Một bước lên tiên

Chương 214

Chương 214: Các người bị điếc hay bị mù

Cô gái đó thấy thế thì lớn tiếng mắng: “Các người đúng là đám côn đồ không có liêm sỉ, còn dám trói tôi, các người đợi chết đi. Có biết tôi là ai không? Tôi là Lưu Hà, em gái ruột của Lưu Đầu Trọc đấy. Nếu để anh trai tôi biết thì các người không sống yên đâu”.

Tên đại ca kia sau khi nghe xong thì ngưng lại chút, gã ta biết Lưu Đầu Trọc nhưng nghĩ đến lời đại ca của gã dặn dò nên lúc này chỉ hừ lạnh nói: “Trói lại cho tao”.

“Các người làm gì vậy?”, cô gái đó thấy hoảng loạn: “Mẹ kiếp! Các người thật sự dám trói tôi? Các người không sợ anh trai tôi lột da các người sao?”

“Nói nhiều quá, cho cô ta câm miệng lại”, tên đại ca chau mày, nói.

“U…U…”, Lưu Hà bị người ta dùng miếng vải nhét vào miệng nên không nói được, đồng thời còn bị trói chặt nữa.

...

Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đến một siêu thị nhỏ ở gần đó, Bạch Diệc Phi đi vào mua kẹo bông cho Lý Tuyết, còn Lưu Hiểu Anh ngồi đợi trong xe.

Không bao lâu có một bóng người xuất hiện ở chỗ cửa sổ xe rồi gõ hai tiếng.

Lưu Hiểu Anh không nghĩ nhiều mà hạ cửa xe xuống. Vừa định nói gì đó thì dao gọt hoa quả giơ ra kề vào cổ cô ta, nói: “Đừng kêu lên, nếu không tôi sẽ đâm chết cô”.

Lưu Hiểu Anh trong lòng sợ hãi nhưng không dám lên tiếng.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đi lại thì nhìn thấy ở phía cửa sổ xe có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang đứng ở đó, ăn mặc rất giang hồ. Điều này khiến anh thấy lo lắng nên vội bước nhanh lại: “Anh…”.

Chưa nói dứt câu thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh trong xe đang bị người ta kề dao gọt hoa quả trên cổ, đồng thời người đó cũng giơ một tay ra, cũng là dao gọt hoa quả đặt ở trên bụng Bạch Diệc Phi.

“Người anh em, có gì thì từ từ nói”, Bạch Diệc Phi lo lắng nói.

“Bớt lời đi, đi đến chiếc xe van kia với tao”.

Hai người đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc xe đó. Vừa ngồi lên trên thì có người trói chặt tay chân của hai người lại, đồng thời còn bị túi màu đen phủ lên đầu. Hai người thấy trước mặt tối om, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy xe đã khởi động.

...

Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân bận rộn cả ngày đón ông cụ Lý về biệt thự ở cảng Lam Ba.

Ông cụ Lý bước vào biệt thự mà trong lòng kích động. Bởi lẽ, đây là giấc mơ của tất cả mọi người ở thành phố Thiên Bắc.

Nhà họ Lý của ông cũng không ngoại lệ, đều hướng tới mục tiêu này, ai biết được ông lại có thể vào sống trong biệt thự đáng mơ ước này? Không phải là ông ta mua được mà là nhờ đứa con trai mà trước nay ông ta luôn coi thường mà ông ta được ở đây.

“Bố ơi, sau này đây sẽ là nhà của bố”, Lưu Tử Vân cười nói: “Chân bố đi lại không tiện nên bố ở tầng 1 nha”, bọn họ đã thu dọn sửa sang lại phòng khách ở tầng 1 để chừa ra một phòng để làm phòng ngủ cho ông cụ Lý.

Ông cụ Lý gật đầu nói với đôi mắt ngấn lệ: “Được, được, các con vất vả rồi…”.

“Không vất vả gì đâu ạ”, Lưu Tử Vân cười, sau đó dẫn ông cụ Lý đi xem phòng ngủ của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại đám người Lý Cường Đông, Chu Khúc Nhi cảm thấy mình như người thừa nên nói: “Chú ơi, muộn rồi, cháu về trước đây ạ, mai cháu lại đến thăm Tuyết Nhi ạ”.

Lý Cường Đông gật đầu nhưng Lý Tuyết kéo Chu Khúc Nhi lại không cho cô ta đi.

Chu Khúc Nhi cũng bất đắc dĩ nói: “Anh ta sắp về rồi mà, lát nữa anh ta sẽ ở bên cậu rồi còn gì”.

