Nàng dâu cực phẩm

Chương 294: Phải đi xem mặt - Nguy cơ xuất hiện


ĐKha Nhan co rúm người rúc vào trong góc, cuộn tròn người lại, ẩn sâu vào bóng tối.

Một đôi giày cao gót màu bạc xuất hiện trong tầm mắt, cô ta nhớ rõ, bạn cùng phòng của cô ta cũng thường xuyên đi giày của hãng này, giá trị cực kỳ xa xỉ.

“Sao, yêu cầu của tôi không khó chứ?”

Một hương thơm theo gió xộc vào mũi, hoàn toàn khác với mùi mồ hôi hôi hám trên người gã đàn ông kia. Ánh mắt Kha Nhan dại ra, không nói được, không nói cũng không được, dường như đã trở thành kẻ đần độn.

Chủ nhân của hương thơm cũng không nóng nảy, chỉ thở dài một cái: “Nếu không nhờ có tôi thì em đã sớm bị gã lưu manh kia cưỡng bức rồi. Mà sở dĩ em gặp phải tất cả những chuyện này, đều do Đàm Hi làm hại cả.”

Tròng mắt Kha Nhan hơi đảo, “Đàm Hi...” Âm thanh nỉ non.

“Nếu không phải cô ta cướp vị trí chơi trống của em thì sao em có thể đoạn tuyệt với đám người Hàn Sóc chứ? Tất nhiên càng không phải co đầu rút cổ trốn ở nhà, ngược lại còn để bọn đòi nợ tìm được cơ hội?”

Kha Nhan cắn chặt môi, dường như không định nói chuyện.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn rất kiên nhẫn, trong mắt xuất hiện ánh sáng kỳ dị như ánh sao sáng lộng lẫy trên bầu trời đêm: “Nếu như em làm theo những gì tôi bảo, không những có thể cho Đàm Hi một bài học mà còn có thể bác bỏ hết mọi hiềm nghi liên quan tới mình. Chẳng lẽ em không muốn quay lại LAND sao? Tôi nghe nói, hình như tập đoàn Tinh Huy có ý định muốn ký hợp đồng. Một khi được đi diễn, em sẽ trở thành đại minh tinh, tùy tiện chạy một quảng cáo cũng có thể kiếm được năm con số.”

Ánh mắt Kha Nhan khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trước mặt. Đáng tiếc, cô ta ngồi xổm, đối phương lại đứng nên chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

“Cô... có thù oán với Đàm Hi ư?”

Người phụ nữ cong môi: “Thù cũ.”

“Tại sao lại giúp tôi?”

“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.”

“Lỡ như tôi thất bại...”

“Tuyệt đối sẽ không. Tôi đảm bảo, cô ta nhất định sẽ phải nghỉ học.”

Kha Nhan vẫn còn do dự. Cô ta không ngốc, thậm chí tâm tư còn rất linh hoạt, tất nhiên biết trong chuyện này có nguy hiểm. Cô ta cũng chẳng còn gì nhiều, không thể thừa nhận bất kỳ sự mất mát nào nữa.

“Xem ra, em không muốn rồi.” Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nói, không hề có dấu hiệu tức giận, “Nếu tôi có thể cứu em thì cũng có thể để gã đàn ông đó làm nốt chuyện còn dang dở vừa rồi.”

“Cô!”

“Chỉ cần tôi gọi một cuộc gọi...”

Trong mắt Kha Nhan lộ vẻ kinh hãi, những hình ảnh lúc trước chẳng khác nào con rắn quấn chặt lên cổ cô ta, khiến cho cô ta không thể nào thở nổi.

Người phụ nữ lập tức lấy điện thoại ra, sắc mặt Kha Nhan biến đổi kịch liệt, bỗng nhiên đứng lên cướp lấy. Người phụ nữ như đã có dự đoán trước, tức khắc lùi về sau mấy bước.

“Không được! Tôi xin cô...”

“Vậy, vẫn không định đồng ý đúng không?”

Ánh mắt Kha Nhan lạnh lùng, mọi sự yếu đuối và khiếp đảm lúc trước dường như biến mất ngay lập tức.

Người phụ nữ cong môi cười, “Em luôn là một đứa bé thông minh, từ lần em là người đầu tiên giơ tay phát biểu trong lớp học là tôi đã biết rồi. Nói đi, còn có yêu cầu gì nữa?”

