Nam Việt đế vương

Chương 272


Sau đó Trần Phong lần lượt khu trục Phong Khí tán trong cơ thể những người còn lại, khiến họ có thể vận dụng được bảy tám phần thực lực, duy chỉ có Tinh Thần hải vẫn bị đóng kín.

Đến lúc chữa thương cho Nguyễn Thanh Nghĩa thì Trần Phong nhận ra tên này không hề tầm thường, Khí mạch rộng rãi, thậm chí đã biến thành Linh mạch, hiển nhiên là một vị Linh Giả.

"Trước khi giúp ngươi ta có điều muốn hỏi, tại sao ngươi bị bắt?" Trần Phong làm bộ mặt lạnh lùng, giọng nghiêm trọng.

Thanh Nghĩa nghe vậy thì cười ha hả, đáp:

"Ta nói sợ chỉ sợ các ngươi sẽ không kiềm chế được mà giết ta. Ha ha ha"

"Cứ nói đi."

"Được thôi, thế này nhé, lúc trước ta cùng đám người Dâm Ma đoàn này có thỏa thuận, ta dụ dỗ các đoàn đội đến địa điểm mai phục, sau đó bọn kia sẽ xử lí phần còn lại."

Nghe đến đây Tăng Thị Huyền, Lê Khả Hân đồng loạt lộ ra vẻ giận dữ, mà Trần Phong cũng phải cố gắng lắm mới kiềm chế nổi cơn giận trong lòng, gằn giọng:

"Thế sao ngươi bị ném vào đây?"

"Ăn chia không đều, lợi ích không đủ, bị vứt bỏ." Gã nhún vai, lại nói:

"Ta thấy hàng lần này đẹp, lại hiếm, là con cháu đại gia tộc, đại thế lực, bởi vậy mới đòi riêng một cô cùng tiền công gấp đôi bình thường. Ai ngờ bọn chúng không cho, thế là ta mới đe dọa sẽ báo vị trí của chúng cho mấy vị Linh Giả, thế là..."

Gã nhe răng, để lộ một hàm răng rụng mất ba bốn cái, mới nói tiếp:

"Chúng đánh ta một trận rồi nhốt vào đây. Ai da, lũ khốn nạn mà."

Trần Phong lúc này đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, bèn nói:

"Được rồi, ta tạm tin ngươi. Giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, muốn chạy ra đây thì mong ngươi hỗ trợ."

"Được, được, lo gì." Gã cười cười.

Lúc này Trần Phong mới bắt đầu khu trừ Phong Khí tán trong cơ thể gã. Tên này dù sao cũng là Linh Giả, bởi vậy Phong Khí tán trong cơ thể cực nhiều, đến khi Trần Phong xong việc thì cũng mất không ít thời gian, hơn nữa Âu Lạc tinh huyết ngưng tụ ra được nay cũng còn sót lại hơn mười giọt.

"Phải tính toán thật cẩn thận, tìm cách vượt qua tình cảnh hiện tại."

Hai mắt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, cố gắng vắt óc suy nghĩ. Từ trước đến nay hắn luôn có Khoai hỗ trợ, lại có các kiện bảo vật, Linh Phù nên khó khăn nào cũng vượt qua. Nhưng giờ Tinh thần hải bị phong ấn, Nhẫn không gian bị cướp đi, khó khăn chồng chất khó khăn.

"Nghĩ đi, nghĩ đi!"

Mồ hôi trên trán mắt bắt đầu túa ra, tạo thành từng giọt chảy trên má, rơi trên vạt áo. Giờ thực lực hắn chỉ bằng Chuyển Linh Ngũ, Lục Chuyển bình thường, ba người còn lại cũng không khá hơn là bao, Thanh Nghĩa tuy là Linh Giả nhưng nay chỉ còn chiến lực Chuyển Linh viên mãn, mà trong đây chắc chắn có Linh giả bảo vệ. Chỉ cần sai sót một chút thôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Trước hết quan sát số lượng kẻ địch, địa hình, phân bố, cấu trúc của trại giam này. Quan sát những hành động của kẻ địch, thói quen, tính cách. Đồng thời cũng phải tìm cách mở ra phong ấn Tinh Thần hải.

Hắn hít sâu một hơi, lại quay sang hỏi ba người kia. Bọn họ biết hiện tại chỉ có đồng lòng mời có thể thoát ra, bởi vậy cung cấp mọi thông tin mình biết.

"Nơi đây cũng ở trong ngoại ô Ma Thành, tuy nhiên nằm ở phía Đông, gần với Thủy Ma Vực."

Nguyễn Thanh Nghĩa vẽ ra một tấm bản đồ trên mặt đất, trong đó mô tả cấu trúc của nhà giam này. Nơi đây là một cứ điểm khá lớn của Dâm Ma Đoàn, trong đó có cường giả Chân Linh cảnh đỉnh cao trấn thủ, Linh Giả cũng tới ba bốn mươi vị, Chuyển Linh hơn trăm người.