“Nhưng bây giờ người ta vẫn chưa về”, Lý Tuyết nói với giọng đáng thương, ý là phải đợi Bạch Diệc Phi quay về mới cho Chu Khúc Nhi rời đi.

...

Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh bị bịt đầu rồi đưa đến một căn phòng, sau đó bị người ta đẩy vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại.

Một hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà gọi một tiếng: “Lưu Hiểu Anh?”

“Tôi ở đây”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.

Bạch Diệc Phi thấy hồi lâu không có âm thanh gì, nghĩ là không có ai ở đây nên dùng tay gỡ cái chụp đầu đó xuống. Đồng thời lúc này, Lưu Hiểu Anh cũng gỡ cái chụp đầu màu đen xuống.

Hai người nhìn nhau rồi mới nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng bỏ hoang, ngoại trừ hai người họ và đống bàn ghế để ở phía đối diện không xa thì không có gì hết.

Đèn ở trên đầu có chút cũ nát, ánh điện cũng không được sáng cho lắm, còn có màu vàng ảm đạm, rõ ràng căn phòng này có chút tối tăm.

“Không quan tâm gì đến chúng ta nữa sao?”

Bạch Diệc Phi hiếu kỳ nhìn Lưu Hiểu Anh, hỏi: “Cô không sợ sao?”

Lưu Hiểu Anh liếc nhìn anh một cái, sau đó ra hiệu cho anh cởi trói cho mình. Bạch Diệc Phi dùng tay cởi dây cho cô.

Đợi khi dây thừng buộc hai người được cởi ra, Lưu Hiểu Anh mới nói: “Một lần lạ, hai lần là quen”.

Cô ta nói như vậy, Bạch Diệc Phi mới nhớ ra, đây không phải lần đầu tiên Lưu Hiểu Anh bị trói, lần trước cô ta còn bị người ta nhốt lâu hơn nữa.

Lưu Hiểu Anh hỏi Bạch Diệc Phi: “Sao anh không sợ?”

Đây là bắt cóc đấy! Anh ta là phú nhị đại trói gà không chặt, đáng lẽ phải sợ lắm mới đúng chứ?

“Bởi vì tôi biết chúng ta sẽ được an toàn”, Bạch Diệc Phi đáp lại một câu. Bạch Hổ có định vị điện thoại của anh, một khi anh mất tích thì Bạch Hổ chắc chắn sẽ đi tìm anh, vì vậy anh không sợ chút nào.

Thật ra kể cả không có Bạch Hổ thì anh cũng không sợ. Dù sao thì anh cũng dạo chơi bên bờ vực thẳm sống chết mấy lần rồi nên cảnh tượng này cũng không là gì.

Lưu Hiểu Anh thấy hiếu kỳ, hỏi: “Sao anh biết được”.

“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi”.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Một người bị trói chặt hai tay, đồng thời cô gái bị túi màu đen chụp lên đầu cũng bị đẩy vào trong.

Lúc này cô gái còn luôn miệng mắng: “Tôi đã nói tôi là em gái ruột của Lưu Đầu Trọc rồi, các người có bị điếc không vậy?”

“Anh trai tôi mà biết tôi bị bắt thì các người cứ đợi bị lột da đi”.

“Tôi khuyên tốt nhất các người hãy thả tôi ra, có lẽ anh trai tôi còn thương hại mà tha cho các người”.

“Có nghe thấy không, các người đang làm gì vậy?”

Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh liếc mắt nhìn nhau. Bởi vì giọng nói này quen thuộc quá, chẳng phải là cô gái gạt bọn họ ban nãy sao? Nhưng dáng vẻ này không giống như lúc bị bắt nạt kia mà giống như chị đại thì hơn.

Lưu Hà bị đẩy vào trong thì cửa lại bị đóng chặt lại. Cô ta hét về phía cửa: “Này, các người mau thả tôi ra. Sao lại nhốt chúng tôi ở đây”, nhưng một hồi lâu mà không ai đáp lại.

Lưu Hà mắng mấy câu, lúc này mới dùng tay gỡ túi chụp đầu xuống, sau đó nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta không muốn gặp lại.

Lúc này ba người đều liếc nhìn nhau. Lưu Hà thấy thế thì cười hai tiếng, nói: “Trùng hợp quá đi…”.

“Đúng vậy, trùng hợp quá”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.

Lưu Hà lại cười khô hai tiếng, đảo mắt một cái, nói: “Có phải bọn họ để ý đến tiền của các người rồi không? Vậy thì họ bắt tôi làm gì? Tôi có tiền đâu, đều là các người cho mà, bắt các người là được rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 263 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status