Một thai 6 tiểu bảo bảo Tổng tài daddy bị tra tấn

Chương 1164: Ngăn cản



Chương 1164: Ngăn cản

Bữa tối đặt ở trên tủ đầu giường.

Đế Anh Thy ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt nhạt màu tĩnh lặng kia, không nói nữa, xoay người ngã lăn trên giường: “Anh cả, điện thoại của em không gọi cho bên ngoài được có phải là do các anh không?”

“Anh nói rồi, không được qua lại với Tư Hải Minh nữa” Đế Hoàng Minh vẫn nói những lời này.

Nói cách khác, anh ta không hê phủ nhận hành động ngấm ngầm làm trong chỗ tối của mình, nhưng mà cũng không hề thừa nhận.

Đế Anh Thy ngôi dậy từ trên giường: “Rốt cuộc làm như thế nào thì các anh mới đồng ý?”

“Ăn cơm trước đã”

Đế Anh Thy chần chờ mà liếc mắt nhìn về phía trên đồ ăn một cái: “Nếu em ăn anh cả sẽ nói cho em sao?”

Đế Hoàng Minh không nói lời nào.

Tủ đầu giường có ngăn kéo dạng tự động, ấn cái nút xuống, tủ đầu giường biến thành bàn ăn trước mặt.

Đế Anh Thy nhìn đồ ăn ở trước mặt, mà không muốn ăn một chút nào. Nghĩ thế nào cũng cảm chính mình đang chịu ấm ức.

Tất cả những sự chiều chuộng và bao dung của các anh trai đối với cô trước kia vì sao mà khi gặp Tư Hải Minh lại chẳng có tác dụng vậy?

“Em không muốn ăn…” Đế Anh Thy nói xong đã rớt nước mặt.

“Vì Tư Hải Minh, em thật đúng là muốn làm ầm lên với bọn anh à? Anh cho rằng ở trong lòng Anh Thy, bọn anh mới là quan trọng nhất” Đế Hoàng Minh cố chịu không đi chạm vào cô, an ủi cô.

“Có Tư Hải Minh hay không, các anh trai đều sẽ không thay đổi trong lòng eml” Đế Anh Thy không rõ vì sao mà bọn họ không hiểu chuyện này.

“Hành động bây giờ của em, khiến cho anh rất hoài nghỉ.”

Đế Anh Thy cắn môi, còn không phải các anh một hai phải ép em mới khiến em tâm tình không tốt…

Đế Hoàng Minh ngồi xuống ở bên người cô, bưng mâm đồ ăn lên, cầm lấy nĩa, tự mình đút đồ ăn đến bên miệng cô.

Đế Anh Thy nhìn, loại hành động ép buộc không tiếng động này khiến cô rất tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ, lấy lại mâm đồ ăn và nĩa: “Để em tự ăn đi”

Ở ngay trước mặt Đế Hoàng Minh, cô ăn từng miếng từng miếng một, trên mặt còn có nước mắt, thoạt nhìn thật đúng là đáng thương.

Đế Hoàng Minh duỗi tay, mu bàn tay cọ qua mặt cô.

Mặc kệ như thế nào, chắc chắn không cho phép cô bị thương tổn lần thứ hai…

Điện thoại trên người di động bỗng chấn động, Đế Hoàng Minh lấy nó ra nhìn một cái, đứng dậy: “Anh cả nhận cuộc gọi đã” Sau đó bèn đi ra ngoài.

Đế Anh Thy không biết là ai gọi cuộc gọi này, còn giấu cô, là truyện công tác à?

Cô không còn lòng dạ nào mà quan tâm nhiều như vậy, trong đâu đã có quyết tâm đi liên hệ với Kiêu Như An.

Cô sẽ bảo cô ấy giúp cô nhìn xem Tư Hải Minh còn ở đây không, nếu ở, thì có thể truyền đạt lời nói của mình.

Đế Hoàng Minh trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, tiếp nhận cuộc gọi video.

Bên trong bộ dáng của sáu đứa nhóc con lập tức hiện lên trên màn hình, một đám miệng nhỏ cùng nhau kêu, ngọt ngào đến mức không chịu được.

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi “Ừ” Đế Hoàng Minh vốn không nên nhận cái cuộc gọi video này, nhưng mà anh vẫn cứ nhận.

“Bác ăn cơm cơm chưa?” Bảo Vỹ hỏi.

“Ăn rồi. Còn các cháu thì sao?”

“Chúng cháu cũng ăn rồi ạ!” Bảo Hân.

“Dạ, ăn rất nhiều…” Bảo My.

“Mẹ của bọn cháu ăn cơm chưa ạ?” Bảo Nam hỏi.

“Cháu không nhìn thấy mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy ạ?” Bảo Long.

“Cháu muốn gặp mẹ!” Bảo An.

“Ăn cơm xong mẹ cháu đến vườn quả nho rồi” Đế Hoàng Minh mặt không đổi sắc nói.

“Hừi Lần trước bác cũng đã nói như vậy rồi!”

Bảo Nam phồng má dữ dẫn nói.

“Chúng cháu cũng không phải là bọn nhóc con ba tuổi đâu!” Bảo Long.

“Mỗi ngày đều ở vườn quả nho!” Bảo An dường như có phát hiện làm người ta phải kinh ngạc.

“Đi học chưa vậy?” Đế Hoàng Minh nói sang chuyện khác. Tất nhiên anh biết còn chưa có khai giảng.

“Sau cuối tuần… Thứ hai khai giảng, nhưng mà đúng là có một chút không vui cho lắm…”

Khuôn mặt nhỏ của Bảo Vỹ ấm ức phồng lên.

“Vì sao vậy?” Đế Hoàng Minh hỏi.

