Một đêm ân sủng

Chương 112



Lại trầm mặc nhìn hắn một hồi, Hàn Lăng do dự hỏi, “Hoàng thượng, người lúc nào nhận ra ta?”

“Hửm?” Vi Phong có chút phản ứng không lại được.

“Ta là chỉ, người là như thế nào biết được Lãnh Tinh kỳ thật là ta?” đôi mắt to loanh lanh trong suốt của Hàn Lăng, chớp cũng không chớp.

Ánh mắt Vi Phong bị gián đoạn, không lập tức trả lời.

“Hoàng thượng-----“

Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, Vi Phong trầm giọng chậm chạp noíi, “Còn nhớ cái đêm chũng ta qua đêm ở trong sơn động không?”

Hàn Lăng hơi có chút suy nghĩ, sau tiếp tục kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

Đôi môi Vi Phong hơi nhếch lên, ánh sáng trong mắt lưu động, “Nàng nằm giựa vào trong lòng trẫm, trọng miệng thì lại gọi tên của Vương Cảnh Thương.”

Hóa ra là như vậy! Là họa do lời lời nói bậy trong giấc mơ của mình gây ra!

“Trẫm nhớ nàng, nhớ đến mức không còn thuốc chữa, không kìm được bản thân mà đặt nỗi nhớ mong đó gửi gắm lên một thân phận khác của nàng --- thân phận Lãnh Tinh, dù biết rõ như vậy thật là hoang đường, nhưng trẫm chịu không nỏi.” Vi Phong lấy hơi nói tiếp, “Hốt nhiên biết được nàng chính là người mà trẫm ngày đêm thương nhớ, trẫm bi hỷ (bi ai và vui mừng) lẫn lộn. Vui mừng là, trẫm cuối cùng đã tìm được nàng, bi ai là, nàng đến nằm mơ cũng đều nghĩ tới Vương Cảnh Thương!”

Sự đau thương và buồn bã trong mắt hắn, khiến trái tim Hàn Lăng nổi lên thương xót, vội vàng giải thích, “Ta lúc đó là cho rằng hắn đã chết rồi, vừa đau lòng buồn bã, lại hổ thẹn hối hận, ta cứ luôn cảm thấy áy náy, cho nên trong giấc mơ xũng muốn xin lỗi hắn.”

Hàn Lăng nói đoạn, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian mới vừa rời cung, không biết bao nhiêu đêm, nàng đều từ trong ác mộng tỉnh lại, mỗi lần, nàng đều mơ thấy Vương Cảnh Thương nói với nàng hắn chết rất thảm rất oan uổng.

“Trẫm vẫn chưa xử tội chết hắn! Vốn dĩ trẫm cũng tin rằng các ngươi là trong sạch, nhưng mà nét biểu càm và sự trầm mặc của nàng, khiến trẫm lay động, dù sao, nàng cũng đã từng đối với hắn có yêu!”

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Hàn Lăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, Haizzzz, lại là họa do không đủ thẳng thắn gây ra, nhunưg mà cũng không thể trách nàng, cũng không thể nói thật với hắn, kỳ thực nàng vẫn còn là con gái, tối hôm thị tẩm dùng kế đánh lừa hắn.

“Đúng rồi, năm đó...........là nguyên nhân gì khiến ngươi chạy tới Long gia cưỡng chiếm ta vây?” Chủ đề được nói ra, Hàn Lăng dứt khoát phải hỏi cho ro rõ ràng.

“Cưỡng chiếm?” Vi Phong dường như không tán đồng lắm cái từ ngữ này dùng cho hắn.

“Ừm!” Dựa theo tình huốn lúc đó, tự nhiên là cưỡng chiếm rồi còn gì!

Nét biểu cảm Vi Phong vẫn là có chút không tự nhiên, nhưng lại giải thích sự thật: “Sự tranh đấu việc quản lý tổng thương hội của Long gia, vố dĩ là phái đại thần đi là được, nhunưg trẫm lại tâm huyết hừng hực, cải trang vi hành, không ngờ tới là lại nhìn thấy nàng ở tiệm bán gối thuốc, vì muốn xác nhận thân phận thật sự của nàng, lợi dụng lúc Long Chính Hồng ra ngoài có việc, trẫm nửa đêm xâm nhập vào phòng nàng, nhưng lại đụng phải đúng lúc nàng đang tắm!”

