng có phí khách nam nhân hơn những người đó một chút.

Lúc này Nghệ Phong mới thu hồi tầm mắt, hắn sợ chính mình không kiềm chế nổi, trước kia Điệp Vận Du thụ thương không thể chịu nổi hắn lăn qua lăn lại. Coi như là Mị thuật của nàng cao tới cửu giai cũng khiến chính mình vô cùng cố kỵ.

Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, tức cười:

- Lá gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn, ngay cả nữ nhân của hoàng đế cũng dám nghĩ tới.

Nghệ Phong đảo mắt, nói:

- Đại tỷ, xin rõ ràng hơn được hay không? Lúc nào ta chủ ý với nàng, bộ dạng giống như bị nàng gắt gao ăn sống. Aizzz, ban đêm còn chịu dằn vặt. Kháo! Ta sống nhiều năm, cũng chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy.

Điệp Vân Du nghe giọng nói Nghệ Phong đầy oán trách, nàng không ngừng cười hi hi. Dường như uất ức trong lòng Nghệ Phong khiến nàng rất vui vẻ.

- Đừng than phiền, cùng lắm hôm nay tỷ tỷ thưởng cho ngươi.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười.

Nghệ Phong đảo mắt, không để ý tới những lời này, hướng về phía Điệp Vận Du hỏi:

- Nàng từng nghe tới Hồn Ấn Đỉnh chưa?

- Hồn Ấn Đỉnh bài danh thứ năm trong thập đại linh đỉnh? Ngươi tìm vật này để làm gì?

Kiến thức của Điệp Vận Du cũng rộng rãi, Nghệ Phong vừa nói ra nàng liền nghi hoặc hỏi.

- Tìm nó có chút việc. Nàng biết nó ở đâu không?

Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du biết đến Hồn Ấn Đỉnh, hắn vui vẻ nói.

Điệp Vận Du lắc đầu dập tan hi vọng trong lòng Nghệ Phong:

- Thực ra ta chỉ nghe qua, đối với hồn sư mà nói nó là bảo vật tôn quý. Làm sao ta có thể biết nó ở đâu.

Sau khi Nghệ Phong nghe vậy, không khỏi có chút nhụt chí. Trong lòng quở trách quái lão đầu kia, lúc này mới thoáng hết giận.

Điệp Vận Du trông thấy bộ dáng Nghệ Phong, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi tìm nó làm gì? Thứ đó chỉ có tác dụng với nhiếp hồn sư. Nếu như dùng để chế thuốc còn kém xa Dược Vương Đỉnh.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Một trưởng bối nhờ ta hỏi giúp!

Điệp Vận Du gật đầu nói:

- Vậy ta giúp ngươi hỏi thăm. Bất quá, ngươi cũng đừng ôm hi vọng, vật như vậy, rất ít người để lộ, vật này đám nhiếp hồn sư biến thái luôn luôn nghĩ đến.

Nghệ Phong cười cười, có chút bất đắc dĩ. Một năm sau chính mình còn phải tới Tĩnh Vân Tông khiêu chiến với truyền nhân đương đại của bọn họ. Với thực lực của chính mình hiện tại, có vẻ rất ảo tưởng. Nếu như có thể trở thành nhiếp hồn sư, sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.

- Uhm! Không sao cả, tìm không được cũng được. Ta sẽ nghĩ cách.

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du an ủi cười nói.

Nghệ Phong ngắm nghía Dược Vương Đỉnh, sau đó bắt tay vào làm. Nhàn nhã vô sự, hiện tại đã có dược liệu, hắn cũng muốn thử xem rốt cục công dụng của linh đỉnh này như thế nào. Mặc dù tại Thánh Địa Nghệ Phong dùng linh đỉnh của tam trưởng lão, thế nhưng suy cho cùng không phải của chính mình, căn bản cảm thụ không được khí linh.

