Nàng dâu cực phẩm

Chương 1241: Chó mặt xệ. Hiềm khích cũ tiêu tan


Không thể nghi ngờ, Hàn Sóc đã hận Trần Lâm rồi.

Ngày hôm qua, người của Cục Cảnh sát gọi điện thoại cho cô, Gia Hoa cực kỳ thẳng thắn khi thừa nhận hành vi phạm tội của1mình, cũng khai ra người làm chủ phía sau... Trần Lâm.

Hàn Sóc hoàn toàn không biết mình chọc phải con chó điên đó từ khi nào. Dường như ngoài lần nói chuyện với nhau ở trước cửa8thang máy ra thì hai người chưa từng gặp lại nhau ma? Mà nhắc tới cái tên Trần Lâm này, sáu năm trước cũng từng khá nổi tiếng, chưa từng đóng phim truyền hình mà chỉ tham2gia mảng điện ảnh.

Trước kia cũng là nghệ sĩ của Tinh Huy, hợp đồng từng dùng một thời gian, năm ngoái mới tiếp tục ký kết, nhưng tiếng tăm đã không còn được như trước nữa.

Đầu năm4nay, dựa vào con cái nên mới thu hút lại được một chút sự chú ý. Trước khi sự việc này xảy ra, Triệu Thu từng nửa vô tình, nửa cố ý nhắc nhở Hàn Sóc rằng, “Người đàn bà này không phải hạng tốt đẹp gì, sau này có gặp, nếu có thể tránh xa được thì nên tránh xa ra.” Nói như thể cô ta sẽ làm gì Hàn Sóc vậy. Sự thật chứng minh, Triệu Thu hoàn toàn không nhắc thừa, là Hàn Sóc chủ quan mà thôi.

“Chị Thu, hình như chị biết chuyện gì đó thì phải?”

“Chị biết, nhưng chuyện này không nên là chị nói cho em nghe.”

“Vậy nên là ai nói?”

“Chu Dịch.”

Ồ, Hàn Sóc hiểu ra, lại là một món nợ phong lưu.

Chẳng qua là tính lên đầu cô mà thôi.

Ha ha...

Đinh!

Khi cửa thang máy mở ra, Hàn Sóc vừa dắt con trai ra vừa thò tay lục tìm chìa khóa.

Đột nhiên, dừng động tác. Trước cửa nhà cô đang có một con chó lớn đang ngồi đó. “Con chó lớn” đứng lên, ánh mắt hơi mang vẻ u oán nhìn Hàn Sóc, “Anh chờ cả buổi sáng rồi đấy.”

Chó lớn, còn là chó mặt xệ, đi theo hai mẹ con vào cửa, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Mắng chửi cứ mắng chửi, chó vẫn cứ cười hì hì, để mặc kệ cô mắng.

Đánh đuổi đi, Hàn Sóc ngại đau tay, thật sự chẳng biết phải làm thế nào.

“Chu Dịch, anh qua đây.” Hàn Sóc gọi hắn. Nhìn con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi, người đàn ông cất bước đi về phía phòng ngủ. Hàn Sóc hất cằm, “Đóng cửa lại.” Chu Dịch làm theo, còn xoa xoa tay, hốc mắt nóng lên, “A Sóc, có phải em nhớ anh lắm không?”

“Muốn gần gũi?”

“Có bệnh.”

Chu Dịch nhún vai, “Chỉ đùa tí thôi mà, đừng nóng.”

Khóe miệng Hàn Sóc giật giật, sao trước kia cô lại không phát hiện ra tên này có tố chất của “kẻ thần kinh” nhỉ?

“Chân sao rồi?” “Em quan tâm anh ư?” Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ vui sướng, ánh mắt sáng rực và nóng bỏng. “... Sợ anh thành người què thôi.”

“Yên tâm đi, không què được, cõng cả em và con trai vẫn có thể chạy như bay được.”

Trong lòng Hàn Sóc trào dâng sự buồn bực. Cô thà đối mặt với một Chu Dịch ngang ngược cũng không muốn thấy bộ dạng dính như kẹo kéo, mềm oặt này của hắn.

“Anh và Trần Lâm có quan hệ thế nào?” Đi thẳng vào vấn đề. Chu Dịch nghe thấy thế thì hơi khựng lại, “Em biết cả rồi ư?”

Ha...

Hàn Sóc cười lạnh, quả nhiên là nợ phong lưu.

“Phiền anh sau này có ghẹo gái cũng chọn lựa cho cẩn thận, đừng có trêu vào chó điên, cắn anh không được nên quay sang cắn tôi!”