“Cho nên sắc tâm trong người nổi dậy!”

“Trẫm nhìn thấy nàng chìm vào trong thùng rất là lâu không ngoi lên, cho rằng nàng xảy ra chuyện, vội vàng ôm nàng trở về giường, vốn là muốn rời đi, nhưng mà.............”

“Từ đầu chí cuối vẫn là một chữ sắc!” Hàn lăng bất giác chu chiếc miệng nhỏ xinh lên.

Tuấn nhan Vi Phong nhanh chóng ửng đỏ lên, nhớ lại một sự việc khác, liền phản lại hỏi nàng: “Vậy đếm thị tẩm đó, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Lần này, đến lượt Hàn Lăng quẫn bách.

Vi Phong dường như đang mang chút tính trả thù kéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn cúi xống của nàng, ánh mắt thiêu đốt dán chặt vào nàng, “Trẫm muốn nghe! Trẫm vẫn chưa sủng hạnh nàng, từ đâu ra dung dịch màu trắng.”

Cùng với hắn làm việc đó vô số lần, đến nay hoan ái đối với nàng quá bình tường không hơn rồi, Hàn Lăng vẫn hơi cảm thấy có chút xấu hổ, úp úp mở mở rất lâu, nới ấp úng nói: “Thôi miên và mát xa, khiến người đần dần chìm vào giấc ngủ, sau đó ta dùng tay và miệng giúp người cái đó, cho tới khi người phát tiết........”

“Ửm? Nói to lên một chút, trẫm nghe không rõ lắm.” Một phương diện, đích thực là do giọng nói của Hàn lăng thủ thỉ yếu ớt như muỗi kêu; một phương diện khác, Vi Phong cố ý.

Hàn Lăng vặn vẹo xấu hổ, không muốn nói thêm lần thứ hai.

“lăng Lăng!” Vi Phong cố ý kéo dái giọng nói.

“Bởi vì muốn khiến cho người hoàn toàn tin tưởng, ta chỉ đành phải giúp người --- oral sex!” Hàn Lăng cố hết dũng khí, quyết đoán nói toẹt ra.

Giọng nói của nàng vừa dứt, một trận cưới lớn lập tức vang lên, phát ra từ phía Vi Phong.

“Đáng ghét!” Hàn Lăng giơ tay lên, không đau không ngứa đánh lên khuôn ngực hắn.

Câu đố khốn hoặc hắn bao nhiêu năm nay cuối cũng cũng được giải đáp, Vi Phong ảo não trước sự thông minh của nàng, nội tâm đồng thời trần lên một tia vui mừng lén lút và an ủi, quan hệ với nàng tốt lâu như vậy, hoan ái qua vô số lần, nhưng nàng không một lần nào hầu hạ bản thân như thế.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, phía bụng dưới của hắn nhanh chóng nổi lên một luồng khí nóng, đôi môi dần dần tiến gần tới bên tai nàng, “Lăng Lăng, lúc nào nàng lại hầu hạ trẫm như vậy nữa, trẫm lúc đó không hề biết gì, rất hy vọng được xác thực cảm thụ một chút cảm giác đó, nhất định là rất diệu kỳ, nhâp tâm nhập cốt, khiến trẫm dục tiên dục tử (chỉ nam nữ cảm giác sung sướng hạnh phúc tới mức như sắp chết đến nưi)!”

Hàn Lăng vốn dĩ gương mặt ửng đỏ say mê, giờ phút này lại càng nóng hơn, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, đến hít thở cũng không hít thở.

“Lăng Lăng ---“ Vi Phong dường như không muốn buông tha nàng, nhất định muốn nàng đồng ý.

Giúp hắn cái đó, Hàn Lăng vố cảm thấy buồn nôn, lúc đó là do bất lực mới phải làm như vậy, đánh chết cũng không làm nữa.

“Lăng Lăng ---“

Trong đầu Hàn Lăng chuyển đổi nhanh vô cùng, cuối cùng khíến nàng nghĩ ngay đến một chủ đề khác, “Hoàng thượng, đêm qua.........người........cuối cùng...............vì sao lại............ừm............”

“Ửm? Tối hôm qua làm sao?” Vi Phong lại dùng cái giọng điệu như hiểu lại không hiểu đó.