“Bởi vì nghĩ thôi cũng biết chỉ có vệ sĩ đưa thôi, không có mẹ đưa…” Bảo Hân bĩu môi.

“Thật là đáng thương…” Bảo My bẹp miệng, nước mắt bắt đầu rưng rức.

“Ngày đó có lễ khai giảng siêu cấp lớn. Bác ơi, bác có tới không?” Bảo Nam hỏi.

“Bác có thể dẫn mẹ cùng nhau không?” Bảo Hân hỏi.

Đường cong lạnh lùng trên mặt Đế Hoàng Minh hơi cứng lại, mắt nhạt màu hơi trầm xuống, không nói gì. Tuần tới theo lý mà nói thì là khoảng thời gian bận rộn, nhưng mà thật ra cũng không nhất định phải làm việc bận rộn.

Chỉ là mang Anh Thy đi thành phố thì sẽ rơi vào bãy của Tư Hải Minh.

Từ chối?

Tầm mắt của Đế Hoàng Minh dừng ở trên gương mặt chờ mong của sáu đứa nhóc con, lời từ chối nói không nên lời. Không biết lễ khai giảng của bọn chúng là cái dạng gì…

Khi Anh Thy còn nhỏ cũng có lễ khai giảng, là ai đi? Nghĩ đến kia đôi “ba mẹ” vốn nên bị nghiền xương thành tro kia, mắt nhạt màu nổi lên sắc lạnh.

“Bác ơi, có tới hay không?” Bảo Vỹ hỏi.

“Không tới cũng phải tới! Bảo Nam.

“Chúng cháu đi đón bác và mẹ!” Bảo An.

“Ý hay đấy!” Bảo Long: Ý này tất nhiên không tốt. Đế Hoàng Minh mở miệng nói: “Đến lúc đó bác sẽ đi qua”

“Thật sao?”

“Thật tốt quái”

“Bác tuyệt vời quái!”

“Cháu muốn người mua cái váy xinh đẹp nhất giúp cháu!”

“Cháu cũng muốn “Cháu muốn Đế Hoàng Minh nói: “Quần áo đi lễ khai giảng bác sẽ mua giúp bọn cháu.”

“Dạ được!” Âm thanh vui vẻ của sáu đứa nhóc con thiếu chút nữa xuyên thấu màn hình, thần thái lạnh lùng trong ánh mắt của Đế Hoàng Minh cũng đã trở nên ấm áp.

Tiếp xong video quay trở về phòng, Đế Anh Thy ước chừng đã ăn no rồi, đang ngồi ở trên sô pha xem Một Hào lộn ngược ra sau.

Đế Anh Thy nhìn thoáng qua về phía anh cả của cô, ánh mắt ấm ức cố nén lại, lại nhìn chằm chằm Một Hào.

Đế Hoàng Minh sai người thu dọn bộ đồ ăn đi, đi đến trước mặt Đế Anh Thy, ngồi xuống ở bên người cô. Anh duỗi tay, nắm chặt tay nhỏ của Đế Anh Thy ở lòng bàn tay, hơi hơi siết lại, nhưng không nói một câu nào.

Đế Anh Thy khó hiểu mà nhìn hành động của anh cả cô: “Anh cả làm sao vậy?”

Đế Hoàng Minh vẫn cứ không nói một lời, nội †âm anh lại kích động muôn vản. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ở vào thời khắc mà cô được sinh ra đó, anh đã đưa tất cả những đồ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô.

Bao gồm thứ cô muốn.

Quên Tư Hải Minh, cự tuyệt Tư Hải Minh, cũng là thứ cô muốn. Cô chỉ là không nhớ rõ, mà anh sẽ giúp cô nhớ kỹ, giúp cô ngăn cản hết thảy những sự tiếp xúc ác ý.

Nhân sinh trên đời, tình yêu nam nữ là thứ duy nhất có thể có có thể không.

“Không có gì” Đế Hoàng Minh buông lỏng tay cô ra, đứng dậy.

Đế Anh Thy vội theo sau: “Anh cả, em có thể cùng Tư Hải Minh ở bên nhau không? Chỉ là yêu đương, nói không chừng không bao lâu bọn em đã chia tay rồi. Không nhất thiết phải bài xích như vậy..: “Đừng nói nữa” Đế Hoàng Minh đầu cũng không quay lại mà đã đi rồi.

Anh khiến cho Đế Anh Thy buồn bực muốn chết.

Ngồi ở trên sô pha, bế Một Hào lên tới, buồn rầu hỏi: “Một Hào, mày là do Tư Hải Minh tặng cho tao. Mày nói vì cái gì chứ?”

“Uông ~~”

Đế Anh Thy ngã lưng dự vào trên ghế sô pha, vẻ mặt không còn cái vui trên đời. Cô chưa từng cảm thấy không thú vị như vậy bao giờ!

Dường như mặc kệ cô nói như thế nào các anh trai cũng sẽ không đồng ý cô gặp mặt với Tư Hải Minh, càng đừng nói ở bên nhau!

Nhưng mà cô có thể dựa vào chính mình đấy!

Cô vẫn cứ không tin không thể liên hệ được Tư Hải Minh!

Vào lúc buổi chiều Đế Anh Thy chạy tới vườn quả nho viên tìm Tần Hành Chị, nói là muốn uống rượu. Nhưng mà mục đích của cô lại không ở chỗ rượu.

Thừa dịp Tần Hành Chi không có ở đấy, cô lấy điện thoại để trên bàn, lật xem nhật ký cuộc gọi bên trong. Mật mã điện thoại của Tân Hành Chi cô biết, chẳng khác nào cách cô biết mật mã điện thoại của các anh trai vậy. Sau đó bị cô lật tới ghi chú “ Cô hai nhà họ Kiều”, khiến cô hưng phấn không thôi.

 
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1152 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status