“Tôi muốn tiền.”

“Không thành vấn đề, năm vạn được chứ?”

Mắt Kha Nhan bừng sáng, nhưng sau đó lại hóa thành trào phúng.

“Còn thấy chưa đủ à?”

“Việc này có tính mạo hiểm rất cao, còn có thể bị kéo xuống nước theo nữa...”

“Mười vạn.”

“Được.”

...

Cả phòng 406 đang tụ tập ở căng tin vui vẻ dùng bữa.

Hàn Sóc gắp từ trong đĩa của Đàm Hi ra một cái chân gà: “He he, cậu nhìn đi, gần đây cậu có vẻ béo đấy, cần phải giảm cân...”

Đàm Hi bị cô nàng cướp mất một cái chân gà thì ánh mắt sa sầm, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Này, chúng ta là gì của nhau chứ hả? Đều đã ngủ chung một cái giường rồi, chẳng phải thế sao? Còn so đo với tớ nữa...” Càng nói càng nhỏ giọng, ánh mắt càng né tránh, “Bỏ đi, bỏ đi, trả lại cho cậu!”

Đàm Hi đột nhiên nhếch miệng, “Đồ ngốc! Thế mà đã dọa được cậu rồi à? Chẳng có tí tiền đồ nào.”

Hàn Sóc kẹp cái chân gà, trả cũng không được mà không trả cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.

An An mím môi. Gần đây cô nàng cười càng lúc càng nhiều hơn, đến anh cả cũng phát hiện ra.

“Haizz.” Một tiếng thở dài nhè nhẹ, Tiểu Công Trúa bình thường thấy cảnh này sẽ cười khanh khách lại đột nhiên sầu tư, giống như đang bị vướng mắc bởi chuyện gì đó, mà món sườn chua ngọt ngày thường cô thích nhất cũng chưa động vào một miếng.

Đàm Hi nhướng mày.

An An và Hàn Sóc liếc nhìn nhau, người sau lên tiếng hỏi: “Dao Dao, chẳng lẽ gần đây cậu chuyển phong cách từ Chibi Maruko Chan sang em gái Lâm đấy à?”

“Hả?” Tiểu Công Trúa ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn ngập tràn sự mờ mịt, không hiểu gì hết.

“Gần đây tâm trạng không tốt à?” An An lộ ra vẻ quan tâm.

Nhiễm Dao nhắc đầu theo bản năng, sau khi hiểu ra lại gật đầu cái rụp một cái.

Đàm Hi nhìn mà thấy buồn cười: “Cắn thuốc đấy à?”

Hàn Sóc lập tức đập đầu cô một cái: “Đừng có dạy hư trẻ con nhé!”

Tiểu Công Trúa đặt đũa xuống, một tay chống cằm, thở dài một tiếng: “Mẹ tớ ép tớ đi xem mặt, phải làm sao đây?”

Phụt...

Hàn Sóc không nhịn được, lập tức phun cơm: “Xin lỗi, xin lỗi...” Đáng thương thay cho cái chân gà của cô.

Đàm Hi tuy không phun ra nhưng trên thực tế cũng chẳng khá hơn Hàn Sóc là bao: “Tình yêu ơi, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Đôi mẹ con nhà này xuyên từ những năm 30 của thế kỷ trước tới hiện đại đấy à?

“Lúc tớ nghe thấy chuyện này còn có phản ứng khủng khiếp hơn các cậu nhiều, phun thẳng vào cái mặt to bè của ba tớ, còn làm mình sặc gần chết.” Tiểu Công Trúa lè lưỡi, có điều trong mắt lại không giấu được vẻ tinh nghịch.

“Rốt cuộc là như thế nào, nói nghe xem nào.”

“Đều tại ông ngoại tớ, thổi phồng đối phương là người chỉ trên trời mới có, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp mỹ mãn, còn có tiền đồ không thể hạn lượng, vân vân... Kết quả, mẹ tớ nghe được, nhất định bắt tớ đi gặp người ta. Các cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”

“Thế nên, cậu không muốn đi hả?” Đàm Hi hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.

Nhiễm Dao hơi khựng lại: “Thực ra cũng không hẳn...”

“Hở?”

