Một hồi mộng

Chương 72: Khuất Phục Mạnh Lệ Nương Bằng Cách Hạ Lưu


Ngay khi Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ tới đây thì một giọng cười khoái trá vang lên trong thức hải của hắn:

“ Ta thực sự nể phục người rồi, Tiểu Vũ à! Chỉ qua có bấy nhiêu thời gian mà ngươi đã biến giấc mơ ngày đó thành sự thật rồi! À không! Chỉ mới được một nữa thôi nhưng mà như vậy cũng xem là có thành tựu rồi, tiểu đệ đây xin quỳ xuống bái phục ngài sát đất à…..haha”

Giọng nói này không ai khác chính là Hắc Tiểu Vũ, sau khi mệt mỏi chống chọi lại quả cầu kim sắc đó hắn đã chìm vào trong một giấc ngủ sâu may mà có Ma Thần Ước Nguyện Ngọc chống đỡ không thì hắn đã thật sự tan biến rồi.

“Cút cmn ngươi đi! Không thấy ta đang phiền sau!”

Vũ Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói liền bực bội mắng chửi một câu sau đó liền quay trở lại không thêm để ý tới hắn nữa, chuyện quan trọng bây giờ với hắn là làm sao để đối mặt với Mạnh Lệ Nương kia kìa.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai con người với những suy nghĩ rối loạn của riêng mình lại đang nhìn chằm chằm vào nhau xem phản ứng của đối phương thế nào, lúc này Vũ Tiểu Vũ mới thở dài nhắm mắt lại nói rất dứt khoát:

“Ngươi xuống tay đi!”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói như vậy liền hiểu hắn muốn gì, nhưng nàng sao lại có thể dễ dàng cho hắn toại nguyện như vậy, không cần biết chuyện này ai đúng ai sai, nhưng nhân quả đã tạo thành thì không phải cứ chết là có thể giải quyết được, nếu lỡ như…. Nàng nghĩ đến đây thì nhìn hắn hừ lạnh nói:

“Ngươi nghĩ! Sau tất cả những gì đã xảy ra thì chỉ cần ta giết ngươi là có thể xóa sạch được mọi vết tích trên người ta sao? Có thể để ta quay trở lại cái sự hoàn hảo trước ngày định mệnh đó à? Ngươi đây đang chọn cách trốn tránh sự việc để cho mình được thanh thản còn ta lại phản một mình chịu đựng sự quấy nhiễu và phế báng khi sự việc này đổ vỡ sao?”

“Ta….Ta không phải là muốn trốn tránh cũng không phải là không muốn sống mà cái chính là ta không biết phải làm sau đối mặt với ngươi, thứ nhất ngươi là một cô gái xinh đẹp ta căn bản là không xứng thì làm sao mở miệng nói phụ trách với ngươi, thứ hai tu vi ngươi lại càng cao thâm hơn thì đâu cần đến thứ phế vật như ta bảo vệ và đều quan trọng nhất là ngươi căn bản không yêu thích ta cho nên ta chỉ có thế lấy cái chết để bù đấp cho ngươi thôi”

Vũ Tiểu Vũ lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc, lời nói của hắn cứ như là dùi trống đánh sâu vào trong lòng nàng khiến cho nàng phải suy nghĩ “Đúng vậy! Trong lòng nàng bây giờ đã có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, có người nam nhân nàng yêu thích và chờ đợi còn hắn thì đâu là cái gì trong lòng của nàng”

Mạnh Lệ Nương tuy suy nghĩ là vậy nhưng sắc mặt lại càng trở nên lạnh lùng hơn nói:

“Nực cười! Trinh tiết của một người con gái thì có thể tùy tiện hủy hoại rồi lấy cái chết để tạ tội sao? Nỗi ô nhục này sẽ đeo bám theo ta cả đởi cả kiếp, ngươi nghĩ với tấm thân đã bị vẩy đục như thế này thì có ai còn muốn nữa? Thói đời như thế nào ngươi không phải không biết, nếu như để cho họ biết ta như thế nào còn không phải nhận lấy sự phỉ báng từ họ sao, nếu như….nếu lỡ như ta có cốt nhục của ngươi thì bọn họ sẽ nghĩ ta như thế nào? Ở trên đời này không phải cái gì sai là cũng có thể sửa đặt biết lại là loại chuyện này thì càng không thể, ngươi hiểu hông?”

Phải nói Mạnh Lệ Nương đúng là người từng trãi, những lời nói của nàng cứ ra như là dao cứa vào trong lòng của hắn vậy, những câu nói thấm nhuần đạo lý lẽ sống trên đời, nếu như đây là thế kỷ của hắn thì có lẽ cùng lắm hắn chỉ là bị vướng vào vòng lao lý mà thôi, người còn lại vẫn tiếp tục sống bình thường vì cái tư tưởng cổ hủ đã bị gỡ bỏ từ bao giờ rồi.

