Mị ảnh

Chương 320: Thân tình hoàng gia



- Nhớ kỹ! Tất cả những việc ngươi dùng Thánh Long lệnh đi làm đều không có quan hệ gì với trẫm. Đến lúc đó nếu như ngươi làm ảnh hưởng tới trẫm, trẫm sẽ không ngại thẳng thắn tuyên bố là do ngươi ăn trộm. Hậu quả như thế nào ngươi tự mình đoán đi!
Hoàng đế Trạm Lam quay sang Nghệ Phong nhắc nhở.
Nghệ Phong thấy hắn chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm, trong lòng cũng rất xem thường. Tuy nhiên trên mặt lại không hề biểu lộ chút nào.
- Bệ hạ yên tâm đi! Ta biết chừng mực.
Nghệ Phong thu hồi Thánh Long lệnh, trong lòng cũng thở phào một hơi. Cuối cùng cũng có đủ lực lượng chống lại hai vị hoàng tử rồi! Hắc hắc! Chỉ là không biết Thánh Long lệnh bài này còn có tác dụng gì khác hay không? Nếu như lệnh bài này đại biểu cho sự có mặt của Hoàng đế thì tốt rồi. Tuy nhiên, khi Nghệ Phong cẩn thận suy ngẫm lại, hắn cũng không cho rằng Hoàng đế Trạm Lam là kẻ ngu si, lại cấp cho mình một lệnh bài như vậy. Thánh Long lệnh trong tay mình tất nhiên sẽ bị hạn chế rất lớn.
- Bệ hạ, không biết ngài triệu kiến ta còn có chuyện gì?
Nghệ Phong đương nhiên hiểu rõ, tất cả mọi việc làm này của Hoàng đế Trạm Lam đều là vì muốn mình giải độc cho hắn. Hết thảy đều không cho phép Nghệ Phong có ý cự tuyệt.
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong xảo quyệt như vậy, trong lòng cũng không khỏi thầm mắng một câu. Tuy nhiên, nội tâm lại âm thầm vui vẻ. Nếu Nghệ Phong dám tiếp nhận phần đại lễ này của mình, cho thấy hắn có hiểu biết về chất độc trong người mình.
- Nghệ Phong hầu tước hẳn là cũng đã nhìn ra, trong người trẫm có một loại độc hiếm thấy. Không biết bằng vào y thuật của Nghệ Phong hầu tước, có thể giải được hay không?
Hoàng đế Trạm Lam rốt cuộc nói ra mục đích của mình.
- Chất độc trong người bệ hạ lần trước ta đã tìm ra manh mối, chỉ là không dám khẳng định nên chưa nói với bệ hạ. Bệ hạ không trách ta chứ?
Nghệ Phong nhìn Hoàng đế Trạm Lam ra vẻ tự trách nói
- Ha ha! Trẫm sao có thể trách cứ Nghệ Phong hầu tước. Chuyện không khẳng định nên không dám nói cũng là thường tình của con người mà.
Hoàng đế Trạm Lam hòa nhã nói, dường như thực sự không tính toán với Nghệ Phong vậy.
- Không biết bệ hạ có thể để ta kiếm tra kỹ lượng một phen không?
Tuy rằng Nghệ Phong liếc mắt liền có thể nhìn ra loại độc trong người Hoàng đế Trạm Lam, nhưng vẫn muốn làm đủ hình thức. Huống chi hắn cũng muốn biết, Hoàng đế Trạm Lam rốt cuộc trúng độc bao sâu để còn có thể tính toán phối chế giải dược.
- Nghệ Phong hầu tước xin cứ tự nhiên!
Hoàng đế Trạm Lam đứng lên, xuống khỏi Long ỷ, đứng trước mặt Nghệ Phong nói.
- Nghệ Phong mạo muội!
Nói xong, Nghệ Phong dùng đấu khí dò xét trong cơ thể Hoàng đế Trạm Lam một chút, đồng thời cũng kiểm tra kỹ lưỡng thân thể hắn một hồi. Kiểm tra xong, trong lòng hắn đã có hiểu biết đại khái. Đối với loại độc này, hắn quá quen thuộc rồi.
