Mị ảnh

Chương 326: Luyện ngục khủng bố



- Quái lão! Quái lão..
Nghệ Phong bịt mũi, cố gắng xua tan vị gay gay nơi mũi, hô lớn vào trong buồng.
Nghệ Phong vừa hô dứt câu, một bóng đen lập tức lao nhanh về phía hắn. Hắn ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, đã bị bóng đen kia nhào vào trong lòng.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc đang dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực hắn vô cùng thân thiết, trong lòng cũng kinh ngạc không ngớt. Tốc độ vừa rồi của Yêu Ngọc quả thực có thể dùng từ "nhanh như thiểm điện" để hình dung.
Định thần nhìn lại, thân thể vốn trong suốt như bạch ngọc của Yêu Ngọc hiện tại lại có thêm quầng sáng nhàn nhạt lưu chuyển không ngừng, có vẻ cực kỳ quỷ dị và mị hoặc. Độ trong suốt kia càng khiến nó mị hoặc thêm bội phần.
- Vật nhỏ này, không ngờ thực lực lại tăng mạnh như vậy!
Nghệ Phong không khỏi líu lưỡi, đối với Quái lão đầu càng bội phục vạn phần. Không ngờ hắn thực sự có thể khiến Yêu Ngọc tiến hóa nhanh như vậy!
- Tiểu tử, ngươi rốt cục cũng tới!
Ngay khi Nghệ Phong đang tỉ mỉ quan sát Yêu Ngọc, thanh âm của Quái lão đầu bỗng nhiên truyền tới.
- Quái lão! Đừng nói như vậy chứ, mỗi khi có thời gian, không phải ta đều tới tìm lão sao?
Nghệ Phong nghiêm mặt nói.
- Hừ! Khi có thời gian? E là ngươi đã sớm quên mất lời dặn dò của ta rồi?
Quái lão đầu khinh thường hừ một tiếng.
- Thực không dám lừa gạt Quái lão! Ngài không biết, lúc đó ta và Phó viện trưởng đánh một hồi, khiến ta tổn hao vô số đan dược cao giai. Mỗi viên đều là tiền a! Bởi vì vậy, ta nợ người ta vô số tiền tài, đành phải kiếm tiền trả nợ. Khi trả hết nợ rồi mới dám tới tìm ngài a!
Nghệ Phong nói.
- Hừ!
Quái lão đầu hừ một tiếng, rất không khách khí nói:
- Tiểu tử ngươi còn có thể kiếm tiền sao?
- Quái lão, đừng nói nữa! Mỗi câu nói một dòng lệ a! Cũng bởi vì ta thiếu tiền, mấy ngày nay đều phải tiếp khách, tiếp đến sắp hỏng rồi. Ngài không biết, ngày hôm qua, đêm qua là một quý bà mập mạp, nàng dằn vặt ta suốt một buổi tối!
Nghệ Phong vừa gạt lệ vừa nói tiếp:
- Ghê tởm nhất chính là, một mình nàng còn chưa đủ, còn kéo thêm hai bà béo nữa. Mười tám năm tích súc của ta, không ngờ chỉ trong một đêm qua mà phóng hết toàn bộ a! Càng đáng khinh hơn là, nàng lại thừa dịp ta vô lực mà bỏ đi không trả tiền. Quái lão, ngài thấy thời gian này ta có thể sống dễ dàng sao?
Bộ dáng của Nghệ Phong quả thực là vô cùng bi thảm, phảng phất như hắn phải chịu vô số ủy khuất vậy.
Quái lão đầu nghe Nghệ Phong nói, thái độ lúc này mới trở nên hòa hoãn. Hắn nhìn Nghệ Phong có chút hả hê cười nói:
- Hai bà béo đã có thể biến ngươi thành thế này, quả thực không có tiền đồ!
- Đúng vậy! Ta sao có thể so với Quái lão gừng càng già càng cay?
Nghệ Phong nghiêm túc khen tặng Quái lão đầu.
- Tiểu tử ngươi cũng thực có vài phần nhãn lực! Được rồi, lần sau có bà béo thì cứ gọi ta. Ta thích nhất là kiểu người này đó!
