Nam Việt đế vương

Chương 266: Thi yêu ma vân


Cũng phải nói là Kiếm tơ quá mạnh, món Chuyển Linh Binh này là do bà của Ngọc Linh truyền lại, đã được rèn luyện qua hàng chục năm. Nói về phẩm cấp, nó đúng là Chuyển Linh Binh, nhưng nói về chất lượng, nó đã sánh ngang Linh Bảo rồi!

Kiếm tơ đại trận!

Ngọc Linh thân hình yểu điệu liên tục di chuyển, điểm lên mặt đất từng mối Kiếm tơ, sau đó chúng dần liên kết với nhau hóa thành đại trận. Đại trận này có lẽ không giết chết nổi cao thủ như Nguyễn Thắng, nhưng cầm chân hắn thì không phải là quá khó!

Thừa cơ này Trần Phong lao lên, cứng chọi cứng một tên Chuyển Linh bát chuyển. Trong tay hắn đã có Chuyển Linh Binh, bởi vậy công kích càng mạnh mẽ gấp mấy lần, đánh tên kia lui lại liên tục!

Kim Xuyên Phá thuật!

Gã gầm lên, Linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay hóa thành một điểm sáng, theo đó ngưng tụ thành hai ba mũi kim bay vọt đi, không ngờ có thể xuyên qua Linh lực hộ thể của Trần Phong.

"Ô, có chút ý tứ!"

Trần Phong cười vang, nắm chắc Chuyển Linh Binh trong tay. Nó có hình dạng một lưỡi rìu, một mặt khác thì có hình dạng như búa, bởi vậy sử dụng rất tiện lợi.

Toái Thạch Tôi Thiết!

Một búa gõ xuống, hai tay tên kia lập tức tê rần, Chuyển Linh Binh cũng lõm xuống một chút, dưới chân đất đá vỡ vụn, vết nứt tản ra bốn phía như mặt gương vỡ.

Keng!

Lại một búa gõ xuống, lần này tên kia đâu dám đối cứng, lập tức xoay người tránh né, đột nhiên cảm thấy chung quanh nặng nề vô cùng, nhìn lên thì thấy một tòa Kim Đỉnh tản ra ánh sáng chói lóa.

Tiếp đó là một làn gió lạnh toát thổi đến, sau đó nữa là cảm giác sau lưng đau nhức, Cương khí cùng Linh lực nổ tung, máu thịt be bét!

"Ta liều mạng!"

Gã lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào, lập tức cơ thể trương phồng lên, từng khối từng khối cơ bắp hiện lên dọa người, tựa như có từng đầu Giao Long chạy dọc bên trong.

"A a a a!"

Gã tung chưởng đánh lên, lập tức Kim Đỉnh bị đánh bay, mà Trần Phong cũng phải lùi lại mấy bước, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Toái thạch quyền!

Quyền vương ấn!

Tên kia gầm lên, hai tay chụm lại kết thành một hình dáng kì lạ, sau đó ấn xuống phía dưới. Trần Phong lập tức thi triển thân pháp né tránh, thật sự không muốn đối cứng với một chiêu này.

"Trần Phong, tránh một chút!"

Lê Bá Long từ xa nhảy tới, cười ha hả:

"Thích nhất đánh với.."

Hắn ta còn chưa nói xong thì đã bị áp lực khủng bố trấn áp, đầu cắm vào trong mặt đất.

"Tên ngu ngốc này.."

Trần Phong thở dài, lấy ra cái Kích Hồn Kỳ kia, Linh lực dũng mãnh tiến vào bên trong. Lập tức uy năng của nó bộc phát, một chùm tia như có như không bắn ra đâm thẳng vào mi tâm tên kia. Gã gào rú một tiếng, lập tức bước chân không vững, sau đó ngã khụy xuống.

Linh Quang Kim Tiễn!

Một mũi tên xé mở không khí, nhanh như cắt liền đến bên tên kia, xuyên phá lồng ngực của gã.