- Thế nào? Nghệ Phong hầu tước thấy có thể giải được không?
Hoàng đế Trạm Lam thấy Nghệ Phong ngừng kiểm tra, tràn đầy chờ mong nhìn hắn hỏi.
- Bệ hạ yên tâm! Tác động của loại độc dược này ta cơ bản đã hiểu rõ. Hẳn là có thể giải được!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Hoàng đế Trạm Lam vô cùng mừng rỡ, thản nhiên nói với Nghệ Phong:
- Nghệ Phong hầu tước dường như rất quen thuộc với loại độc này. Ha ha! Vậy mà rất nhiều y sư trong cung đình của trẫm lại tra không ra.
Tất nhiên Nghệ Phong hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hoàng đế Trạm Lam. Hắn cũng không phủ nhận mà nửa thật nửa giả nói:
- Đúng vậy! Loại độc này khi ta học tập y thuật đã từng đọc được trong một cuốn sách không đầy đủ. Vốn tưởng rằng cuốn sách đó là vô căn cứ, không ngờ lại thực sự có người có thể phối trí ra loại độc này. Cho nên, ta cũng hiểu rằng, loại độc này chủ yếu là có nhiều chủng loại biến hóa. Các y sư khác nếu chưa từng gặp qua, điều tra không ra độc tính của nó cũng là bình thường.
Hoàng đế Trạm Lam nghe giải thích của Nghệ Phong, tất nhiên sẽ không tin toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Nếu Nghệ Phong hầu tước đã biết được độc tính, vậy có thể viết ra chứ? Lát nữa trẫm sẽ gọi mấy vị y sư cao cấp trong cung đình cùng nghiên cứu ra giải dược!
Hoàng đế Trạm Lam úp mở nói với Nghệ Phong.
- Bệ hạ! Không cần đâu! Ta nghĩ một mình ta cũng có thể phối chế ra giải dược, không cần người khác hỗ trợ.
Câu nói này nhất thời khiến Hoàng đế Trạm Lam ngẩn người, trong lòng cũng có chút chấn động. Hắn thật không ngờ, Nghệ Phong không những biết được dược tính của loại độc này, còn có thể một mình phối chế ra giải dược. Ánh mắt Hoàng đế Trạm Lam nhìn Nghệ Phong có chút không tầm thường. Trong lòng hắn thầm tính toán: mình có nên suy nghĩ lại giá trị của Nghệ Phong hay không?
- Ha ha! Nếu một mình Nghệ Phong hầu tước có thể giải được độc này thì tốt nhất! Đợi sau khi giải độc cho trẫm, trẫm nhất định sẽ phong thưởng!
- Bệ hạ nói quá lời! Có thể giải độc cho bệ hạ là vinh dự của ta, nào dám nghĩ tới phong thưởng gì! Chỉ là…
Nghệ Phong đột nhiên cau mày nói.
- Chỉ là cái gì?
Hoàng đế Trạm Lam cũng có chút hơi lo lắng. Điều này liên quan đến tính mạng của mình a!
- Bệ hạ cũng biết, một người nghèo như ta, tuy rằng có thể phối chế ra giải dược, nhưng… Nhưng không có dược liệu. Cho lên..
Nghệ Phong bất đắc dĩ nói.
- Ha ha! Nghệ Phong hầu tước yên tâm đi! Chuyện dược liệu ngươi không cần phải lo lắng. Trẫm sẽ phái người đưa tới phủ đệ của ngươi.
Hoàng đế Trạm Lam không chút phật lòng. Một chút dược liệu mà thôi. Mình là vua của một nước, muốn tìm không phải là quá đơn giản sao!
- Ta sẽ ghi lại tên các dược liệu cần thiết cho bệ hạ!
Nói xong, Nghệ Phong lấy giấy bút từ chỗ Hoàng đế Trạm Lam, viết ra một dãy dài dược liệu giao cho hắn.