Trại giam nằm sâu dưới lòng đất cả chục mét, xung quanh bố trí Linh trận để che đậy cảm ứng cùng sự kiểm tra của các vị Linh Giả. Mỗi một trại giam sẽ có một Linh giả trấn thủ, ba tên Chuyển Linh Viên Mãn hỗ trợ, năm tên Chuyển Linh Bát Cửu Chuyển đứng quan sát.

"Mỗi phòng giam có bốn cái lồng giam, bên ngoài cửa lồng giam đều có trận pháp ghi lại hình ảnh âm thanh, góc nhìn ba trăm sáu mươi độ, dù là con ruồi cũng chui không lọt!"

Trần Phong nghe vậy thì rùng mình, nơi đây đã được chế tạo thành một tòa pháo đài bất khả xâm phạm, trừ phi có người thông báo nếu không rất khó để phát hiện.

"Tuy nhiên có một lỗ hổng có thể chui qua. Đó là cứ cách ba ngày một phần ba đội ngũ của chúng sẽ rời đi, trong khi đó những đội ngũ khác sẽ trở về. Tức là sẽ có nửa ngày chúng chỉ có hai phần ba số cường giả, hơn nữa Linh Giả chỉ còn lại bảy tám tên!"

"Cơ hội tốt." Trần Phong gật đầu, lại hỏi:

"Thế có cách nào liên lạc với người trong những lồng giam còn lại không."

"Ừm, để xem nào. Với tán tu bọn ta, có không ít cách để liên lạc ngầm đấy. Để ta thử xem." Thanh Nghĩa cười hắc hắc, miệng hát nghêu ngao:

"Trưa nay tát nước đầu đình, gặp em gái nọ dáng hình ngon ghê. Em cười em hát em mê, khiến anh say đắm, muốn bay một lần."

Trần Phong nghe xong thì há hốc mồm, hai thiếu nữ thì lộ ra vẻ xấu hổ, mà bên ngoài thì vang lên tiếng chửi:

"Im mẹ mồm vào, hát như đấm vào đít bọn ông"

Một tên bảo vệ quát lớn, đá mạnh vào cửa lồng giam khiến nó vang lên âm thanh chát chúa. Thanh Nghĩa không đáp, chỉ cười hắng hắc, mà một lúc sau đột nhiên có một tiếng gõ vào song cửa, lúc dài lúc ngắn, tận khi tên bảo vệ quát thì mới thôi.

"Quả nhiên là có người quen. Hắc hắc, người này dùng được."

Thanh Nghĩa cười ha hả, lại ngồi xuống, nói tiếp:

"Tên này là một người bạn cũ của ta, không ngờ cũng bị bắt đến đây. Tên này có danh là Tiểu thâu thủ, tay tuy nhỏ nhưng trộm rất giỏi."

"Hiểu rồi. Ngươi hãy báo cho hắn, hai ngày sau hãy hành động như lời ta bảo." Nói rồi hắn thì thầm vào tai Thanh Nghĩa, tranh cho có kẻ nào nghe lén.

Xong xuôi thì hắn quay lại chỗ của mình, bắt đầu tu luyện. Hắn cần dùng thời gian ngắn nhất để tu luyện, phá vỡ phong ấn ở Tinh Thần hải, vận dụng được Tinh thần lực, đồng thời nhờ sự giúp đỡ của Khoai.

Âu Lạc Tinh huyết bị hắn nghiền nát, hóa ra từng đám năng lượng trùng kích về phía phong ấn, nhưng chỉ khiến nó vỡ ra một chút mà thôi, 100 phần có lẽ mới được một phần. Cứ như thế này thì hắn ơhair cần ít nhất năm sáu ngày mới có thể hoàn thành. Mà năm sáu ngày...

"Quá chậm, giá mà có thứ gì đó có thể giúp ta tăng cường ngộ tính, thiên phú, trí tuệ, lúc đó việc phá giải sẽ dễ hơn nhiều."

Hắn vừa nghĩ vậy thì nơi mi tâm hiện ra một cái ấn ký hình kiếm, không ngờ lại là Thuận Thiên Kiếm ý, nhanh chóng lơ lửng trước mặt Trần Phong.

"Lúc trước không có cách thoát ra khỏi đây, nhưng giờ đã có năm phần hi vọng!"

Hắn dựa vào Thuận Thiên Kiếm Ý, lập tức cảm thấy mọi sự đơn giản gấp vô số lần. Cái lồng giam nhìn vững chắc như vậy, Trận pháp tinh diệu như vậy đều có đầy chỗ thủng, đều có đầy sơ hở, chỉ cần hắn đành vào lại có thể phá vỡ. Mà nhìn vào cơ thể, lại thấy được từng bộ phận, từng cơ quan, từng đường Khí Mạch chìm nổi.