“Ý em là sao?” Người đàn ông thu lại ý cười trên mặt. “Rất đơn giản, tôi không muốn nhúng tay vào đời tư của anh, nhưng tiền đề là đừng để liên lụy với tôi và A Thận! Nếu không...” Trong mắt người phụ nữ xẹt qua vẻ sắc bén. “Nếu không làm sao?”

Hàn Sóc cười, “Tôi sẽ lập tức hủy hợp đồng với Cận Kỷ Nguyên, đưa con quay lại Hồng Kông, vĩnh viễn không đặt chân lên đất Hoa Hạ này nữa.”

“Lại muốn chạy?” Chu Dịch tức giận đỏ cả mắt, “Hàn Sóc, con mẹ nó em tàn nhẫn quá đấy!” “Cảm ơn anh đã cứu mẹ con chúng tôi, nhưng anh cũng là nguyên nhân gây họa.” Không thể trêu vào, chỉ có thể rời xa. “A Sóc.” Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, “Em... không phải em cho rằng Trần Lâm vì anh nên mới kích động cái con ca sĩ Hoa Hoa gì đó tới hại hai mẹ con em đấy chứ?”

Hàn Sóc nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Chu Dịch tức quá hóa cười, “Thế thì em cũng đề cao anh quá rồi.”

“?”

“Đúng thế, năm năm trước, Trần Lâm bị Tinh Huy phong sát là do anh làm...” Hàn Sóc cười lạnh, lòng lang dạ sói cũng chỉ như thế này mà thôi. “Đó là bởi vì cô ta đã đồng lõa với mẹ anh, có nợ phải trả, anh chỉ khiến cô ta phải trả giá cho những gì đã làm ra mà thôi.”

“Đồng lõa?” Hàn Sóc khựng lại, dường như đã hiểu ra cái gì.

“Lúc đó, Tinh Huy có một bộ phim hợp tác sản xuất với bên Hollywood, vốn dĩ cô ta đã được định làm nữ chính, nhưng bên nhà sản xuất nước Mỹ lại để mắt tới em... Để lấy được hợp đồng đó, cô ta đã bắt tay với mẹ của anh tung bức ảnh kia lên mạng. Anh thề, anh và cô ta chẳng hề có một chút quan hệ nào. Từ sau khi ở bên em, anh cũng chưa từng có thêm một người phụ nữ nào khác.”

“Nói dối!” Hàn Sóc cười lạnh, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, “Sáng ngày hôm sau khi bức ảnh bị tung lên, lúc tôi tới phòng anh tìm anh thì có hai người phụ nữ...” “Bọn họ là gái gọi do anh tìm về diễn kịch thôi, sau khi em đi, anh cũng đuổi họ đi ngay mà.”

“Còn nữa, trong sáu năm này, anh hoàn toàn không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác. Có đôi khi anh nhớ em, anh liền chạy tới ngôi nhà nhỏ mà chúng ta từng chung sống với nhau trước đó cầm lấy quần lót của em, sau đó liền dùng tay...”

“Câm miệng!” Hơi thở Hàn Sóc trở nên dồn dập.

Gương mặt dường như cũng đỏ lên. “Anh biết.” Chu Dịch chớp mắt, “Em muốn chửi anh là đồ vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ. Em cứ mắng chửi đi... Anh cũng chẳng có cách nào...”

Hàn Sóc cắn môi, người này đúng là một tên vô lại.

“Em không tin thì có thể kiểm tra ngay bây giờ, chỗ đó của anh vẫn giống y như sáu năm về trước, không thiếu dù chỉ một sợi lông...” Nói rồi liền bắt đầu cởi dây lưng.

Lạch cạch! Tiếng kim loại va vào nhau kéo suy nghĩ hoảng hốt của Hàn Sóc quay về, “Chu Dịch, anh điên cái gì thế hả?” “Anh không điên, anh chỉ là... nhớ em đến mức muốn nổi điên.” Nói hết một câu này, quần dài cũng đã bị hắn tuột ra. Chỉ còn lại quần sịp, trên chun quần còn in nguyên hai chữ CK lớn. “Anh dừng ngay! Có nghe hay không hả?” Hàn Sóc quả thực muốn phát điên. Động tác của người đàn ông dừng lại, ánh mắt u oán, “Vậy giờ em đã tin anh chưa?” Nếu là thời cổ đại thì hắn chẳng khác nào cô vợ nhỏ bị tướng công nghi ngờ hồng hạnh xuất tường, muốn lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Hàn Sóc rùng mình một cái. Chu Dịch không nhận được đáp án mà mình mong đợi liền mím môi, sau đó tiếp tục cởi.