Nghệ Phong đánh tiếng bắt chuyện Điệp Vận, tiến thẳng tới lầu hai. Dặn dò thị nữ lấy dược liệu của Triệu lão mang tới mang lên lầu hai. Trong khi các thị nữ đang nghi hoặc, Nghệ Phong liền bảo các nàng ra ngoài. May mà các thị nữ này tuy hiếu kỳ, thế nhưng thấy Nghệ Phong không muốn các nàng ở lại, liền vâng lời dời đi.

Nghệ Phong lấy Dược Vương Đỉnh ra, nhìn dược liệu xung quanh không nhiều lắm, thế nhưng cũng đủ luyện chế mấy loại đan dược. Hắn hít sâu một hơi, mang ma tinh tứ giai và vạn linh thảo tới bên cạnh. Hắn dự định dùng dược liệu thử nghiệm luyện chê đan dược ngũ giai cấp thấp trước.

Nghệ Phong cho vạn linh thảo vào Dược Vương Đỉnh, đấu khí theo cánh tay bao trùm bên ngoài. Không thể không nhắc tới, đấu khí ngũ hành trong cơ thể Nghệ Phong so với đấu khí đơn lẻ tựa hồ càng phát huy công hiệu của dược liệu, dù sao tổ hợp ngũ hành mới là linh khí thiên địa.

Một chút hồn lực truyền thụ vào trong Dược Vương Đỉnh, hồn lực của Nghệ Phong vừa tiếp xúc Dược Vương Đỉnh, nhất thời cảm giác khí linh mờ mờ ảo ảo nhanh chóng nhảy lên. Cư nhiên hồn lực của chính mình trong chốc lát ngưng tụ trên Dược Vương Đỉnh, một chút trong đó rõ như lòng bàn tay. Dường như chính mình và Dược Vương Đỉnh hòa thành một thể thống nhất.

Tình hình như vậy khiến Nghệ Phong mừng rỡ như điên, hiệu quả như vậy, quả thực Nghệ Phong có thể tùy ý vứt dược thảo trong tay vào dược đỉnh, tỷ lệ sai lầm rất thấp. Nếu như đan dược dưới ngũ giai, Nghệ Phong cũng không sợ làm lỗi. Thế nhưng luyện chế đan dược lục giai, cho dù Nghệ Phong là y sư thất giai cao cấp, tỷ lệ thất bại cũng rất lớn. Ví như dùng dược đỉnh bình thường luyện chế đan dược lục giai, kia hầu như không thể luyện chế. Thế nhưng có Dược Vương Đỉnh này, Nghệ Phong tự tin trên năm mươi phần trăm thành công.

Đối với Đề Khí Tán mà nói, Nghệ Phong luyện chế nó đã quá quen thuộc, cho dù hắn không cần suy nghĩ, đấu khí mạnh mẽ hướng vào trong dược đỉnh.

So với luyện chế lần trước, Nghệ Phong cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Đồng thời khả năng sử dụng dược liệu đã đạt tới mức tối đa. Lượng dược liệu so với lần trước không khác biệt lắm, lần trước Nghệ Phong chỉ luyện chế ba viên đan dược. Dược liệu sử dụng cũng đạt tới ba phần.

Mà lần này, cư nhiên Nghệ Phong luyện chế năm viên Đề Khí Tán, chất lượng và độ tinh khiết đều cao hơn một bậc. Dược liệu sử dụng cư nhiên có thể đạt được sáu phần.

Điều này khiến Nghệ Phong vô cùng kinh ngạc, đồng thời càng thêm vui mừng. Không hổ là linh đỉnh, cư nhiên có thể sử dụng dược liệu tới tình trạng như vậy.

Nghệ Phong nhìn miệng linh đỉnh tỏa ra linh khí cực nhỏ, hắn lại càng yêu thích Dược Vương Đỉnh này. Quả thực là vật báu vô giá của y sư.

Nghệ Phong hít sâu một hơi, cố gắng kiềm hãm tâm tình của chính mình, để nỗ lực luyện chế Đề Khí Tán.