Hắn nhìn thấy được nơi mi tâm là một tòa không gian, lúc này đang bị một đống thứ như tơ nhện vây quanh. Hắn lại thấy được nơi trái tim, ở trung tâm cũng có một tòa không gian chia làm hai nửa, một đem thẫm một đỏ rực. Hắn lại thấy được nơi Ngũ Tạng, Không gian hóa thành năm cái trùng điệp lẫn nhau, tượng trưng cho Ngũ Tạng. Hắn lại nhìn xuống dưới nữa, ở giữa hai háng, hắn cũng thấy một tòa không gian....

"Đây là hẳn là các bí cảnh mà Linh Giả tu luyện."

Trần Phong lướt qua, dù sao tu luyện những bí cảnh này là chuyện rất xa, ít nhất phải một hai năm nữa. Trong lúc đó, điều hắn cần chính là tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh lúc này.

"Cái gì đây?"

Ở vị trí nằm giữa trái tim và hai lá phổi, Trần Phong đột nhiên phát hiện ra một thứ kì lạ - một đường Khí mạch. Đường Khí mạch này rất kì lạ, như có như không, rất khó để cảm nhận được. Hơn nữa gọi nó là đường Khí mạch chưa hắn đã đúng, bởi vì nó có hình dạng như một con bạch tuộc, mười hai cái chi nhánh tỏa ra, kết nối với mười hai đạo Chủ mạch của cơ thể.

"Thứ này chẳng lẽ là một đạo Khí mạch nữa? Hơn nữa xét về độ lớn, nó có thể xem là một đạo Chủ mạch, thậm chí còn to gấp nhiều lần!"

Mỗi cái chi của đạo Khí mạch này đã gần bằng một Chủ mạch, mà ở vị trí trung tâm, nơi giao thoa của mười hai cái chi này thì cực kì rộng lớn, so ra kém một tòa Bí cảnh ở Trái Tim, Đại Não, Lục Phủ Ngũ Tạng, tuy nhiên cũng không thể xem thường!

"Ta xem ra lại phát hiện thứ gì đó rồi...."

Trần Phong lẩm bẩm, Cương Khí trong cơ thể ầm ầm dậy sóng, thẳng hướng đạo Khí mạch này. Nói là Cương Khí, bởi hắn lúc này Tinh Thần lực không thể vận dụng, vì thế Linh lực cũng không thể sinh ra, chỉ còn lại Cương Khí.

"Âu Lạc Tinh huyết, vỡ!"

Từng đám Âu Lạc Khí hóa thành ảo ảnh Tiên Long, hòa quyện cùng Cương Khí, biến thành một thứ năng lượng cao đẳng, so ra không kém Linh lực một chút nào!

Tiên Long lực, Âu Lạc Thần tộc Pháp lực!

Ầm

Luồng chi mạch thứ nhất bị mở ra một lỗ hổng, Tiên Long lực ầm ầm công phá, tiếp tục khai mở chi mạch này.

Trong lúc này, một chi đội ngũ đang toàn lực di chuyển, tất cả đều là Linh Giả, hơn nữa không phải Linh giả cấp thấp như Huyễn Linh, mà là mười vị Chân Linh cảnh, hai vị Huyền Linh cảnh, thậm chí còn có một vị Dung Linh cảnh. Bọn họ ngồi trên một Phi thuyền cao cấp, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả âm thanh, phút chốc đã đến vị trí Trần Phong ngất đi.

"Trận chiến thật kinh khủng. Ngay cả hai vị Cường giả Phật Môn cùng Thiên Thánh Giáo cũng bị đánh giết, suýt nữa mất mạng."

Vị Dung Linh cảnh cường giả kia sắc mặt cực kì nghiêm túc, sau ót hiện ra một tôn Thanh Long, quanh thân Giang Khí chảy cuồn cuộn.

"Hà My, ta sợ cậu ta đã...đi rồi. Trận chiến cấp bậc thế này đừng nói là hắn, dù là ta cũng không dám chắc có thể thoát thân mà ra."

"Không phải, anh ấy vẫn còn sống." Hà My ánh mắt kiên định, quay lại nhìn người nọ rồi nói:

"Anh ấy vẫn còn sống, cháu chắc chắn điều đó."

Người nọ thở dài, nói:

"Thôi được, thôi được. Để chú cùng mọi người kiểm tra lại một lần nữa."

Gã cũng hết cách, dù sao cô bé đã nói như vậy thì hắn làm sao dám chối từ? Con gái Thanh Long Tông Chủ, cháu mấy đời của Thanh Long lão tổ, cô bé nhờ vả thì ai dám không giúp?

Hết chương 272
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status