Mị ảnh

Chương 380: Đi nhầm phòng!



Viện trưởng gật đầu nói:
- Bằng không, ta cũng không đến mức để hai Cao thủ Tướng Cấp cấp cho Nghệ Phong, ha ha, Cao thủ Tướng Cấp, mặc kệ ở đâu, đều là tài phú cực kỳ quý giá!
Tôn lão gật đầu, nhớ tới thân phận đặc thù của Họa Thủy, hắn cũng minh bạch vì sao viện trưởng Trạm Lam phải làm như vậy.
- Xem ra, hoàng thất ta lại bị Nghệ Phong đánh cướp một phen rồi!
Tôn lão có chút bất đắc dĩ, tiểu công chúa trúng độc của Lam Lăng Hoa biến dị, nói rõ kẻ địch của hoàng gia càng lúc càng lợi hại, thậm chí lại hướng về phía tiểu công chúa nhu nhược không hề có tính uy hiếp kia ra tay! Chỉ là, Nghệ Phong cũng quá quỷ dị rồi, độc này người khác đều giải không được, hắn cư nhiên có thể giải!
- Ha ha! Không cần nghĩ nữa, hiện tại các ngươi cần phải làm là coi như không biết nha đầu Khinh Nhu trúng độc!
Viện trưởng cười dài nói.
- Ân? Lời này nói như thế nào?
Tôn lão rất nghi hoặc hỏi.
- Nghệ Phong hình như thích từ trên người Khinh Nhu nha đầu kia, hắn có thể đánh cướp Họa Thủy, thế nhưng lại đối với Khinh Nhu có chút quan ái. Sở dĩ hắn giải độc cho Họa Thuỷ, nhất định là vì giải độc cho Khinh Nhu.
Viện trưởng nói.
- A?
Tôn lão nghe tin tức này cũng rất ngoài ý muốn, nếu như thực là như vậy mà nói, thật đúng là không thể để Nghệ Phong biết thân phận Khinh Nhu, bằng không hắn không nhân cơ hội đánh cướp Hoàng thất mới là lạ. Chỉ bất quá, tiểu tử này thích Khinh Nhu, đối với mọi người là một tín hiệu nguy hiểm! Hắn ngẫm lại vẫn nên bẩm báo Hoàng đế bệ hạ!
Viện trưởng tựa hồ minh bạch Tôn lão đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cảm thán nói một câu:
- Nếu như hoàng thất nguyện ý mà nói, có thể hứa gả Khinh Nhu cho Nghệ Phong. Nghệ Phong rất xứng với nàng!
Thời điểm Viện trưởng nói những lời này rất chăm chú. Trước không nói chuyện thực lực của Nghệ Phong, chỉ cần là thân phận Tà Đế đương đại của Nghệ Phong, cũng đủ để xứng với một công chúa quốc gia!
Nếu thân phận Tà Đế đương đại của Nghệ Phong truyền ra, hẳn là rất nhiều đế quốc nguyện ý gả công chúa cho Nghệ Phong! Đương nhiên, thân phận của Nghệ Phong, viện trưởng sẽ không nói cho Tôn lão, hắn biết Quái lão đầu cũng sẽ không nói!
- A?
Tôn lão rất ngoài ý muốn, nghĩ không ra viện trưởng Trạm Lam sẽ nói như vậy, Tôn lão phải tính đến thân phận sâu hơn của Nghệ Phong. Một người có thể xứng với công chủ đế quốc, kia không có khả năng là dựa vào thực lực là có thể!
- Ha ha, viện trưởng có phải là biết một chút gì về Nghệ Phong?
Tôn lão hiếu kỳ hỏi.
Viện trưởng nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Tôn lão:
- Sau này các ngươi sẽ biết, chỉ là Nghệ Phong thực có vài phần bản lĩnh, thực lực Tướng Cấp, tuyệt chiêu có thể sánh ngang Vương Cấp. Thành tích như vậy, ngay cả chúng ta lúc trước cũng không làm được!
Lúc này Quái lão đầu mới xen miệng nói:
- Hắn sở hữu Phệ Châu! Sau đó không biết hắn dùng công pháp gì, để đấu khí, hồn lực và Phệ Châu ba cái dung hợp cùng một chỗ, lúc này mới phát sinh đại chiêu như vậy.
- Phệ Châu? Khó trách ta nhìn năng lượng của tiểu tử này có chút kỳ lạ, nguyên lai là có thứ kia. Ta thực ước ao Nhiếp Hồn Sư các ngươi, quỷ dị biến thái không giống ai.
Tôn lão rất cảm thán nói.
Chỉ là, trong lòng Quái lão đầu lại thở dài một hơi nói:
- Đáng tiếc a, nếu như tiểu tử này sở hữu Phệ Châu chân chính, thực lực còn phải mạnh hơn vài phần.
Hai từ Phệ Châu này, làm cho viện trưởng và Tôn lão đều nhịn không được rùng mình một cái, đối với thứ đó, trong lòng bọn họ rất sợ hãi, cũng chỉ có Nhiếp Hồn Sư biến thái như vậy mới có thể nhét vào trong cơ thể! Nhớ tới sự kinh khủng của thứ kia, hai người không khỏi lần thứ hai đố kị Nhiếp Hồn Sư!
- Đi thôi! Hành động lần này của Nghệ Phong, nghĩ đến sẽ có rất nhiều người cố kỵ hắn. Ít nhất, tiểu tử này là người điên, sau này nhất định sẽ có người mắng học viện Trạm Lam ta đào tạo ra người điên!