“Hoan ái đến thời khắc cuối cùng, vì sao lại dừng lại?” Hàn Lăng ngang ngược, cố hết dũng khí.

Vi Phong mới nghe, biểu cảm trêu chọc rất nhanh biến mất, ngưng trọng thay cho lời nói.

Rất lâu không nghe thấy câu trả lời, Hằn Lăng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tiếp tục dò hỏi.

Vi Phong nhìn lại nàng, một lúc, mới nói: “Tháng trước, trẫm trong mơ thường nhìn thấy một cảnh tượng, Thác Bạt Phong và Triệu Lăng Nhi hoan ái, mỗi lần hoan ái đều tới nửa đêm, thân bên dưới của Lăng Nhi bỗng nhiên ồ ạt chảy máu, qua thái y nghiệm chứng, long chủng của Lăng Nhi đã mất.”

“Trong tâm người liền có ám ảnh, sợ rằng ta cũng sẽ như vậy, nên cố tình thà chịu đựng dục hỏa thiêu thân cũng không dám động tới ta?” Hàn Lăng bỗng nhiên hiểu ra. Đồng thời, nàng âm thầm vui sướng, nếu như không phải là do cái ám ảnh đó, hắn chắc là đã bị cái ả Tường Vi kia dụ dỗ rồi.

Chẳng lẽ đây là bản thân và hắn tử nơi sâu thẳm trong tiền kiếp tạo ra sự một tình yêu với bảo vệ cá nhân của kiếp này?

“Lăng Lăng, xin lỗi, trẫm biết rõ đó chỉ là ác mộng, nhưng trẫm chính là không thóat được ra khỏi cái sự ám ảnh đó, trẫm rất sợ, không muốn mất đi hoàng nhi, lại càng không muốn mất đi nàng!” Vi Phong đôi mắt đen hiện rõ vẻ ăn năn và bất lực.

Thể nghiệm được sự đau đớn của hắn, Hàn Lăng không muốn hắn cảm thấy quá tự trách, cho nên nói đùa một chút: “Trong mắt của người, chẳng lẽ ta lại là một nữ nhân háo sắc?”

Quả nhiên, Vi Phong dần dần cong khóe môi lên, “Đối diện với trẫm, trẫm hy vọng nàng là như vậy!”

“Ta mới không cần!”

Vi Phong nắm chặt lấy tay nàng, “Yên tâm, đợi nàng sinh hạ hoàng nhi, trẫm nhất định sẽ bội thường cho nàng thật tốt. Còn nữa, trẫm sẽ càng cố gắng xem sách A, đến lcú đó sẽ khiến cho nàng cảm nhận được cảm giác hưng phấn và kỳ diệu mà từ trước tới giờ chưa tùng có!”

Nghe thấy những lời nói quen thuộc này, trong đầu Hàn Lăng sẹt qua hình ảnh mới nhìn thấy ban nãy, nàng ngẩn ngơ.

“Lăng Lăng.......Lăng Lăng.......” Vi Phong lặp đi lặp lại gọi nàng.

“Hoàng thượng, trước khi ta xuất hiện ở đây, Tường Vi đại khái đã vào đây bao lâu rồi?”

Vi Phong hơi suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là không đến nửa canh giờ!”

Không đến nửa canh giờ!!

“Sau khi nàng ta vào trong này, cứ chỉ ngồi đó mài chế thuốc sao?” Hàn Lăng lại hỏi.

“Đương nhiên!” Vi Phong rất nhanh trả lời, phát giác thần tình của Hàn lăng có chút trầm trọng, bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Uh,, không có gì!” Kỳ thực, nội tâm nàng đã khốn hoặc đến cực điểm.

“Lăng Lăng, không lẽ nàng cũng nghe thấy những lới đám tiếu đó?”

“Ưm? Lời đàm tiếu gì?”

Vi Phong không nói rõ ra, chỉ khẳng định hướng nàng đảm bảo: “Yên tâm đi, trẫm tuyệt đối không có ý sắc phong nàng ta, còn nữa, nàng ta cũng không đối với trẫm có bất cứ ý đồ gì, nàng ta là một cô gái tốt, nhất tâm chỉ muốn trị khỏi bệnh của ta mà thôi.”

