Mị ảnh

Chương 237: Quan hệ trong bóng tối



Nghệ Phong và Điệp Vận Du ôm nhau mà ngủ rất say. Có lẽ là do tối hôm trước quá điên cuồng, hai người ngủ một mạch tới trưa ngày thứ hai. Khi ánh nắng mặt trời chiếu lên thân thể thì Nghệ Phong mới không tình nguyện mở mắt.

Nghệ Phong nhìn thân thể mềm mại, đường cong dụ người, tuyết phong nhô thẳng không khỏi thú tính nổi lên. Mặc dù hôm qua đã điên cuồng rất lâu nhưng hiện giờ hắn lại xuất hiện phản ứng.

Điệp Vận Du cảm giác được phản ứng của Nghệ Phong, nhớ tới cuộc chiến đem qua, không khỏi nóng bừng mặt. Cảm thấy tay Nghệ Phong không chịu yên phận, nàng tức giận nhìn Nghệ Phong, đưa tay bắt lấy tay hắn, nói:

- Thành thật một chút! Không được làm chuyện xấu!

Nghệ Phong ngượng ngùng cười, cũng biết Điệp Vận Du không chịu nổi nữa, vì vậy cánh tay cũng an phận. Bàn tay hắn chạm vào làn da mềm mại của Điệp Vận Du, đầu áp vào giữa hai ngọn núi, tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng.

Tư thế của Nghệ Phong rất giống một tiểu hài tử khiến Điệp Vận Du càng cưng chiều hắn hơn. Nàng ôm đầu Nghệ Phong đặt lên người mình, tay vuốt ve mái tóc hắn.

- Sao vậy?

Nghệ Phong cảm thấy Điệp Vận Du bỗng nhiên trầm mặc, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng. Thấy nàng quá xinh đẹp, hắn không nhịn được hôn lên trên mặt nàng.

- Hiện giờ ta mới cảm thấy ngươi rất giống một tiểu hài tử!

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tận đáy lòng.

- Ha ha, vậy Điệp tỷ tỷ thích ta giống một tiểu hài tử hơn hay là thành thục hơn?

Nghệ Phong nắm lấy tay Điệp Vận Du để lên ngực mình để nàng cảm nhận nhịp đập trái tim mình.

Ngón tay xanh miết của Điệp Vận Du vân vê trên ngực Nghệ Phong, cười nói:

- Ta cũng không rõ nữa. Đôi khi ta mong ngươi thành thục để ta có thể cảm thấy an tâm. Có đôi khi ta lại hi vọng ngươi giống như một tiểu hài tử, lúc đó ta rất muốn được cưng chiều ngươi!

Lời nói của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong ngẩn ra. Suy nghĩ của nữ nhân thật khó hiểu, Tần Y cũng từng nói những lời khó hiểu như vậy với hắn.

Nhớ tới Tần Y xinh đẹp, lại nhìn Điệp Vận Du điên đảo chúng sinh, Nghệ Phong cảm thấy an bình, hắn cảm thán nói:

- Có các nàng thật tốt!

Điệp Vận Du lườm Nghệ Phong, bình tĩnh nhìn con mắt thâm thúy, có chút hả hể nói:

- Tiểu bại hoại, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào hay sao? Ngươi dám ăn hoàng phi, nữ nhân của hoàng đế, nếu như tin này lộ ra ngoài thì có mười cái mạng cũng không đủ để giết!

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong to gan lớn mật, mỉm cười nói. Mặc dù có vô số nam nhân nhìn trộm nàng, nhưng cũng chỉ dám nghĩ, đâu như Nghệ Phong, chưa từng quan tâm tới thân phận hoàng phi của nàng.

- Ha ha, ta không tin Điệp tỷ sẽ đứng yên nhìn ta chết!

Nghệ Phong cười nói, nhưng lại không nhìn nàng.

- Ngươi đã quá coi trọng mình rồi!

Điệp Vận Du hờn dỗi cười nói, ghé đầu vào trong lòng Nghệ Phong, cảm nhận nhịp tim của hắn.

- Trong Thúy Lâm các chúng ta làm chuyện gì cũng không lo lắng, thế nhưng ra bên ngoài ta không thể bảo vệ cho ngươi, ngươi cần phải bảo trì khoảng cách với ta, nhớ chưa?

Điệp Vận Du nhắc nhở Nghệ Phong. Mình là hoàng phi của Trạm Lam đế quốc, được muôn dân kính yêu. Nếu để mọi người biết Nghệ Phong có quan hệ với mình thì đó tuyệt đối là tai ương ngập đầu với hắn.

- Chẳng lẽ từ trước đến giờ Điệp tỷ không muốn ở cùng với ta hay sao?

Nghệ Phong đột nhiên ôm chặt nàng, nói.

Điệp Vận Du đang nằm trong lòng Nghệ Phong lập tức chấn động thân thể, cười khổ nói:

- Thế này đã quá đủ rồi, ngươi không nên tham lam quá!

