Mục tiêu công lược: Con trai nam chủ

Chương 40: Người con trai thần bí (7)


Edit: Aya Shinta

Trợn to mắt, Phương Cửu chỉ nhìn thấy một lão nhân ước chừng hơn năm mươi hơn tuổi đang đứng trước cửa, ăn mặc trường sam màu lam, tóc sơ rất sáng, giống với thanh niên trong thời đại cũ, một đôi mắt lão tựa hồ thực vẩn đục, chỉ là liếc mắt một cái, Phương Cửu đều phải cho rằng mình xuyên qua thời đại cũ.

"Đã trở lại?"

Lão nhân bước vững vàng đi ngang qua bên người hai người, sau đó an vị dựa vào ghế, một tay đáp ở trên lưng ghế, từ từ nhắm hai mắt, ngữ khí cũng nghe không ra bất luận phập phồng gì.

Phương Cửu có chút khẩn trương, cô hoàn toàn phát hiện không ra đạo pháp trên người người này sâu bao nhiêu, cũng không nhìn ra một lão nhân hơn năm mươi tuổi như vậy, thế nhưng sống 300 năm.

"Mị quỷ ở trên người của cô?" Lão nhân híp mắt, từ từ nhìn cô.

Phương Cửu nhìn Tần Diễn, sợ tới mức chậm rãi cầm cánh tay anh. "Thái...... Thái gia gia, tôi...."

"Ta không phải tà môn ma đạo, sẽ không ăn cô." Lão nhân xua xua tay, ngược lại đem ánh mắt đặt ở trên người Tần Diễn, "Cậu có biết hay không, con bé là đồ đệ Bạch lão đầu?"

Phương Cửu: "......" Ông ấy làm sao mà biết được?

"Cái này rất quan trọng?" Tần Diễn có chút không để bụng, tựa hồ nhận thấy được Phương Cửu có chút sợ hãi, còn nắm thật chặt tay cô.

"Được rồi, ngày mai ta sai người làm cái yến hội, sau khi con bé vào cửa, liền cho con bé uống thuốc kia." Ngữ khi lão nhân sâu kín.

Tần Diễn biến sắc mặt, "Không có ai muốn uống thuốc của ông!"

Dứt lời, mắt lão của Tần Tích bỗng nhiên âm lệ, "Cậu cho rằng ai cũng có thể ăn? Nếu không phải xem con bé là vợ cậu, ta sẽ không cho!"

"Chúng tôi không cần trường sinh!"

"Tần Diễn......" Phương Cửu quơ quơ cánh tay anh, rất sợ hai người cãi nhau, lấy tu vi của Tần Tích, hai người bọn họ chính là cặn bã.

"A!" Tần Tích bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Phương Cửu nói: "Cô đi với ta!"

Cả người Phương Cửu run lên, Tần Diễn nhịn không được nhăn mi lại, "Ông muốn gạt cô ấy như gạt mẹ tôi sao, lừa cô ấy uống thuốc của ông?"

Dứt lời, Tần Tích bỗng nhiên biến sắc mặt, gắt gao trừng anh, "Không có thuốc của ta, mẹ cậu đã chết lâu rồi!"

"Em......Em đi là được, anh đừng nói nữa." Phương Cửu thật là sợ hai vị tổ tông này, sự tình cứ tiếp diễn như vậy chắc chắn sẽ đánh nhau nha.

"Hừ! Loại người giống cậu sẽ không lý giải được cái mà chúng ta theo đuổi!" Tần Tích lạnh lùng nhìn Tần Diễn một cái, sau đó liền đi.

Phương Cửu hít sâu một ngụm, không có nhìn Tần Diễn liền nhanh đi theo lão nhân rời khỏi.

Ngay từ đầu Phương Cửu còn không hiểu câu nói của Tần Tích, mà khi tiến vào kia tầng hầm ngầm, cô liền hoàn toàn minh bạch!

Đây quả thực chính là thiên đường của người tu đạo!