Vi Phong mới nói như vậy, trái tim Hàn Lăng lại càng trở nên mờ mịt. Nếu như không phải là bản thân nhìn nhầm, vậy thì chính là Vi Phong đang nói doío.

Nhưng sau, nàng không muốn tin là hắn có thể lừa gạt bản thân. Như vậy, vấn đề xuất phát từ trên người của Tường Vi? Hình ảnh Tường Vi mê hoặc Vi Phong, Vi Phong căn bản không hề hay biết? Chẳng lẽ trên đời thật sự có yêu thuật?

“Hoàng thượng, đã đến thời gian dùng bữa tối rồi!” Hốt nhiên, bên ngoài cửa truyền đến lời nhắc nhở cung kính của Lục công công.

Vi Phong vuốt ve khuôn mặt của Hàn Lăng một lúc, đặt lướt lên môi nàng một nụ hôn, dịu dàng đặt nàng đứng xuống đất, “Ăn cơm thôi!”

Hàn Lăng đầy một bụng hoài nghi, tinh thần hoang mang, tùy hắn ôm mà đi ra khỏi ngự thư phòng.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“A Lăng!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà dịu dàng, Hàn Lăng đang nhắm chặt mắt suy nghĩ lập tức mở lớn, “Dì Lý, người sao lại đế đây?”

Lý Ánh Cúc ngồi xuống bến cạnh nàng, từ trong long rút ra một cái túi hương, “Cái này là bùa bình an mà hôm nay ta ở Vạn Pháp Tự đi cầu được, nào, mau đeo nó đi!” Nói đoạn, bà liền đeo lá bùa bình an đó lên phía dây đai trên bụng của Hàn Lăng.

“Đa tạ dì Lý!” Hàn Lăng ngập tràn cảm kích.

“Còn gọi ta là dì Lý, có phải là nên thay đổi cách gọi rồi không?”

“Đa tạ mẫu hậu!”

Nụ cưới trên mặt Lý Ánh Cúc càng sâu, “Hay là hãy gọi ta là bà bà (mẹ chồng) đi, bà bà càng thân thiết, hơn nữa, ta không có danh có phận, gọi ta mẫu hậu dường như không thỏa đáng.”

“Bà bà, hay là để ta kiến nghị với hoàng thượng, chọn ngày tổ chức lễ phong hiệu cho người?” Hàn Lăng hiểu được, Ci Phong không hề chiếu cáo thiên hạ, cho tới bây giờ, chỉ có hậu cung và một bộ phận nhỉ triều thần biết sự tồn tại của Lý Ánh Cúc.

Lý Ánh Cúc vội vàng lắc đầu, “Ta trở về, là vì muốn trốn tránh sự truy sát của Tô Dĩ Trân. Phong nhi cũng từng muốn chiếu cáo thiên hạ cho ta, là do chính ta từ chối. Kỳ thực, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là nhìn thấy các con vui vẻ thoải mái sống qua ngày, còn về những thứ khác, không cần để ý. Còn nữa, ta mới vừa nói xong, cái cách xưng hô bà bà càng thân thiết, ta càng thích hơn sao?”

Hàn Lăng gật đầu tán đồng, đích xác, thiên luân chi lạc (niềm vui trong thiên hạ) thì còn thực tế hơn những lời xưng gọi hữu thực.

“Gần đây rất là vất vả phải không, nhìn sắc mặt của con không được tốt.”

Hàn Lăng bất giác đưa hai tay lên, xoa xoa hai bên má, cười nói: “Không có mà, chắc là do tối hôm qua ngủ không được tốt.” Kỳ thực, mấy ngày nay nàng cứ luôn chì chuyện của Tường Vi mà bị làm cho khốn đốn và suy nghĩ.

“Hóa ra là họa do Vi Phong gây ra! Con đó, bây giờ đang mang thai, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, lúc nên từ chối thì cần phải từ chối, Phong nhi thương con, nhất định sẽ không cố làm tới.”

Ý thức được Lý Ánh Cúc hiểu lầm rồi, Hàn Lăng khuôn mặt lập tức ửng đỏ, “Bà bà, không hẳn là giống như người nghĩ đâu, chúng con........buổi tối chúng con không có cái kia.”