“Ta….” Vũ Tiểu Vũ mở miệng ra nhưng lại không biết nói gì, còn Mạnh Lệ Nương lại lẵng lặng theo dõi phải ứng của hắn.

Lúc này Vũ Tiểu Vũ đột nhiên hít một hơi thật sâu vào nhìn nàng hỏi:

“Rốt cuộc ta phải làm gì cho ngươi thì mới có thể bù đấp cho ngươi đây?”

Mạnh Lệ Nương không trả lời câu hỏi của hắn mà quăng ngược vấn đề trở lại cho hắn:

“Ta muốn gì không quan trọng bởi vì thứ ta muốn ngươi sẽ không bao giờ làm được, quan trọng là chính ngươi muốn làm thế nào để cho ta cảm thấy thỏa mãn..?”

Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết cái gì có thể làm cho nàng thỏa mãn, thật ra hắn chỉ là một thằng dốt đặc cán mai về khái niệm cua gái, nếu không phải vậy thì hắn cũng không bỏ lỡ người con gái hắn yêu thương.

Đúng là hắn có duyên với tất cả bọn con gái, chơi chung với bọn họ nhiều đâm cũng hiểu được tính nết của bọn con gái như thế nào, chỉ là hắn lại không hiểu bọn họ cần nhất là thứ gì và muốn nhất là thứ gì.

Suy nghĩ một hồi lâu chẳng biết hắn có nghĩ ra được cái gì không mà đột nhiên lại nhào về phía Mạnh Lệ Nương đè nàng nằm ngữa ra giữa nền đất, hành động bất ngờ của làm cho nàng không khỏi hoảng hốt kêu lên:

“Ngươi làm cái gì vậy…ngươi…ư”

Mặc cho nàng kêu la, lúc này hắn cúi người đặt cho nàng một nụ hôn, tuy ban đầu nàng còn né đông tránh tây nhưng một lúc sau thì nàng lại đầu hàng vô điều kiện, thân thể vung vẫy phản kháng nhưng nàng lại tuyệt nhiên không dùng sức mạnh tu vi, không biết nàng có hiểu mình là tu sĩ hay không mà lại phản ứng như một cô gái bình thường.

Lần này không vội vã như lần trước mà nói đúng hơn là lý trí cùng ý thức của hai người vẫn còn thanh tỉnh, Mạnh Lệ Nương có thể cảm nhận được phản ứng chân thật nhất cơ thể của mình và Vũ Tiểu Vũ có thể cảm nhận được vẻ kiều diễm tuyệt vời từ cơ thể của Mạnh Lệ Nương mang lại.

Hắn không vội vã không dồn dập từng chút từng chút chiếm lấy từng mảnh đất phì nhiêu màu mở, còn Mạnh Lệ Nương thì vừa phải ứng phó với khoái cảm dạt dào mà hắn mang lại vừa phải chống đỡ trước sự tấn công của hắn.

Và rồi khu đất ở trung tâm, phần quan trọng nhất của cuộc xâm lăng đã nhanh chóng rơi vào trong tay giặc, những cữ chỉ ân cần quan tâm của hắn làm cho nàng lại ngất ngây với hương vị của cuộc sống.

Tay chân của nàng không biết từ lúc nào đã bắt đầu được nơi lõng, chúng có lúc phải bấu lại vì cái dư vị của các khoải cảm mang đến, cơ thể của nàng từ từ nhũng ra không còn một chút sức lực, cái ý thức phải phản kháng lại hành động cợt nhã của hắn cũng không còn được thôi thúc nữa mà là bắt đầu từ từ chấp nhận.

“Ư…a…á….ư”

Những tiếng nhạc hoan ca bắt đầu từ từ vang lên từ đôi môi khiêu gợi của nàng và đúng lúc này nàng cảm nhận được thứ gì đó lắp đầy cái khoảng trống không đáy của nàng, ê ẩm đau nhứt rồi từ từ chỉ còn lại khoái cảm đang dang trào.

Nàng không còn kìm chế được chính mình nữa, mà bắt đầu thả lỏng tất cả nàng có cảm giác nàng muốn mình phóng túng một lần, có lẽ nàng đã cô đơn quá lâu hoặc cũng có lẽ đây là lần đầu nàng được niếm trãi cảm giác ân ái này nên mới thế mà nói đúng hơi là lần thứ hai trong cuộc sống cô độc của chính nàng.

“A….”