Quái lão đầu cười cười rất quái dị!
Nghệ Phong thấy ánh mắt này nhịn không được khẽ run lên: Quái lão đầu này, khẩu vị cũng quá đặc biệt đi!
- Đây là tất nhiên!
Nghệ Phong rất tự nhiên nói.
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong hài lòng, lúc này mới nói với hắn:
- Tuy nhiên, tiểu tử ngươi cũng đừng quên chuyện Hồn Ấn Đỉnh. Bằng không, hừ!
- Nhớ rồi! Nhớ rồi!
Nghệ Phong không khỏi ân cần hỏi thăm Quái lão đầu cả nghìn vạn lần, nhưng ngoài miệng vẫn rất dối trá nói. Trong lòng hắn còn đang tính, mình có nên phối trí một chút dược liệu, sau đó cho hắn và heo mẹ cùng uống! Hình ảnh đó, quả thực rất thú vị.
Tuy nhiên, nhớ tới thực lực của Quái lão đầu, Nghệ Phong không khỏi nghi ngờ tính khả thi của kế hoạch này.
- Phải rồi, Quái lão, sao ngài có thể phóng xuất được Yêu Ngọc vậy?
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc đang bò bò trong lòng mình, lại kinh ngạc nhìn Quái lão đầu. Bình thường mình muốn nhìn vật nhỏ này, Quái lão đều ra sức ngăn cản. Lần này sao lại tốt như vậy, đồng ý thả Yêu Ngọc?
- Chút gia sản nhỏ của ta gần như đều đã bị tiểu yêu này hấp thu hết. Lão tử không thả nó ra, lẽ nào để nó ăn luôn cả ta sao?
Trong lòng Quái lão đầu cũng giận dữ không thôi. Tiểu yêu này quá kinh khủng đi! Gia sản tích cóp bao nhiêu năm không ngờ bị nó quét sạch. Mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy đau xót!
Tuy nhiên, nhớ tới bình máu mình thu được, hắn lại không nén nổi vui mừng. So với bình máu kia, hết thảy những nỗ lực này đều đáng giá!
- Ách!
Nghệ Phong tán thưởng nhìn Yêu Ngọc. Tiểu gia hỏa này quả thực khiến người khác hài lòng. Nhìn bộ dáng thịt đau của Quái lão, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- Tiểu tử, ngươi cứ việc mang theo Yêu Ngọc đi. Nhớ mỗi tháng mang tới cho ta chút máu là được. Hiện tại dường như linh mị đối với nó đã vô dụng. Nếu muốn tinh lọc nó, ta lại buộc phải tìm năng lượng thể và hồn thể càng tinh khiết hơn.
Quái lão đầu nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong nghi hoặc rốt cuộc Yêu Ngọc đã đạt tới cấp bậc nào. Đồng thời cũng không nhịn được vui vẻ: tiểu gia hỏa này thật đúng là rất quyến luyến mình.
- Quái lão yên tâm, nhất định mỗi tháng ta đều sẽ đưa Yêu Ngọc tới một lần. Tuy nhiên, ta muốn hỏi một chút. Quái lão, nghiêm phạt của học viện đối với ta là thế nào vậy? Lẽ nào mặt mũi của ngài cũng không làm được gì?
Quái lão đầu hừ một tiếng nói:
- Đừng dùng phép khích tướng với ta! Chuyện nghiêm phạt của học viện đâu có liên quan gì tới ta? Bọn họ muốn phạt ngươi thế nào thì phạt thôi!
Tuy sớm biết tính tình này của Quái lão đầu, Nghệ Phong vẫn nhịn không được lườm lão. Hắn gần như là cắn răng nói với Quái lão đầu:
- Quái lão, vậy ngài có thể nói cho ta biết, Luyện ngục kia là cái gì hay không?
Quái lão nghe hai chữ Luyện ngục cũng kìm không được rung mình một cái, trong mắt toát ra một tia khủng khiếp. Bộ dáng này khiến Nghệ Phong kinh hãi không ngớt. Ngay cả Quái lão đầu cũng kinh hãi nghiêm phạt này, đủ thấy nó kinh khủng cỡ nào!