“Tôi tin! Tôi tin!”

“... Vậy em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa hay không? Yên tâm đi, anh nhất định sẽ rất nghe lời em, đời này không bao giờ trêu chọc bất kỳ người phụ nữ nào khác, đi bên em hết nửa đời còn lại, cùng với... nửa người dưới.” “Vấn đề này anh có thể tạm thời...”

“Không thể” “Bây giờ tôi rất khó trả...” “Nói đến cùng là em vẫn không tin anh, vậy anh sẽ tiếp tục chứng minh cho em thấy!” Lại làm bộ muốn cởi. Hàn Sóc quả thực sợ hắn, không khỏi buột miệng thốt lên, “Tôi bằng lòng!”

Mà khoan...

Cô vừa nói cái gì ấy nhỉ?

Giây tiếp theo đã bị người đàn ông ôm vào ngực, nâng lên cao, xoay vòng vòng, “Em đồng ý rồi! Ha ha,em đồng ý rồi. A Sóc, anh sẽ đối xử tốt với em! Anh thề: Dùng mạng này để thề với em!”

Hàn Sóc: “...”

Cô có thể thu lại ba chữ kia được không? Còn nữa, chóng mặt quá, con gia súc này có thể dừng lại hay không... Đến lúc này, Chu Dịch mới bắt đầu cuộc sống “sai đâu đánh đó” của một ông chồng kiêm cha ruột của mình. Ừ, cũng coi như danh chính ngôn thuận được vào ở trong chung cư rộng chưa tới bảy mươi mét vuông của Hàn Sóc, theo như lời là: Chăm sóc cho mẹ con hai người.

Tuy rằng mỗi đêm phải ngủ ở ngoài sofa, làm hết mọi việc giặt giũ nấu cơm quét tước trong nhà nhưng hắn vẫn rất bằng lòng.

Lúc đầu, Hàn Sóc chỉ coi hai tiếng “chăm sóc” của hắn như một cái cớ vụng về mà thôi, cô không ngờ hắn lại nói được liền làm được. Sáng sớm hôm sau, Hàn Sóc dậy uống nước, thấy trên sofa không có ai, chăn đã được gấp vô cùng chỉnh tề.

Lại đảo mắt, người đàn ông đang thay giày ở chỗ cửa, nhìn có vẻ như là chuẩn bị ra ngoài.

“Bà xã, giờ anh ra ngoài mua đồ ăn, chút nữa sẽ về làm bữa sáng, em có đặc biệt thèm ăn cái gì không?”

Hàn Sóc ngẫm nghĩ, hình như cô còn chưa tỉnh ngủ, không ngờ còn đáp lại hắn một câu: “Cháo gạo kê.” Khoan đã... Ai là bà xã của hắn chứ? Sao tên này có thể xưng hô lung tung như thể được? “Được.” Chu Dịch mỉm cười, rõ ràng là tâm tình đang rất tốt, “Giờ mới sáu giờ mười lăm thôi, em còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.”

Nói xong liền cầm ví đi ra ngoài.

Hàn Sóc đứng yên tại chỗ, lúng túng cầm ly nước trong tay, đến tận khi cửa đóng lại rồi, cô mới tỉnh táo trở lại. Mắng một câu “đồ thần kinh”, cũng không biết đang nói Chu Dịch hay nói chính bản thân mình nữa.

Sau đó, xoay người quay về phòng, tiếp tục ngủ... Cô bị đánh thức bởi mùi dầu chiên thơm lừng, còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng mà trong mơ đâu có món gà chiên nhỉ?

Mở bừng mắt, mùi hương vẫn còn.

Nghiêng đầu liền thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng của con trai đầu nữa.

Hàn Sóc đi theo mùi hương tới thẳng bếp, cách một cửa kính liền thấy một lớn một nhỏ đang đứng trước bệ bếp, trên người đeo tạp dề Doraemon giống hệt nhau, chỉ khác về kích cỡ mà thôi.

“... Còn có thể cho con ăn một cái không?” A Thận hỏi.

Chu Dịch lắc lư cái cánh gà ở trước mặt cậu bé, mang theo mấy phần như dụ dỗ, “Đương nhiên có thể, có điều, con phải gọi ba là ba!”

“Sao hả, không muốn gọi à?” “Mẹ phải đồng ý mới được.”

“Nhãi ranh...” A Thận bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng trước cách gọi này, nhưng cũng chẳng bắt bẻ ngược lại.

“Không cho thì thôi.” Hừ lạnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1035 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status