"Lão nhị!"

Nguyễn Thắng thấy cảnh này thì hoảng hốt, toàn lực công phá Kiếm tơ đại trận của Ngọc Linh, thậm chí không tiếc thương. Đáng tiếc lúc hắn kịp thoát ra thì tên kia đã hồn lìa khỏi xác, chết đến không thể chết hơn.

"Ngươi..."

Gã gào thét như điên như dại, sau đó lấy ra một nạm đan dược cắn vào, theo đó thân thể bành trướng lên, Linh lực cũng phi thường hùng hậu, so Linh cảnh Linh Giả cũng không hề thua kém!

Kích Hồn Kỳ, Tế!

Lại một chùm sáng bắn tới mi tâm Nguyễn Thắng, lập tức gã rú lên một cách đau đớn, hai tay vung vẩy lung tung, Khí thuật hoà Linh thuật tán xạ tứ phía. Tuy nhiên chừng đó là không đáng ngại, Trần Phong mấy bước liền tiến sát gã, một mặt trống hiện ra trước lồng ngực.

Tùng!

Nguyễn Thắng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng đã bị nghiền nát sạch sẽ!

Tùng!

Kinh mạch hắn vỡ vụn, mạch máu bạo liệt!

Tùng!

Đại não gã nổ tung, hai con mắt vỡ nát, màng nhĩ rách tự lúc nào.

Ầm!

Gã đột nhiên vung tay lên, một kích nện xuống. Trần Phong thấy thế thì sắc mặt kịch biến, chỉ kịp đưa hai tay lên đón đỡ. Rắc rắc mấy tiếng giòn tan, xương cánh tay hắn vỡ vụn!

"Oa!"

Thân hình hân như một viên đạn pháo bay ra, đập thẳng lên tường nhà, thậm chí còn phá vỡ ra một cái động lớn.

Ầm ầm.

Lúc này thân thể Nguyễn Thắng cũng bạo toái, hóa thành một đám mưa máu bắn lên cả phòng!

Một chiêu đánh chết Chuyển Linh Cửu Chuyển!

Mấy tên kia kinh dị nhìn sang, lập tức có hai tên quay gót bỏ chạy, không dám chiến nữa. Thấy đồng bạn như vậy những tên khác cũng kinh hồn táng đảm, lập tức quỳ xuống xin hàng.

"Trói chúng lại!"

Ngọc Linh lạnh lùng ra lệnh, sau đó chạy vội về phía Trần Phong. Lúc này hắn bị thương không nhẹ, dù sao gõ ba tiếng trống đã đốt sạch Linh lực cùng Cương khí trong cơ thể, lúc nãy chống đỡ chỉ là thân thể của hắn mà thôi. Thân thể không có Linh lực phòng hộ làm sao đón đỡ nổi một chiêu mạnh ngang Linh giả?

"Khụ khụ, mẹ nó...."

Bụi đá bay ra, theo đó thân hình Trần Phong chui ra khỏi tường, trên người máu tươi rỉ ra.

Phụt!

Một ngụm máu đen phun ra, nhờ đó sắc mặt hắn mới tươi tỉnh được một chút, thở hổn hển.

"Ổn chứ?"

Ngọc Linh nắm lấy cổ tay hắn, Linh lực chạy một vòng trong cơ thể, thấy cũng không có gì đáng ngại mới cười một cái, lấy ra dược dịch đưa cho hắn:

"Uống đi."

"Cảm ơn."

Trần Phong lập tức uống cạn, sau đó vận công luyện hóa dược lực, chứa trị thương thế, khôi phục Linh lực.

Ở bên kia, người trẻ tuổi nọ đã quỳ gối trên mặt đất, nhưng trong tay nắm chắc Chuyển Linh binh, cẩn trọng nhìn một đám người Ánh Nguyệt.

"Cậu tên gì?" Ánh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Mai Văn Dũng."