Rất nhanh, năm viên Đề Khí Tán trong suốt óng ánh nằm trong tay Nghệ Phong, hắn cũng không bởi vậy mà dừng lại, để Đề Khí Tán phao nhập vào đấu khí. Lại tiếp tục cầm một viên ma tinh tứ giai bên cạnh vứt vào dược đỉnh, dùng đấu khí chậm rãi khống chế năng lượng trong ma tinh tản ra.

Nghệ Phong làm sao ngờ tới, trong dược liệu Điệp Vân Du đưa tới cư nhiên có hỏa linh hoa.

Hỏa linh hoa là dược liệu chủ yếu dùng để luyện chế đan dược hỏa linh đan ngũ giai cao cấp. Hỏa linh đan không chút tác dụng đối với Vương Cấp, thế nhưng đối với Tướng Cấp mà nói, đó là linh dược tốt nhất để khôi phục đấu khí. Một viên hỏa linh đan đủ để Tướng Cấp ngũ giai kiệt sức khôi phục tới đỉnh phong.

Nếu như bản thân Nghệ Phong là Sư Cấp dùng nó, quả thực có thể đề thăng một cấp. Đan dược ngũ giai cao cấp như vậy, nếu như phóng ra bên ngoài, cũng khiến thế lực lớn nổi ý nghĩ tranh giành.

Nghệ Phong nhìn năng lượng của ma tinh trong dược đỉnh tỏa ra, hầu như hình thành bản chất trong dược đỉnh, hắn không lúc nào dừng lại, cẩn thận đưa hỏa linh hoa vào trong dược đỉnh, từ từ vận chuyển đấu khí dung luyện nó.

Hiển nhiên luyện chế đan dược ngũ giai cao cấp phiền phức hơn đan dược ngũ giai cấp thấp rất nhiều. Nghệ Phong từ từ xoay chuyển hỏa linh thảo, khống chế từng đạo năng lượng từ ma tinh tỏa ra hướng về phía nó.

Nguyên bản hỏa linh thảo màu hồng, chậm rãi biến thành chuyển đổi thành màu vàng cam, Nghệ Phong thấy tình hình như vậy, liền vứt mấy vị dược liệu phụ trợ vào dược đỉnh. Tuy rằng chỉ có tác dụng phụ trợ, thế nhưng lại không thể thiếu, hơn nữa mực độ quý trọng không hề kém hỏa linh thảo. Trong mấy vị dược liệu tại đây, ma tinh tứ giai giá rẻ nhất cũng phải vài trăm kim tệ.

Điều này cũng cho thấy, tuy đan dược ngũ giai cao cấp hấp dẫn người ta. Nhưng cũng chỉ quý tộc và phú thương mới dám dùng. Đối với người thường dân, cho dù một viên đan dược tứ giai cũng đủ để do dự.

Trên trán Nghệ Phong cũng có chút mồ hôi, đan dược ngũ giai tiêu hao rất nhiều hồn lực khống chế, huống hồ Nghệ Phong không dùng ngoại hỏa mà là đấu khí, điều này càng tốn sức.

Khi trên trán Nghệ Phong ướt đẫm mồ hôi. Trong dược đỉnh mạnh mẽ bạo phát hồng quang.

Lúc này, Nghệ Phong cũng thả ra dáng vẻ tươi cười, hắn biết bây giờ hỏa linh đan đã thành đan.

Nghệ Phong lấy hỏa linh đan trong dược đỉnh ra, luồng khí thơm ngát xông vào mũi khiến tinh thần khẽ chấn động.

- Ba viên!

Trên khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên hiện vẻ tươi cười, càng luyện chế đan dược cao cấp, độ tận dụng dược liệu lại càng ít, có thể đạt được ba viên đan dược này đã nằm ngoài dự tính của hắn. Điều này khiến Nghệ Phong càng yêu thích Dược Vương Đỉnh.

...