- Ách, Quái lão, không kinh khủng như vậy chứ?
Nghệ Phong nhìn Quái lão đầu, ngượng ngùng nói.
Quái lão đầu cười hắc hắc nói:
- Luyện ngục là một nơi mà trong đó, khi nóng thì nóng không gì sánh được, khi lạnh cũng lạnh đến tột cùng. Bên trong Luyện ngục, khi nóng có thể trong nháy mắt nướng chín một Nhiếp hồn sư tứ tinh, khi lạnh cũng có thể trong nháy mắt đông cứng một cường giả Sư cấp. Có thể xem như băng hỏa cửu trọng thiên chân chính. Đương nhiên đây vẫn còn là ở cấp độ nhỏ nhất. Phong bạo trong đó, tất cả ma thú, loạn lưu v.v…đều khiến tất cả mọi người kinh hãi không ngớt. Năm đó ta là một nhiếp hồn sư ngũ tinh đỉnh phong, đã từng đi vào một lần. Mặc dù chỉ là ở ngoại vi nhưng khi đó ta thiếu chút nữa không thể sống mà trở ra. Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nói có kinh khủng hay không?
Miêu tả của Quái lão đầu sớm đã khiến Nghệ Phong hoảng sợ ngây người tại chỗ. Lúc này hắn có thể hiểu được vì sao khi đám học viên nói đến thứ này lại có biểu tình kỳ quái như vậy. Càng kinh khủng hơn chính là, năm đó quái lão đầu rõ ràng là một nhiếp hồn sư ngũ tinh đỉnh phong cũng thiếu chút nữa không thể trở ra. Năm sao đỉnh phong là khái niệm gì? Đó chính là nói, dưới Vương Cấp không có đối thủ. Sự quỷ dị của Nhiếp hồn sư, ngay cả Vương Cấp cũng khó có thể chống lại a! Một cao thủ như vậy, không ngờ chỉ ở ngoại vi cũng đã thiếu chút nữa không thể ra nổi. Có thể thấy nó kinh khủng thế nào!
Nghệ Phong nhớ tới cấm địa của đại lục, tựa hồ cũng không có kinh khủng bằng Luyện ngục, nhưng lại chưa từng nghe nói qua Luyện ngục.
Quái lão đầu nhớ tới một chuyện, thản nhiên nói với Nghệ Phong:
- Luyện ngục là trấn sơn chi bảo của học viện Trạm Lam, cho nên không thuộc một trong cấm địa của đại lục. Tuy nhiên sự kinh khủng của nó tuyệt đối không thua gì cấm địa, thậm chí còn mạnh hơn.
Lời nói thản nhiên này càng khiến Nghệ Phong sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau hắn mới thở ra một hơi, nói:
- Quái lão, nghe nói hình thức nghiêm phạt này là do đích thân viện trưởng đưa ra.
Quái lão gật đầu đáp:
- Không sai! Một chiêu của tiểu tử ngươi cũng không tồi, động chút liền làm thịt hơn mười người, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động.
- Nếu biết hậu quả của việc kinh động hắn là như thế này, quỷ cũng không dám kinh động hắn!
Trong lòng Nghệ Phong run lên thầm nói, khiến Quái lão đầu ở một bên cười hắc hắc không ngừng.
- Việc này, Quái lão! Luyện ngục này có phải là nên bỏ đí hay không? Nếu học viện Trạm Lam đã khai trừ ta, trừng phạt này cũng không cần làm nữa chứ!
Nghệ Phong nhìn Quái lão đầu cười hắc hắc nói.
Quái lão đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, dửng dưng nói:
- Việc này ngươi tự mình nói với viện trưởng đi! Trong chuyện này ta cũng không có quyền lên tiếng.
- Ách…
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cổ quái nhìn Quái lão đầu, nói:
- Không phải ngài vẫn nói mình rất ngưu sao? Tại sao một viện trưởng nho nhỏ cũng có thể khiến ngài sợ hãi vậy?