Thấy người hỏi thăm là một thiếu nữ xinh đẹp nên gã cũng bớt đi phần nào sự cẩn trọng, chầm chậm đáp lại.

"Chúng tôi thật sự không có ác ý. Cậu có thể thoải mái chữa thương, chúng tôi sẽ lùi về phía sau."

Nói rồi cô nàng ra hiệu để cho mọi người lùi lại, bản thân cũng từ từ rút lui, để tên kia một mình một góc.

"Tên này thật khó gần!"

Lê Bá Long ôm đầu đi tới, lúc này trên trán đã xuất hiện thêm một cục u to tướng, tím bầm.

"Cũng dễ hiểu, dù sao cậu ta bị một đám người lạ vây đánh chí tử, nay gặp một đám khác thì không tránh khỏi nghi ngại."

Mai Dũng thấy cảnh này thì hơi chút nghi ngờ, bởi vậy trong tay vẫn nắm chặt Chuyển Linh Binh, một bên lấy ra các loại đan dược dược dịch khôi phục vết thương. Mãi đến ba mươi phút sau gã mới có thể đứng dậy, cao giọng nói:

"Cảm ơn mọi người đã giải cứu, sau này gặp lại sẽ báo ơn."

Nói xong gã chạy biến đi, nhanh như một cơn gió.

Ánh Nguyệt:???????

Vương Diệp:"Hmmmmm.."

Ngọc Linh:"????????"

........

"Cái con mẹ gì thế, đùa nhau à?" Lê Bá Long chịu không ít khuất nhục nay phát tiết ra, chửi ầm cả lên. Vương Diệp thấy thế không khỏi ho khan, võ vai gã:

"Chắc cậu ta ngại ngùng."

Trần Phong lúc này cũng bình phục trở lại, chỉ có thể cười khổ, bóp trán:

"Xem ra trên đời này lắm người quái thai."

Nói rồi hắn đi về phía mấy tên tù binh, cười nói:

"Giờ chúng ta trò chuyện chút nhở?"

Hắn cười nham hiểm, trong tay từ lúc này ngưng tụ ra một đám kim châm.



Trong lúc đó, bên ngoài tòa Linh Bảo giới.

Từng đám từng đám Yêu Ma quỷ quái xuất hiện, chen chen chúc chúc, hơi thở hôi thối phun ra bốn phía. Ngẫu nhiên thấy được đôi con ánh mắt có thần, nhìn chăm chăm vào bên trong tòa Linh Bảo giới, lộ ra vẻ thèm khát hiếm thấy.

"Ta tìm thấy ngươi rồi."

Ở nơi trung tâm, một cỗ Thi Yêu ngồi trong Ma Vân, hai hốc mắt có hai đám hỏa diễm nhảy lên. Trong tay hắn là hai cỗ thân thể Linh Giả, còn đang tản mát ra Linh Quang yếu ớt.

"Cứu..."

Bọn hắn cố gắng mở miệng, tuy nhiên cỗ Thi Yêu kia đã nắm chặt đầu bọn hắn, theo đó từng đám sinh mệnh lực bị hút ra. Những tên Linh Giả kia cũng vì thế mà thân thể héo rũ, trong cổ phát ra âm thanh khô khốc.

Oành!

Kết giới xung quanh Linh Bảo giới bị đánh thủng một cái lỗ to, theo đó Yêu Ma Quỷ quái điên cuồng tràn vào, nhằm hướng nào có nhân loại mà đi.

"Có chuyện rồi!"

Hà My biến sắc, lập tức lấy ra một đám ngọc thạch, miệng lầm rầm niệm chú, hai tay một cầm Ma Pháp trượng, một cầm sách phép.

"Đi theo em!"

Cô bé niệm chú xong lập tức quay người chạy đi, mà lúc này Trần Phong cũng hiểu tại sao cô bé nói như vậy.

Ma khí, vô cùng vô tận Ma khí đang trào vào đây!

Mọi người hoảng hốt di chuyển, trên đường đi lại được Hà My ném cho mấy viên Ngọc thạch.