Tựa hồ thực vừa lòng với biểu tình của cô, bàn tay Tần Tích vung lên, "Đây đều là chí bảo ta tìm được, vẫn luôn bất hạnh không người kế thừa, tiểu tử kia cùng phụ thân hắn không có lòng tu đạo, bọn họ cũng không hiểu thế giới của kẻ tu đạo chúng ta."

Nhìn những bảo bối cổ xưa đó, đôi mắt Phương Cửu sáng rực lên, tức khắc đi tới bên một cái ngăn tủ, nhìn chằm chằm trên cái la bàn toát ra khí thế cổ xưa kia, lòng đều phải nhảy ra ngoài!

Tần Diễn không hiểu, cô hiểu a!

Một cái la nàn tốt, đối với thầy phong thuỷ mà nói quả thực so với những thứ khác còn quan trọng hơn!

"Vừa thấy thì cô biết hàng hơn so với tên tiểu tử kia, như vậy, uống thuốc trường sinh bất lão của ta trước, sau khi cô sinh đứa bé, lão già này sẽ cẩn thận bồi dưỡng nó, đến lúc đó tất cả kẻ đây đều là của nó!" Tần tích bỗng nhiên lấy ra một viên thuốc lớn bằng ngón cái từ cái lò bằng đồng thau, ánh mắt sáng quắc đi về phía Phương Cửu.

Người sau trừng lớn mắt lên, vội vàng xua xua tay, "Thái gia gia, tôi...... Tôi không muốn trường sinh, tôi thích luân hồi."

Nói, cô không ngừng lui ra phía sau, lại sợ chạm hư những bảo bối kia.

"Cô không ăn, ta sẽ không cho các người thành thân!" Tần Tích trầm mặt xuống, bộ dáng vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Thành thân?

Phương Cửu khẽ biến sắc mặt, đột nhiên trưng ra vẻ mặt đáng tiếc cúi đầu, "T...... Tôi đây đành phải chia tay với anh ấy."

Cô có thể không thành thân nha, lãnh chứng thì được rồi!

Không nghĩ tới cô lại cố chấp như vậy, Tần tích lại trầm mặt, bước nhanh tới, một tay ấn ở trên vai cô, "Cô chớ có bằng mặt không bằng lòng với ta, nếu hiện tại cô thề không cùng tiểu tử kia ở bên nhau, thuốc này cô không cần uống!"

Cả người Phương Cửu cứng đờ, đạo khí trong cơ thể đột nhiên giống như điên cuồng mà nơi nơi tán loạn.

"Tôi......"

Lời nói còn chưa có ra cửa miệng, cô liền nhìn thấy một luồng gió mạnh thổi ngay trước mắt, tập trung nhìn vào, vị lão tổ tông kia nào còn ở trước mắt đâu.

Liếc nhìn chung quanh một cái, Phương Cửu vội vàng đi theo ra ngoài, cửa tầng hầm ngầm cũng nháy mắt đóng lại, giống như tự động vậy.

Dọc theo con đường từng đi qua mà trở về, Phương Cửu chỉ nhìn thấy rất nhiều người mặc áo đen chạy về hướng ngoài trang viên, tựa như có việc gấp.

Không biết nhận ra được cái gì, cô lại đột nhiên chạy trở về, sau khi đi vào cửa tầng hầm ngầm, chỉ nhìn thấy Tần quân đang lén lút ấn cái cơ quan gì ở đó.

"Ông làm cái gì vậy!"

Dứt lời, cả người Tần Quân bỗng nhiên chấn động, ánh mắt âm ngoan hướng về phía Phương Cửu, "Không phải việc của cô thì không cần cô lo!"

Nói xong, bỗng nhiên ông ta huýt sáo một cái, chốc lát, bốn phía hành lang bỗng nhiên xuất hiện từng đợt tiếng bước chân, lát sau, chỉ nhìn đến từng con hồng huyết cương thi dần dần vây quanh cô.