Lý Ánh Cúc cũng hiện lên một chút xấu hổ, “Vậy thì tốt! Lúc ta mang thai Phong nhi, thì không còn cùng với tiên đế chung phòng nữa, may mắn là lúc đó còn có những tần phi khác hầu hạ tiên đế, không như Phong nhi bây giờ............nhưng mà cũng tốt, đây vừa thích hợp khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn, ha ha.”

Hàn Lăng cũng cười theo, hốt nhiên nghĩ tới một việc nào đó, “Đúng rồi, bà bà, người quen Tường Vi cái người phụ trách trị bệnh cho hoàng thượng không?”

“ừm, nàng ta còn là do chính ta mang về đây.”

“Người làm thế nào tìm được nàng ấy?”

Lý Ánh Cúc nghĩ ngợi, rủ rỉ nói: “Phong nhi tự nhiên ngã bệnh, mọi người đều không bó tay không có cách, mất hết phương hướng, ta thì còn ngày nào cũng đi tới những miếu lớn miếu nhỏ trong thành, cầu nguyện thượng thiên phù hộ cho Phong nhi sớm ngày mạnh khỏe. Có một hôm sau khi ta cầu nguyện xong chuẩn bị hồi cung, thì lại gặp được một nữ tử áo vàng trẻ tuổi, nàng lại hiểu rõ ràng sự sầu lo trong lòng ta, còn nói có cách trị khỏi được bệnh của Phong nhi.”

“Chẳng lẽ người không cảm thấy hoài nghi?” Hàn Lăng nhất thời vội vàng, chen vào lời nói của bà.

“Nàng ta trông sạch se, lanh lợi, nói chuyện lại dịu dàng mềm mỏng, mới nhìn đã biết không phải là người xấu. Trước cửa của Tư viện gặp được nàng ấy, ta nghĩ chắc là do sự thành tâm của ta đã khiến ông trời động lòng, cuối cùng phái vị tiên nữ này xuống giải cứu Phong nhi.”

Haizzz, người cổ đại chính là mê tín! Hàn Lăng âm thầm thở dài một hơi, “Nhưng mà, thân phận của hoàng thượng quan trọng, tính mệnh của người quan hệ tới cả thiên hạ, thực tình không nên để cho một người lai lịch không rõ ràng chẩn trị, vạn nhất phát sinh điều gì không ngờ tới...........”

“Sự lo lắng của con ta biết rõ, nhưng con không biết, Phong nhi lúc đó bệnh phát không những đột ngột, mà còn nghiêm trọng, tất cả thái y đều bó tay hết cách, nếu như không là suy nghĩ đến Phong nhi vừa mới phục vị, không muốn kinh động dân gian, sớm đã dán bảng tìm y rồi (dán bảng thông báo trê toàn thiên hạ tìm thần y chữa bệnh). Ta nghĩ đã có chút cơ hội, nhưng thử không phòng, cũng tót hơn là không làm gì!” nhớ lại tình thế nguy hiểm lúc đó, Lý Ánh Cúc trong lòng lại thêm sợ hãi.

Cũng đúng, ngựa hết coi như ngựa sống chữa (đằng nào cũng chết thôi thì có chút cơ hội cũng cố biết đâu lại được)! Hàn Lăng lại thở dài một hơi.

“Vậy sao đó thì sao? Người có gặp lại cô Tường Vi đó? Nghe nói nàng ấy ở lại trong cung.” Hàn Lăng tiếp tục dò hỏi, không khỏi có ngụ ý khác.

“Ừm, có nói chuyện qua vài lần, đều là do nàng ấy tự tới chỗ ta thỉnh an. Đứa nhỏ này, tuổi dù còn trẻ đã hiểu rõ nhân tình thế thái, lời nói vừa phải, cử chỉ nho nhã, quan trọng nhất là học được y thuật rất tốt. Trong măt Lý Ánh Cúc bắt đầu nổi lên sự khâm phục và yêu thích, xem ra bà đối với cô Tường Vi kia ấn tượng không tệ.

“Vậy nàng ấy có nói với người về thân phận và lai lịch của nàng ấy không?”

“Có. Nàng ấy xuất thân từ một sơn thôn nhỏ, vì cơ duyên trùng hợp ngẫu nhiên, năm mười tuổi đã được một vị nữ đạo sĩ chỉ điểm và truyền dạy, cho đến năm ngoái bắt đầu ngao du tứ phương, trên đường đi vẫn thường trị bệnh cho người khác. Nàng ta à, không những người xinh đẹp, mà tâm cũng thiện lương, là một người con gái hiếm có.