Mặt Quái lão đầu đỏ lên, hừ một tiếng, tự an ủi nói:
- Buồn cười! Ta sao có thể sợ lão gia hỏa kia? Chỉ là, trong học viện, nếu ta cự tuyệt tuyên bố của viện trưởng, vậy không phải là quá không cho hắn mặt mũi sao?
Nghệ Phong khinh thường nhìn thoáng qua Quái lão đấu, nói:
- Lão cứ ở đó mà khoác lác đi!
- Đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì. Dù sao ngươi cũng cứ chậm rãi mà hưởng thụ Luyện ngục đi!
Quái lão đầu cười hắc hắc nói.
Nghệ Phong dửng dưng nhún nhún vai nói:
- Bản thiếu cũng không phải kẻ ngu si. Chờ lát nữa ta rời khỏi trường học, học viện còn có thể phạt được ta sao?
Quái lão đầu cười hắc hắc nhìn Nghệ Phong:
- Có bản lĩnh ngươi cứ chạy thử xem! Cho tới giờ ta vẫn chưa thấy ai có thể tránh được nghiêm phạt của học viện Trạm Lam. Nếu như ngươi dám đi, toàn bộ học viện Trạm Lam sẽ ban lệnh truy sát ngươi! Chậc chậc! Thực lực của học viện Trạm Lam này mạnh tới mức nào ngay cả ta cũng không rõ. Ít nhất, cho dù học viện Trạm Lam muốn giết ta cũng hoàn toàn có đủ khả năng.
Những lời này khiến Nghệ Phong triệt để ngây ra tại chỗ. Một lúc lâu sau hắn không nhịn được mắng to:
- Kháo! Ngươi không cảm thấy học viện Trạm Lam quá bá đạo, quá ỷ thế hiếp người sao?
Quái lão đầu khinh thường nhìn Nghệ Phong nói:
- Nói đến bá đạo và ỷ thế hiếp người, ai có thể so được với Tà Tông các ngươi? Chậc chậc! Tiểu tử ngươi càng là đạt tới cực hạn! Vừa tới học viện Trạm Lam đã tuyên bố hai từ kia không ai được phép dùng. Hừ! Sư phụ ngươi so với ngươi thậm chí còn kém xa!
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu nói như vậy không khỏi cười hắc hắc, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay sang lão nói:
- À, Quái lão! Ta thấy Luyện ngục coi như xong đi! Cái này đối với mọi người đều không tốt.
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu lạnh nhạt nói, trong lòng cũng cảm thấy run lên, làm sao lại dám tới một nơi như vậy.
- Cái này ngươi tìm sư phụ ngươi mà nói đi! Nếu như sư phụ ngươi đại náo học viện Trạm Lam một hồi, nói không chừng học viện sẽ nhượng bộ. Chỉ bất quá, ngươi làm cách nào ra khỏi học viện Trạm Lam đây? Ha ha…
Quái lão đầu không thèm so đo lời nói của Nghệ Phong.
- Hừ! Quái lão! Dù thế nào trong khoảng thời gian này ta tuyệt đối sẽ không đicái Luyện ngục chó má gì đó. Muốn giết người thì cứ để học viện Trạm Lam tới giết ta. Ta xem bọn họ có phải thật sự ngưu như vậy không! Bản thiếu còn phải đi Tĩnh Vân Tông khiêu chiến truyền nhân đương đại của bọn họ. Cái này tuyệt đối không thể vì chuyện luyện ngục mà bỏ lỡ!
Nghệ Phong hừ lạnh, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nói. Thời gian khiêu chiến truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông cũng đã sắp tới rồi. Đây là quy định do Thánh Địa bày ra, tuy rằng Nghệ Phong không muốn nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.
Quái lão đầu cổ quái nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông? Sư phụ ngươi kêu ngươi đi?
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Quái lão đầu nói:
- Sao vậy?
- Ha ha… Ha ha…
Quái lão đầu nghe Nghệ Phong nói như vậy không khỏi cười phá lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status