Hoàng đế Trạm Lam nghi hoặc tiếp nhận, không rõ tại sao giải độc cần nhiều dược liệu như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không quá để trong lòng. Chỉ là, khi hắn thấy hai loại dược liệu cuối cùng, cho dù hắn là Hoàng đế cũng không nhịn được hít sâu một hơi, cảm thấy đau xót.
Hắn thấy rõ ràng trên giấy viết hai loại dược liệu Hỏa Long Quả và Lăng Hoa. Trời ạ! Đây chính là hai loại dược liệu luyện chế đan dược lục giai!
- Bệ hạ có thể tìm được không?
Nghệ Phong hỏi.
- Có thể!
Hoàng đế Trạm Lam nỗ lực đè nén tâm trạng đau xót trong lòng. Tuy rằng hai loại dược liệu này cực kỳ trân quý, nhưng là vua của một nước, hắn vẫn có thể xuất ra được chút ít.
- Vâng! Vậy là ta yên tâm rồi. Chỉ là, bệ hạ cố gắng chuẩn bị nhiều một chút, dù sao xác suất thất bại của y sư vẫn rất cao.
Nghệ Phong còn bổ sung một câu.
Một câu này, khiến sắc mặt Hoàng đế Trạm Lam hơi co quắp lại.
Hoàng đế Trạm Lam cũng có chút hoài nghi nhìn Nghệ Phong:
- Tiểu tử này không phải là mượn cớ giải độc mà nhân thể cướp đoạt của ta đấy chứ?
- Nghệ Phong hầu tước yên tâm đi! Nhiều nhất ba ngày sau ta sẽ phái người đưa dược liệu tới phủ đệ mới của ngươi. Tuy nhiên, ta cũng hi vọng Nghệ Phong hầu tước đừng làm ta thất vọng!
Hoàng đế Trạm Lam cuối cùng nói một câu vô cùng quan trọng.
- Bệ hạ yên tâm! Ta xin cáo lui trước!
Sau khi Nghệ Phong xin phép Hoàng đế Trạm Lam cáo lui liền đi ra phía ngoài cửa. Tuy nhiên trong lòng cũng không khỏi cười trộm: có những dược liệu này, đan dược của mình sẽ càng được nhiều hơn nữa. Đặc biệt là hai loại dược liệu kia, mình nằm mơ cũng muốn có được chúng.

Trạm Lam hoàng đế thấy bóng lưng Nghệ Phong biến mất lúc này mới quay sang một chỗ, nói:
- Tôn lão thấy tiểu tử này thế nào?
Một thân ảnh già nua trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoàng đế Trạm Lam, nói:
- Là kẻ dối trá, tham lam, nhưng lại có thể khống chế được lòng tham của mình trong giới hạn nhất định. Là người rất thông minh.
- Đúng vậy! Đặc biệt là phần hàm dưỡng kia. Cho dù hai nhi tử của trẫm xuất thân Hoàng thất so ra cũng vẫn còn kém a!
Hoàng đế Trạm Lam có chút cảm khái nói.
- Ừ! Hắn có thể đạt được thành tựu như vậy cũng khiến ta rất chấn động. Có thể nắm hắn trong tay là hay nhất, ngược lại, nếu như không thể, tốt nhất là hủy hắn đi. Bằng không, dã tâm của hắn sẽ là một uy hiếp rất lớn đối với đế quốc.
Tôn lão nói.
Hoàng đế Trạm Lam có chút mất mát gật đầu, lập tức hỏi:
- Ngươi cho là hắn có thể chế trụ được hai vị hoàng tử của trẫm hay không?
Tôn lão suy nghĩ một chút đáp:
- Rất khó! Thế lực hiện tại của hai vị hoàng tử đã khá vững chắc. Hắn chí dựa vào Thánh Long lệnh của bệ hạ là rất khó! Tuy nhiên, với trí thông minh của hắn, hai vị điện hạ muốn thôn tính hắn cũng không dễ.
Hoàng đế Trạm Lam gật đầu, đột nhiên thở dài một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương, nói:
- Có đôi khi, trẫm thật không muốn điều tra là ai hạ độc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status