Nghe thấy Lý Ánh Cúc đối với Tường Vi miệng không ngừng khen ngợi, không biết vì sao, trong lòng Hàn Lăng lại cảm thấy có chút chua chua. Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ là ngâm nga cười nhìn bà.

Đúng vào lúc này, một bóng người mảnh dẻ thướt tha tiến vào điện. Là Tường Vi, vẫn là một thân áo vàng.

“Dân nữ khấu kiến thái hậu nương nương, Lăng phi nương nương vạn an!” Nàng ta tiến lại gần, cúi đầu thỉnh an.

“Mau miễn lễ!” Lý Ánh Cúc đứng dậy, hài lòng nhìn nàng ta.

“Bình thân!” Hàn Lăng cũng bình tĩnh ứng một câu.

“Đa tạ thái hậu nương nương, đa tạ Lăng phi nương nương!” Tường Vi đứng thẳng người, đầu cũng hơi ngẩng lên, dung nhan tuyệt sắc treo lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Tới trị liệu cho hoàng thường?” Lý Ánh Cúc nhìn thấy chiếc rổ đang treo trên tay của nàng ta.

“Hồi thái hậu nương, đúng ạ!”

Lý Ánh Cúc cả mặt tươi cười, “Vậy mau đi đi!”

Tường Vi lại đối với bọn họ cong cong người, quay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã!” Hăn Lăng gọi lại, “Bổ cung cùng ngươi đi.”

“A Lăng, con có thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, Tường Vi cũng không phải là lần đầu tiên chẩn trị cho Hoàng thượng, con yên tâm đi.” Lý Ánh Cúc khuyên một câu.

“Đúng đó, Lăng phi đang mang long chủng trong người, không nên lao phiền. Giọng nói Tường Vi đẹp đẽ nhu mì.

Hàn Lăng gửi cho Lý Ánh Cúc một ánh mắt yên tâm, “Không sao cả, thần thiếp đối với y thuật tuyệt vời của Tường Vi cô nương rất có hứng thú, muốn quan sát một chút. Bà bà, hay là người cũng cùng tới?”

“Nếu đã như vậy, thì tùy ý con vậy. Còn ta? Thôi thì miễn đi, ha ha!”

“Vậy bà bà nghỉ ngơi một chút, đowij chút nữa thần thiếp và hoàng thượng cùng dùng ngọ thiện với người.” Hàn Lăng một bên nói, một bên đi gần đến chỗ Tường Vi, “Đi thôi!”

Kìm chế sự không vui trong long, Tường Vi chuẩn bị bước chân đi trước, hốt nhiên cảm thấy trước bụng chấn động một chút.

“Chuyện gì vây?” nhìn thấy nàng ta ngẩn ra, Hàn Lăng thúc giục.

Tường Vi nhìn vào cái bụng mới nhô ra của Hàn Lăng nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng hướng cho Hàn Lăng một nụ cười mỹ lệ, tấp tểnh hướng phía Ngự thư phòng bước.

Hàn Lăng sớm đã phát giác ra hành động cổ quái của nàng ta, nhưng không nghi ngờ gì, đơn thuần cho rằng cái cô Tường Vi này là do mất đi cơ hội mê hoặc Vi Phong mà sinh ra dị trạng.

Đồng thời, Hàn Lăng âm thầm quyết định, từ nay về sau nàng sẽ thời khắc lưu ý Tường Vi, không thể để cho nàng ta lại có cơ hội làm ra việc dụ dỗ Vi Phong nữa, Vi Phong định lực tốt, nhunưg nhưng sự việc ngoài ý muốn thì không ai đoán được, cũng không ai khống chế được.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Bầu trời có chút âm u, luồng khí tức ngưng trọng lưu động trong dòng chảy của không khí, càng khiến cho không khí của vùng núi non hoang dã nồng nặc nỗi quỉ dị và thâm lạnh.

Một bóng dáng mặc áo khóac dài màu đen đứng thẳng trên mỏm núi đa, đầu đội mũ lưới đe, mặt che bằng khăn đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu đen ưu thâm, khiến người ta không thể nhìn rõ bà ta là nam hay nữ.