Khi Nghệ Phong lại luyện chế vài vị đan dược, đấu khí và hồn lực trong cơ thể không tiêu hao hầu như toàn bộ. Tuy rằng chỉ là một ít đan dược ngũ giai trung cấp, và đan dược cấp thấp. Thế nhưng số lượng không lồ, cũng khiến người khác không chịu nổi.

Thân thể Nghệ Phong uể oải, đi về phía lầu ba.

Thị nữ tới lầu hai thu dọn gian phòng, ngửi thấy hương vị dược liệu nồng nặc, nàng kinh hãi nhìn Nghệ Phong: Không thể tin nhạc công cấp bậc Tông Sư này cư nhiên còn là một y sư.

...

Điệp Vận Du trông thấy thân thể Nghệ Phong trắng bệch, nàng nhanh chóng đỡ Nghệ Phong đứng dậy, vội vàng hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Không sao! Vừa nãy ta luyện chế đan dược có chút quá sức mà thôi, ha ha, có lẽ thực lực của ta quá thấp. Mới luyện chế không đến hai mươi viên đan dược, dáng vẻ đã như vậy.

Nghệ Phong cười khổ một tiếng.

Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:

- Ngươi cần gì mà liều mạng như vậy. Từ từ luyện chế không được sao, ngươi lại không vội vã dùng.

Nghệ Phong sao có thể nói Điệp Vận Du biết, bởi hắn quá hưng phấn với Dược Vương Đỉnh, tìm được cảm giác nên vẫn luyện tiếp.

Điệp Vận Du đỡ Nghệ Phong tới giường, ôm Nghệ Phong nói:

- Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Nghệ Phong gật gật dầu, Điệp Vận Du cũng đã quen, nàng liền tùy ý nằm trong lòng hắn.

Hiển nhiên đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong hầu như tiêu hao sạch, đối với Điệp Vận Du không còn chút sức lực chống cự. Thân thể ôn nhuyễn thơm mát trong lòng, khiến tâm tình hắn khẽ chấn động. Một cổ tà hỏa từ bụng dưới bắt đầu bừng lên.

Đồng thời Nghệ Phong cảm thấy miệng lưỡi khô rát, chỗ nào đó trên cơ thể cũng dựng ngược lên, thẳng tắp đính vào cơ thể Điệp Vận Du.

Đương nhiên Điệp Vận Du cảm giác được thay đổi trên cơ thể Nghệ Phong, sắc mặt nàng khẽ phiếm hồng, trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:

- Trong lúc nửa sống nữa chết, còn hư hỏng như vậy.



Nghệ Phong cười gượng, quay về phía Điệp Vận Du bất đắc dĩ nói:

- Chính vì ta nửa sống nửa chết, mới không thể khống chế được. Không còn đấu khí áp chế làm sao có thể ngăn được Mị hoặc của nàng.

Điệp Vận Du khẽ sửng sốt, nàng lập tức cười hi hi:

- Đáng đời.

Nghệ Phong liếc mắt nhìn Điệp Vận Du, tay chống xuống giường chuẩn bị đứng lên.

- Làm sao vậy?

Điệp Vận Du nghi hoặc hỏi.

- Đương nhiên là đổi chỗ ngủ, tiếp tục như vậy ta sẽ bị dằn vặt tới chết ah!

Nghệ Phong bất đắc dĩ nói.

- Lăn!

Điệp Vận Du đảo mắt, bỗng nhiên sắc mặt ửng đỏ, nàng liền trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:

- Được rồi, coi như ta thưởng cho ngươi.

Nghệ Phong sửng sốt, không chưa minh bạch ý tứ của những lời này. Hắn liền cảm thấy bàn tay Điệp Vận Du hướng về nơi nào đó trên cơ thể hắn.

Nhất thời, Nghệ Phong cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái.

Đồng thời Nghệ Phong kinh ngạc, cũng hiểu được ý tứ của Điệp Vận Du. Đây chính là nàng muốn giúp chính mình giải quyết ah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status