Sắc mặt Phương Cửu biến đổi, không dám tin tưởng trừng mắt, "Cư nhiên ông lại nuôi huyết thi!"

Huyết thi cũng giống như cương thi, bất quá nó so với tử cương cùng mao cương lợi hại hơn nhiều, bởi vì chúng nó được nuôi từ máu của trẻ con, bởi vì quá mức thương thiên hại lí, đã bị đại bộ phận đạo môn cấm, ngay cả Phương Cửu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được.

"Hừ! Thiên đạo chó má cái gì! Lão già kia vì trường sinh mà làm hại người còn ít hay sao? Tôi đây bất quá là chín trâu mất sợi lông mà thôi!" Tần Quân hừ lạnh một tiếng, "Rõ ràng tôi cũng là dòng chính, nhưng lão ta tình nguyện đưa thuốc trường sinh cho nữ nhân bên ngoài, cũng không muốn cho tôn tử mình, dựa vào cái gì!"

Phương Cửu: "......"

Nguyên lai Tần Quân này phí sức lớn như vậy, vì chính là cái loại thuốc trường sinh gà mờ kia?

Sao không nói sớm!

"Ai, sao ông lại không nói sớm, vừa nãy gia gia của ông còn đưa một viên cho tôi, tôi cũng chưa muốn, nếu ông muốn đợi lát nữa tôi cho ông viên thuốc kia, ông thấy sao?" Phương Cửu cảm thấy, một việc nhỏ của kẻ tiểu nhân sao lại xé ra to như thế chứ?

"Hừ! Cô đừng có hoa ngôn xảo ngữ với tôi, bên ngoài m kia là sư phụ cô đi? Cô có biết hay không, lúc trước hai người bọn họ vì một người phụ nữ đánh đến ngươi chết ta sống, hiện tại khẳng định kẻ thù gặp nhau lại đỏ mắt, không ai sẽ đến cứu cô đây!" Tần Quân cười lạnh một tiếng, đột nhiên huýt thêm một cái!

Chốc lát, đám huyết thi kia đột nhiên tiến lên, Phương Cửu lăn trên mặt đất một cái, muốn đi bên ngoài xem, nhưng nơi này có đi không về, huyết thi này nếu dính một chút thì sẽ trúng thi độc.

"Ha ha ha!" Tần Quân nhìn bộ dạng chật vật kia của cô, sau khi đắc ý cười vài tiếng, liền xoay người lại tiếp tục tìm kiếm cơ quan tầng hầm ngầm.

"A!"

Phương Cửu chỉ cảm thấy có cái gì đó từ sau lưng bắt được cổ áo mình, chính là phía trước lại có mấy con huyết thi duỗi móng vuốt chộp về phía cô nàng, không có cách nào, cô chỉ có thể bị cái tay kia bắt được mặt sau, lại ngã vào một cái bức tường cứng như đá!

"Ai u!" Cô che eo lại, quay đầu, thình lình đối diện với một hình bóng quen thuộc.

"Đau?" Tần diễn duỗi tay xoa nhẹ trên eo cô một chút, trên mặt tựa hồ có chút tự trách.

Phương Cửu: "......" Vì cái gì lại cứng như vậy!

"Hừ! Hai người các ngươi ở bên nhau là tốt nhất!" Tần Quân thấy vậy, bỗng nhiên lại huýt sáo, những huyết thi đó lại đột nhiên đánh tới hai người.

Một câu "cẩn thận" trong miệng Phương Cửu còn chưa có nói ra, liền nhìn thấy một cái cờ chiêu hồn xuất hiện trong tay Tần Diễn, trong thoáng chốc, toàn bộ hành lang chữ thập cuồng phong gào thét, một cái cờ chiêu hồn bỗng nhiên biến thành rất nhiều cái phiêu đãng ở trên không, những huyết thi kia giống như lạc đường đi tới đi lui ở bên trong, thế nào cũng không ra được

Tần Quân tức giận cắn răng một cái, huýt sáo nữa cũng vô dụng.