Bên cạnh người mặc áo khoác dài màu đen là một vị nữ tử áo vàng, làn da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt lệ, linh khí bức người.

Cuối cùng, người mặc hắc bào lên tiếng, “Ả đàn bà đó đã quay trở lại rồi?” Giọng nói dị thường âm nhu và thanh nhọn.

“Ừm!”

“Nghe nói ả là một người phụ nữ đặc biệt, ả ta có đối với ngươi thế nào?” Vẫn là giọng nữ vô cùng nhẹ nhàng.

“tạm thời không có, nhunưg mà, nàng ta dường như nhận ra ta là người năm đó ở Đào Nguyên Thôn!” Trên khuôn mặt vị nữ tử áo vàng lộ ra vẻ bất bình, “Hai lần gần đây, mỗi lần ta đút thuốc cho hoàng thượng, nàng ta thường đứng ngay bên cạnh.”

Người mặc hắc bào một hồi trầm mặc, lại càng không thể hiểu được thần sắc của đôi mắt đen đó, nhìn ra phía xa xăm nơi từng hàng từng hàng mái ngòi vàng tường hồng.

“Đúng rồi sư phụ, ta phát hiện một hiện tượng rất cổ quái, khi cái bụng của người đàn bá đo hướng về phía ta, trong bụng của ta như là có một luồng thứ gì đó động cuộn không ngừng, phản ứng giống như là mỗi lần ta nhìn thấy hoàng thượng vậy.”

Người mặc hắc bào mới nghe, đôi mắt dậy sóng mạnh mẽ, tiếp đó ngẩng đầu lên trời cười lớn.

Nữ tử áo vàng không hiểu: ‘Sư phụ, đó là chuyện gì vây?”

Người mặc hắc bào dừng cười, giọng nói so với lúc nãy âm nhu tuyệt nhiên không giống, lần này lại biến thành có chút trầm thấp và lạnh lẽo, giống như phát ra từ nam nhân, “Dòng máu thuần dương dung hòa với dòng máu thuần âm..........chính là trường sinh bất lão! Ha ha!”

Nữ tử áo vàng đôi môi nhỏ nhắn đột ngột mở to, kinh ngạc vạn phần, “Sư phụ ý cảu người là chỉ, trong bụng của người đàn bà đó là con gái? Lại còn là dòng máu thuần âm hiếm gặp?”

“Không sai! Sư phụ ta đây tìm tòi bao năm nay, cuối cùng cũng đã tìm được!” Người mặc hắc bào lại cười khan vài tiếng, rồi trầm giọng nói vào tai nữ tử áo vàng, “Đây là lúc mà ngươi hồi báo cho sư phụ rồi đó!”

Nữ tử áo vàng gật gật đầu, hốt nhiên như nhớ ra điều gì đó, cho nên lại hỏi: “Vậy thì không phải là tạm thừi không thể lấy đi tính mạng của người đàn bà đó sao? Còn nữa, sư phụ, cách hấp thu màu như vậy, hoàng thượng cuối cùng có khi nào thiếu máu mà chết không?”

“Mặc kệ hắn thế nào, tóm lại là ngươi chỉ cần làm theo những gì sư phụ phân phó.”

“Nhưng mà.........”

Vị nữ tử áo vàng vẫn còn chưa nói hết, bèn bị người mặc hắc bào chựn lại: “Đừng cho rằng sư phụ ta đây không biết ngươi đang nghĩ gì, sư phụ cho ngươi cái thứ đó, không phải là để dùng cho việc mãn nguyện sắc tâm của ngươi, nhớ lấy nhiệm vụ của miình! Kế hoạch nếu như bị hủy, ngươi đừng mơ sống được!”

Nhận được cái trừng mắt lạnh lùng của người mắc hắc bào, nữ tử áo vàng không khỏi toàn thân run rẩy, ấp úng trả lời: “Đồ nhi biết rồi!”

“Thời gian không còn sớm, trở về đi.”

“Ừm!”

“Chỉ cần không phá hỏng kế hoạch, còn về những chuyện khác, sư phụ không làm là được chứ gì, tùy ý ngươi!” Dường như không nỡ lòng khiến cho nữ tử áo vàng buồn bã, người mặc hắc bào lại thêm vào một câu.

Quả nhiên, nữ tử áo vàng vui mừng hẳn lên, “Đa tạ sư phụ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status