"Đây là U Ma thạch, có tác dụng che đậy sinh khí trên người. Đeo nó lên đám ma quái kia sẽ không chú ý đến chúng ta đâu!"

Hà My vừa chạy vừa nói, trong tay lại nhiều thêm vài viên U Ma thạch.

"Ma quái từ nơi nào mà nhiều như vậy?"

Ánh Nguyệt lúc này cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn ra cửa sổ. Từng dòng từng lũ ma quái tràn vào, đen kịt một mảnh, chủng loại đa dạng. Còn chưa kể có những con cao cấp bên trong Ma quái, hình thể khổng lồ, tản ra khí tức cường đại chẳng kém gì Linh Giả.

"Thi Yêu Ma Vân! Sao lại có Thi Yêu cấp bậc khủng bố như vậy ở đây?"

Lê Bá Long thét lên một tiếng, lập tức dẫn đầu chạy đi, tốc độ phải nhanh gấp ba bốn lần bình thường!

Thi Yêu Ma Vân!

Trần Phong không khỏi biến sắc, đây là Thi Yêu sánh ngang Dung Linh cảnh Linh Giả, thường chỉ xuất hiện ở trung tâm Ma thành, nhưng sao hôm nay lại lòi ra ở đây?

Rất nhanh tiếng la hét truyền đến, tiếp đó là âm thanh xé nát, rồi đến âm thanh cắn nuốt, xen lẫn trong đó là âm thanh chiến đấu, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Trốn đi!"

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, túm lấy Ánh Nguyệt, Hà My sau đó không bảo lưu một chút thực lực nào, dán lên Linh Phù, lập tức tốc độ nhanh như điện xẹt, chớp mắt liền thoát khỏi tòa nhà. Còn những người còn lại cũng tế lên Linh Phù, cố gắng trốn đi.

Đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại!

Có vị Linh Giả gào lên, cố gắng trốn đi nhưng vô ích, Ma Vân đã cắn nuốt lấy gã, lôi gã vào trong đám Ma khí đen kịt kia.

Có Linh Giả chết rồi!

Linh Giả cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!

Không biết bao nhiêu người sắc mặt ảm đạm, cố gắng trốn đi, ngưng bốn phía Ma Hồn đông nghìn nghịt, chặn đứng mọi lối đi.

Tiếng la hét, tiếng kêu cứu ngày càng nhiều, ngày càng vang vọng tứ phương. Mà lúc này nhóm Trần Phong đã chạy ra được nửa cây số, nhìn lại khu nhà kia không tránh được run rẩy.

Ầm!

Đột nhiên Linh Quang rực sáng, theo đó một vị Linh Giả tay cầm Linh Phù, trên đỉnh đầu Linh Hồn lơ lơ lửng lửng, trước ngực là một món Linh Bảo hình dáng như Kiếm, Kiếm quang phun trào, chém chết từng đám Ma Hồn.

"Phổ Đạo Miếu Linh Giả?"

Trần Phong vừa chạy vừa nhìn, chỉ thấy vị Linh Giả này bọc một đám người mà chạy, hiển nhiên là nhóm người Trần Hạ Băng.

"Ở....lại..."

Từng đám Ma Quỷ hình thể khổng lồ di động, vung tay chân nện tới. Có con thân thể như bọ que, khắp nơi đều là xương cốt trắng hết. Có con thân hình mập mạp, trên thân đầy những bọc thịt, bên trong bọc thịt có từng con giòi lúc nhúc, phá vỡ bọc mà ra. Lại có những con giống như đỉa, thân hình dẹp lại một mảnh, miệng phun dịch độc.

"Đi mau!"

Vị Linh Giả đó quát lên, đem nhóm Trần Hạ Băng ném đi thật xa, bản thân thì bạo nộ, Linh lực hóa thành vô số kiếm khí lơ lửng trong không trung.

Hết chương 266

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử. Thật lâu rồi đó các đạo hữu à:(
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status