"Chúng ta đi." Tần diễn kéo cô, đi về một hướng khác, trong lòng Phương Cửu ghen ghét, rõ ràng là mình bảo hộ anh ta mới đúng chứ!

Đi ra ngoài trang viên, mây đen lưu động trên không, bốn phía cuồng phong gào thét, một mảnh cát bay đá chạy, căn bản cũng thấy không rõ gì hết, Phương Cửu che mắt lại rất lâu, gio chung quanh mới dần dần tiêu tán.

"Bọn họ đi rồi." Tần Diễn nói xong, một người mặc áo đen bỗng nhiên chạy ra từ nhà lớn, xách rương của bọn họ ra đây.

Phương Cửu khó hiểu nhìn một màn này.

"Bọn họ ít nhất đánh đến ba ngày ba đêm, chúng ta đi về trước." Tần Diễn nói xong, lại nói với người áo đen đằng sau: "Bên tam thúc chờ thái gia gia trở về xử lý, liền nói ông ta muốn trộm thuốc."

"Ai, anh sẽ không sợ ông cố anh xảy ra chuyện sao?" Phương Cửu có điểm không theo kịp tiết tấu của Tần Diễn.

Người sau cúi đầu ghé ở bên tai cô nói: "Sư phụ em nói, sẽ tìm cơ hội thoát thân."

Phương Cửu: "......" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Ba tôi cũng mang theo mẹ rời đi, chúng ta đi mau." Hình như Tần Diễn thực gấp gáp, kéo Phương Cửu đi về phía khu đất trống sâu nhất trong trang viên, Phương Cửu vừa định nói sao lại không đi ra, mà khi thấy máy bay tư nhân đậu bên kia, nội tâm cô tan vỡ!

Vì cái gì lúc tới cô phải đi bộ?!

Không cần phải nói, đây nhất định lại là kịch bản của anh ta!

Khi đang ngồi trên máy bay tư nhân, Phương Cửu vẫn có chút mơ hồ, cô không biết giữa sư phụ mình và ông cố Tần Diễn rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là bởi vì một nữ nhân?

"Lúc em cùng lão nhân đi tầng hầm ngầm, tôi liền thấy được sư phụ em xuất hiện qua camera, tôi biết sư phụ em muốn cứu mẹ tôi, cho nên mới thương lượng kế hoạch này với ông ấy, ông ấy dắt ông cố tôi rời đi, ba tôi liền mang theo mẹ đi." Tần Diễn rót ra hai ly rượu vang đỏ, ngồi dựa ở bên người cô trên sô pha, một bên đưa rượu vang đỏ cho cô.

Phương Cửu không có tiếp kia ly rượu vang đỏ, chỉ là sắc mặt thực âm trầm, vì cái gì tất cả đều là kịch bản, cuối cùng cô mới là người chẳng hay biết gì!

"Anh liền không lo lắng em bị ông cố anh ép uống thuốc sao?" Cô cau mày, ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình.

Người sau nhấp rượu, đuôi lông mày khẽ động, bỗng nhiên cúi đầu hôn lấy môi cô, chậm rãi cạy hàm răng cô, trằn trọc thâm nhập......

"Em cảm thấy tôi sẽ trơ mắt để em ăn?"

Anh lướt qua cánh môi mềm mại của cô, một tay ôm lấy eo thon mềm mại, rũ mắt nhẹ ngửi hương thơm giữa cổ cô.

Phương Cửu đỏ mặt nhéo trên eo anh một phen, bất quá cuối cùng đau vẫn là tay mình, "Anh...... Trên người của anh cứng như vậy, đè cánh tay em đau."

Một tay anh đẩy cởi áo khoác cô ra, một tay nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve bên hông cô, giọng anh bây giờ phá lệ ám trầm, "Em cảm thấy lúc này... Tôi nên mềm xuống sao?"

Aya: Hai người đi nhanh cho tôi nhờ....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status