Viện trưởng tuy rằng trong miệng đang mắng, chỉ là trên mặt lại tràn đầy ý thưởng thức, hắn rất hi vọng học viện mình sinh ra nhiều nhân vật như vậy.
Ba người gật đầu, bay về ba phương hướng, trong hư không chỉ lưu lại ba đạo tàn ảnh, ở trong gió nhẹ dần dần tiêu tán.
...
Nghệ Phong kéo thân thể uể oải hướng về phủ đệ mình, cự tuyệt không cho Cao Thiên, Cao Không dìu hắn, phân phó mấy người Sát Lâu chiếu cố Dạ Quỷ, lúc này hắn mới lung lay đi về một phương hướng.
Hắn nhớ Liễu Mộng Nhiên từng nói cho hắn, gian phòng của hắn là ở sương phòng phía đông. Hắn khoa tay múa chân một chút, đi về phía bên trái, người ta đều nói tả chính hữu phụ gì đó! Vậy bên trái khẳng định là hướng đông! Nghệ Phong vì sự thông minh của hắn mà kiêu ngạo!
Mặc dù Nghệ Phong có phủ đệ, thế nhưng không chịu ở trong phủ đệ đó.
Hắn đi tới "sương phòng phía đông" mà hắn tự nhận, đưa tay đẩy ra. Cảm cửa có chút khó mở, không khỏi nói thầm:
- Sao cửa lại đóng nhỉ?
Chỉ là, Nghệ Phong thật không lưu ý, hắn vẫn nghĩ đi cửa chính không vui, leo tường đi vào mới sảng khoái, người ta không phải nói hồng hạnh leo tường sao? Kia nói rõ là rất sảng khoái rồi.
Nghệ Phong nhìn cửa sổ bên cạnh, không chút nghĩ ngợi đẩy ra, sau đó xoay người đi vào.
- A...
Nghệ Phong xoay người đi vào, chợt nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, Nghệ Phong định nhãn nhìn lại, thấy Liễu Mộng Nhiên đang buộc nút áo cổ, một nửa cổ áo lộ ra, nửa cung tròn đầy đặn kia làm Nghệ Phong nhìn sửng sốt.
- Vì sao nàng lại vào phòng ta?
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên ở trong phòng mình, tức giận nói. Nữ nhân này nhất định là trốn ở trong phòng mình để chiếm tiện nghi, bản thiếu gia vẫn thích ngủ lõa thể. Nếu như mình không phát hiện nàng, còn không bị nàng nhìn hết sao.
Nghệ Phong rất tức giận trừng mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên, tâm tư nữ nhân này rất xấu rồi, suốt ngày luôn nghĩ cách chiếm tiện nghi của mình.
Liễu Mộng Nhiên vội vàng che cổ áo mình, nhanh chóng che lắp đôi thỏ ngọc mê người kia! Nàng thấy người đến là Nghệ Phong, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ là sắc mặt đã nóng lên. Đặc biệt thấy vẻ mặt tức giận kia của Nghệ Phong, nàng dở khóc dở cười, thầm nghĩ trên đời vì sao lại có loại nam nhân cực phẩm này!
Liễu Mộng Nhiên nhìn vẻ mặt Nghệ Phong tức giận như trước, nàng chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Thiếu gia, người ra khỏi phòng đi. Này là phòng của ta?
Lúc này Nghệ Phong mới đánh giá gian phòng này, gian phòng này bố trí đều là màu sắc hồng nhạt, làm cho người ta có một cảm giác an tĩnh, giống như tính tình của Liễu Mộng Nhiên vậy!
Nghệ Phong lúc này mới có chút hoài nghi có phải là mình đi nhầm rồi không, chỉ là hắn rõ ràng nhớ kỹ mình đi bên trái, vì sao lại đi nhầm chứ?
- Thật là phòng của nàng?
Nghệ Phong rất hoài nghi nhìn Liễu Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên dở khóc dở cười lắc đầu nói:
- Thiếu gia, phòng của thiếu gia là đông sương phòng, đây là tây sương phòng!
Nghệ Phong rất buồn bực nói:
- Không nên a. Ta rõ ràng nhớ kỹ ta đi bên trái mà, vì sao lại tới tây sương phòng?
Liễu Mộng Nhiên nghe những lời này của Nghệ Phong, nàng càng dở khóc dở cười, đáy lòng rất hoài nghi Nghệ Phong, thế nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Thiếu gia, tả tây hữu đông. Người đi nhầm rồi!
- Tả tây hữu đông? Ta vì sao vẫn nhớ là tả đối ứng với đông a!
Nghệ Phong có chút buồn bực vỗ vỗ đầu, lúc này mới quay đầu hướng Liễu Mộng Nhiên nói:
- Mộng Nhiên, xin lỗi a! Ta thật không ngờ bên trái sẽ là phía tây!
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy, nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ: hiện tại ngươi nên đi ra đi. Vừa rồi may là mình vừa mới chuẩn bị ngủ, không cởi nhiều y phục lắm, bằng không...
Chỉ là câu nói phía dưới của Nghệ Phong, làm cho Liễu Mộng Nhiên ngạc nhiên nhìn Nghệ Phong:
- Mộng Nhiên a, Dù sao cũng đã đi nhầm rồi. Tối ngày hôm nay lăn qua lăn lại một trận, mệt chết ta, ta muốn ngủ!
Nói xong, Nghệ Phong ngã xuống giường Liễu Mộng Nhiên, ngay cả giầy cũng không mở ra đã ngáy khò khè!
Liễu Mộng Nhiên khóc không ra nước mắt nhìn Nghệ Phong, đáy lòng nàng ngạc nhiên không ngớt, trên đời này vì sao có nam nhân như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status