Cô nàng cắn môi, hai má cũng lập tức như được phủ thêm hai áng mây hồng, “Thì là... mẹ tớ bảo, anh ấy là một người rất đẹp trai, cao tận 1m8, dáng người nuột cực kỳ.”

“...”

Đúng thế, Tiểu Công Trúa không chỉ thích màu hồng mà còn thích trai đẹp nữa.

Lần nào đi dạo phố, hễ nhìn thấy trai đẹp là không cất bước nổi, chân như bị chôn chặt xuống đất vậy.

Đàm Hi nhún vai: “Đơn giản thôi, thế thì cứ đi gặp.”

“Nhưng mà, người ta vừa mới ly hôn...”

“Cái gì?” Hàn Sóc vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Từng ly hôn á? Đầu óc của mẹ cậu không bị chập mạch rồi đấy chứ? Sao lại để cậu đi coi mắt với người như thế được chứ hả?”

“Chính vì nguyên nhân này nên tớ mới tò mò không biết người đàn ông này ưu tú tới mức nào mà có thể khiến mẹ tớ chủ động tiếp nhận một người con rể từng ly hôn một lần.”

“Éc... Không phải bắt cậu làm dâu nhà giàu đấy chứ?”

Đàm Hi trừng mắt với Hàn Sóc một cái, người này chẳng bao giờ biết lựa lời mà nói. Điều kiện của gia đình Dao Dao thế nào hoàn toàn có thể nhìn ra qua sinh hoạt thường ngày của cô ấy, tuyệt đối không phải gia đình khá giả bình thường, không phải cực giàu thì cũng cực kỳ quyền thế, chỉ có người vô tâm như Hàn Sóc mới không nhìn ra mà thôi.

Tiểu Công Trúa liên tục xua tay: “Mẹ tớ sẽ không hại tớ đâu!” Lại nói, nhà cô cũng chẳng thiếu tiền mà.

“Thế nên, cậu chuẩn bị đi xem mặt thật hả?”

“Cái này... Tớ chỉ muốn xem một chút xem rốt cuộc người này trông như thế nào mà thôi.” Có thật sự tốt như mẹ nói hay không.

“Đã chốt thời gian hẹn chưa?”

“Chưa. Nhưng mà, nếu tớ mà nói đồng ý thì chắc sẽ nhanh thôi.”

“Đối phương làm nghề gì?”

“Công chức nhà nước đi.”

Đàm Hi và An An cùng liếc nhìn nhau, “Vấn đề cuối cùng, tại sao anh ta lại ly hôn?”

“Chuyện này thì tớ không rõ ràng lắm.”

“Cô nàng ngốc này, tốt nhất cậu đừng có đi, sợ cậu sẽ bị người ta lừa mất.”

Tiểu Công Trúa cười đến mi mắt cong cong, gương mặt mũm mĩm của trẻ con nháy mắt trở nên cực kỳ sinh động, “Nếu là bẫy của trai đẹp thì tớ tình nguyện rơi xuống đó.”

“Chỉ biết ngắm mặt mũi, cậu hết thuốc cứu chữa rồi.” Ba người đồng thời lắc đầu.

Tiểu Công Trúa càng cười vui vẻ hơn, dường như vấn đề mà cô nàng bối rối lâu nay đã được giải quyết dễ dàng.

Cơm nước xong, bốn người về phòng ngủ trưa.

Đụng phải mấy người Nhị Hùng đi tới từ phía đối diện, “Anh Sóc, Kha Nhan đã quay lại trường rồi.”

...

Trong trung tâm hoạt động sinh viên, phòng luyện tập.

Đại Quang đẩy cửa vào, vì chạy vội đến nên thở hồng hộc.

Hàn Sóc ném đầu mẩu thuốc xuống đất, lại dùng chân dập lửa, “Người đâu?” Giọng trầm thấp, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa.

Đàm Hi khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ, lung linh.

“Anh Sóc, anh tự lên diễn đàn trường xem đi...” Đại Quang tỏ vẻ xấu hổ, lúc cậu chạy tới bắt người thì Kha Nhan đã chạy mất rồi. Trên đường quay về thì lại nghe thấy người ta bàn tán, cậu lên diễn đàn trường, không ngờ lại nhìn thấy một topic.

Thì ra, đàn bà không biết xấu hổ lại đáng sợ như thế.