Một chuỗi âm thanh được vang lên, một dòng tinh hoa nóng ấm được hắn để lại trong cơ thể nàng và sau tất cả những gì đã trải qua thì hai người lại nhìn nhau thở dốc, Vũ Tiểu Vũ đột nhiên đưa bàn tay vén những loạn tóc mai đang che khắp khuôn mặt mỹ lệ của nàng có lẽ hắn đang muốn nhìn cho kỹ để ghi nhớ lại khoảng khắc này cũng nên.

Đã qua một lúc lâu rồi mà hắn tuyệt nhiên vẫn chưa chịu rời khỏi cơ thể của Mạnh Lệ Nương, hắn vẫn nằm đấy ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, còn Mạnh Lệ Nương thì hai mắt nhắm chặt mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm có lẽ nàng đã quá mệt mỏi rồi. Lúc này một âm thanh vang vọng bên tai nàng:

“Nàng thấy như thế này có đủ làm thỏa mãn nàng hay không?”

“A..Ư”

“Hử! Đây là hắn đang chơi chữ với nàng sao” Một suy nghĩ hiện lên trong đầu của nàng, nàng mở miệng lên tiếng nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hắn tiếp tục cúi xuống chiếm lấy đôi môi của mình.

“Hắn định làm cái gì nữa đây?” Nàng thầm suy nghĩ trong lòng, tuy là biết hắn định là gì nhưng mà khi nghe được chính từ miệng của hắn thì nàng không khỏi rùng mình.

“Nếu như nàng không thấy thõa mãn thì chúng ta lại tiếp tục vậy cho đến khi nào nàng thõa mãn mới thôi!”

Mạnh Lệ Nương vừa nghe hắn nói thì cái đầu cứ liên tục lắc qua lắc lại những âm thanh “Ư..” cứ liên tục vang lên bởi vì hắn vừa nói xong liên cúi xuống dùng hai cái môi của mình bị kín môi của nàng lại.

Từng tấc đất trên cơ thể nàng lại bị hắn xâm chiếm, cuộc xâm chiếm này rất từ tốn dường như mỗi tấc đất điều bị hắn cày xới tới mấy lượt còn Mạnh Lệ Nương lúc này cứ mặc cho đội quân của hắn xâm nhập vì nàng đã buông bỏ tất cả lực phòng thủ cứ để hắn tùy ý chiếm đóng bất cứ chỗ nào mà hắn thích.

Cuộc xâm chiếm này gần như cứ được hắn thực hiện liên tục vừa dừng lại nghĩ mệt chưa được bao lâu là hắn lại hỏi nàng câu hỏi “Đã thỏa mãn chưa?” rồi lại không để nàng trả lời là lại tiếp tục xua quân xâm lượt.

Đến lần thứ tư cùng chính là lần này hắn lại mở miệng hỏi và khi hắn chuẩn bị cuối người định hôn lấy đôi môi của nàng thi không biết nàng lấy sức từ đâu liền gạt đầu hắn sáng một bên tranh thủ nói:

“Ngươi…ngươi có thể bớt lưu mạnh một chút được không? Hỏi người ta nhưng lại không cho người ta trả lời là sao?”

Giọng nói của nàng lúc này tự nhiên lại như một cô gái đôi mươi hờn dỗi tình lang, đâu còn cái vẻ lạnh lùng khi nãy.

Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói như vậy thì gãy đầu nói:

“Ta thật sự cũng không muốn phải làm vậy! Chỉ là ta sợ một lần không đủ để làm cho ngươi thỏa mãn!”.

“Ngươi…Ngươi lưu manh vừa thôi, ta đâu phải nói là thỏa mãn theo cách này?”

“Vậy nói túm lại là ngươi không thỏa mãn đúng không?”

Vừa nói xong thì hắn lại cúi người xuống định tiếp tục hôn nàng thì Mạnh Lệ Nương cuốn quýt nói:

“Thỏa mãn…thỏa mãn rồi! Ngươi vừa lòng chưa! Người ta mệt lắm rồi có thể để cho người ta nghĩ ngơi được một chút hay không? Nó cũng đau rát lắm!”

Vũ Tiểu Vũ không nói gì nữa mà lập người nàng lại ôm Mạnh Lệ Nương vào lòng, đến bản thân hắn còn kham không nỗi thì nói gì đến cơ thể của nàng, nữ nhân tuy trên phương diện này dẽo dai nhưng cứ liên tục như thế thì cũng không thể nào dai cho được với lại đây là lần đầu tiên của nàng thì làm sao nàng chịu nỗi và đúng như lời nàng nói hắn ôm nàng vào lòng chưa được bao lâu thì nàng đã ngủ một cách ngon lành trong lòng của hắn rồi…..

P.s Để mọi người phải chờ lâu rồi, thành thật xin lỗi các bạn nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status