Nghệ Phong nâng mặt Điệp Vận Du lên, nhìn vào ánh mắt có chút né tránh của nàng, nói:

- Ta đã nhớ kỹ lời của Điệp tỷ nói với ta rồi. Chẳng phải Điệp tỷ mơ ước có một ngôi nhà hạnh phúc hay sao! Ngôi nhà này ta nguyện ý cho nàng! Nàng đồng ý cùng ta gây dựng nó không?

Điệp Vận Du cố gắng né tránh ánh mắt Nghệ Phong, náng có chút sợ hãi nó. Nhìn ánh mắt kia, đáy lòng nàng run lên, nàng sợ rằng mình sẽ hạ một quyết định không vãn hồi được.

- Được rồi, đừng nói nữa! Như thế này đã quá tốt rồi!

Điệp Vận Du không dám nói tiếp đến đề tài này.

- Điệp tỷ đang trốn tránh sao? Hay nàng cho rằng không thoát được lòng bàn tay những kẻ đó?

Nghệ Phong cũng không vì vậy mà buông tha nàng, vẫn từng bước ép sát tới.

- Ngươi không hiểu được đâu! Nếu như ta thoát ly hoàng thất thì không chỉ đối đầu với mấy lão già kia mà còn có cả sư môn sau lưng ta. Nếu chỉ là lão già kia thì ta đã không thèm để ý tới, xem tình trạng thân thể có thể thấy lão ta không sống được thêm mấy năm nữa rồi!

Điệp Vận Du bất đắc dĩ nói. Nếu chỉ có hoàng thất thì với lực lượng trong tay nàng vẫn dám làm. Dù sao khi lão già kia chết thì lực lượng của hoàng thất suy giảm rất nhiều. Điều khiến nàng sợ hãi chính là sư môn đứng sau hoàng thất, đây mới là điều khiến nàng kiêng kỵ.

- Nếu như ta giúp Điệp tỷ thì sao?

Nghệ Phong đột nhiên nói.

Điệp Vận Du mỉm cười nhìn Nghệ Phong, lắng nghe suy nghĩ trong lòng của hắn, hồi lâu sau mới lắc đầu nói:

- Tuy rằng ngươi là y sư thất giai, cũng đủ khiến tông môn của ta coi trọng, nhưng ngươi vẫn không đủ đối kháng với một tông môn!

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Nếu như Điệp tỷ nguyện ý, ngày mai ta có thể từ trong hoàng cung đón nàng ra!

Nghệ Phong nghiêm túc nói. Vì Điệp Vận Du hắn có thể vận dụng lệnh bài trong lời đại trưởng lão. Lệnh bài đó có thể khiến Thánh tông giúp Nghệ Phong làm bất cứ chuyện gì, kể cả việc cướp người của hoàng thất!

Một câu nói của Nghệ Phong khiến Điệp Vận Du ngẩn người, nàng không biết sự tự tin của Nghệ Phong đến từ đâu, ngươi có thể từ trong hoàng thất cướp mình ra thật hay sao?

Điệp Vận Du không hỏi, cũng không đồng ý, nàng chỉ nói như lúc trước:

- Ta thích cảm giác như này, như thế này đã rất tốt rồi!

Thấy Điệp Vận Du hạ quyết tâm, Nghệ Phong cũng không biết làm sao, thở dài một tiếng. Nếu nàng đã không muốn đi thì hắn làm gì cũng vô dụng mà thôi.

- Điệp tỷ tỷ hãy chờ ta, sẽ có một ngày ta lưu tỷ ở bên cạnh ta!

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, nghiêm túc nói.

Con mắt sáng ngờ của Nghệ Phong khiến Điệp Vận Du sửng sốt, sau đó nàng mỉm cười gật đầu:

- Uhm, ta tin ngươi! Ta tin ngươi nhất định sẽ cho ta một gia đình hạnh phúc. Nhưng không phải là bây giờ!

Nghệ Phong siết chặt Điệp Vận Du, dường như muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể mình. Nữ nhân có quan hệ với hắn, Tần Y đã rời khỏi rất lâu, còn Điệp Vận Du lại không thể ở bên cạnh. Hai nữ nhân hại dân hại nước này tuy rằng có được nhưng không lại không quá rõ ràng.

Điệp Vận Du dường như cảm nhận được suy nghĩ của Nghệ Phong, nàng ôm chặt lấy hắn nói:

- Chờ ta, chờ ta nghĩ thông suốt, ta nhất định sẽ cùng ngươi gây dựng một ngôi nhà thuộc về chúng ta!

Nghệ Phong mê mẩn nhìn Điệp Vận Du, nhìn thân thể hoàn mỹ, nhìn da thịt trơn bóng mịn màng nói:

- Điệp tỷ tỷ, ta muốn!

Điệp Vận Du cảm thấy mình nóng bừng mặt, tức giận nhìn Nghệ Phong, cắn yêu tai của Nghệ Phong, nói:

- Ngươi đúng là oan gia của ta mà!

Nghệ Phong thấy nàng đồng ý, động tác không dừng lại, kim thương đứng dậy, tiếp tục triền miên lần thứ hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status