Hàn Sóc nhíu mày, lấy điện thoại ra, ba mươi giây sau lập tức trợn trừng mắt như thể nhìn thấy cái gì không thể nào tin nổi, sau đó là tức giận ngập trời ùn ùn kéo tới.

“Thật quá đáng!”

Đàm Hi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, môi nở nụ cười lạnh lùng: “Có năng lực đấy...”

Nhị Hùng rùng mình một cái.

Ngay trên trang đầu diễn đàn của trường, thấy một topic được gắn nhãn “hot”, có tên là: “Kỹ nữ tâm cơ khinh người quá đáng, giải quán quân của LAND được phủ một tấm màn đen!”

Đại khái ý tứ nói Đàm Hi dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với Kha Nhan làm cho cô ta không thể xuất hiện trong cuộc thi Đêm Cực Quang, mục đích là chiếm vị trí tay trống, sau đó làm mình nổi tiếng.

Từng chữ như châu ngọc, văn hay chữ tốt.

Còn phân tích sâu xa động cơ của Đàm Hi nữa.

Thứ nhất, cô không thỏa mãn với việc làm hoa khôi của khoa, còn muốn đề cao độ nổi tiếng của mình lên nữa.

Thứ hai, cô muốn mượn việc ký hợp đồng với Tinh Huy để tiến vào giới giải trí.

Thứ ba, cô vẫn còn canh cánh trong lòng với việc bị vụt mất danh hiệu hoa hậu giảng đường, muốn mượn chuyện này để làm một ván hòa.

Trong đó, còn nói cô và An An là một đôi bạn cùng phòng không hợp nhau. Đàm Hi thì vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, thầm ghi hận trong lòng với An An.

“Chị, chúng ta rõ ràng là bị... chơi đểu sao?” Nhị Hùng đọc bài viết xong, lửa giận cũng bùng lên trong lòng.

“Quá rõ ràng, sự thực đúng là như vậy.” Ngũ Mộc cười lạnh.

“Ai làm?” Đại Quang thì ngốc tới đáng yêu.

“Ngu xuẩn!” Kết quả, bị cả tập thể quay ra mắng chửi.

Hàn Sóc bực bội rút một điếu thuốc ra. Đàm Hi duỗi tay cướp lấy: “Cậu sầu cái gì chứ hả? Thứ này chỉ để làm màu tí thôi, cậu nghiện thật rồi đấy hả?”

“Đã tới lúc nào rồi mà cậu còn có tâm tình nói đùa chứ?” Hàn Sóc suýt chút nữa giậm chân tức tối.

“Lấy ra đây.” Đàm Hi duỗi tay.

“Cái gì?”

Cô nhét điếu thuốc vào miệng, “Bật lửa.”

“Oh.”

Không chờ Hàn Sóc lấy bật lửa ra, Ngũ Mộc đã tiến lên, châm lửa giúp Đàm Hi.

Hàn Sóc cười một tiếng, mắng một câu, “Chó con“.

Ngũ Mộc không thèm để bụng, cậu ta cũng tự mình châm một điếu thuốc.

Hàn Sóc tức muốn nổ tung lên: “Con mẹ cậu không cho tớ hút nhưng giờ lại tự mình hút hả?”

Đàm Hi lườm cô nàng một cái, “Lại chửi một câu “con mẹ” nữa thử xem?”

Hàn Sóc hậm hực ngậm miệng.

Đám người Nhị Hùng cố gắng nhịn cười.

“Này này, các cậu thử cười phát nữa xem?” Hoàn toàn học và áp dụng tại chỗ, “Nhớ kỹ, tôi mới là đại ca - anh Sóc! Có nghe thấy không hả?”

Nhị Hùng nhìn trời.

Đại Quang đần mặt.

Ngũ Mộc cúi đầu sửa lại cổ tay áo.

Hàn Sóc như một con ếch xanh, bụng sắp nổ banh ra rồi, “Còn có tâm tình nói đùa được nữa à, nghĩ cách đi chứ! Quan hệ công chúng của chúng ta đang gặp nguy đó.”

Trong sương khói lượn lờ, Đàm Hi hờ hững nhếch miệng cười: “Gấp gì chứ? Việc có quan trọng thì cũng phải chờ người ta diễn xiếc xong đã...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1035 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status