Ngã dục phong thiên

Chương 249: Khí tức của con chim kia


Hai người đồng thời bay lên, giờ phút này chia thành hai phương hướng bất đồng, xuyên qua lôi điện, ngay khi tưởng như sắp đuổi kịp ngọc thư, thì bỗng nhiên, vật nhỏ như mỡ đông đang phiêu phù ở giữa không trung nhìn Mạnh Hạo cùng Hàn Bối thật lâu kia, bỗng nhiên thân mình nhảy dựng lên.

Nó vừa nhảy dựng, nhất thời làm cho sắc mặt Mạnh Hạo biến hóa, thần sắc Hàn Bối cũng là biến đổi, hai người đều âm thầm kinh hãi.

Vật ấy có lẽ tự thân cũng không nguy hại gì, nhưng lại ưa thích nhảy lên đỉnh đầu người ta, cắn nuốt tia chớp, điều này khiến cho nó tới gần ai, người đó liền như bị đặt trong lôi hải.

- Đáng chết!

Hai mắt Mạnh Hạo đột ngột co rút lại, hắn lập tức liền quan sát phương hướng của vật như mỡ đông kia, lại đúng là đang hướng về phía hắn, một phương hướng khác, Hàn Bối giờ phút này rõ ràng trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra.

Mắt thấy vật như mỡ đông kia đã sắp tới, Mạnh Hạo lập tức bắt lấy ngọc thư kia, sau đó thân hình cấp tốc lui về phía sau muốn tránh đi, lôi vụ bên ngoài thân thể rất nhanh rút đi, đối mặt với người bên ngoài, lôi vụ này rất có tính uy hiếp, nhưng đối mặt với vật quỷ dị kia, lôi vụ hấp thu lôi điện, sợ rằng chính là điều mà nó muốn.

Thu hồi lôi vụ, Mạnh Hạo triển khai toàn lực lui về phía sau, nhưng vật như mỡ đông kia hiển nhiên cực kỳ cố chấp, trong phút chốc liền xuất hiện ở phía trên đầu Mạnh Hạo, bắt đầu hạ xuống phía dưới, đã sắp đạp xuống đỉnh đầu Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khi nó tới gần Mạnh Hạo trong chớp mắt, không chờ Mạnh Hạo có hành động gì, vật như mỡ đông kia bỗng nhiên chấn động toàn thân, trên thân thể trực tiếp xuất hiện gương mặt của lão giả kia, hai mắt mở trừng lên, lộ ra biểu cảm khó tin, cũng xuất hiện một vẻ cực kỳ chán ghét.

- Chết tiệt, chết tiệt... Trên người của ngươi như thế nào lại có khí tức của con chim chết tiệt kia!

Nó vậy mà lại mở miệng nói chuyện, lời nói vừa ra, thân thể của nó lại trực tiếp nhảy lên giữa không trung, giống như đối với Mạnh Hạo cực kỳ chán ghét, ngay cả tới gần đều không muốn, cấp tốc bay lên, ở giữa không trung dừng lại nôn mửa, dường như là gặp được vật khiến nó phát bệnh, ghê tởm đến cực điểm.

Nếu gần như chỉ thế thì cũng thôi. Nhưng nó lại lóe lên một cái, vậy mà lại xuất hiện trước mặt Hàn Bối, dọa cho Hàn Bối mặt mày biến sắc, vật như mỡ đông kia một hơi nuốt luôn ngọc thư trước người Hàn Bối.

Còn nhấm nuốt ở trong miệng một phen, làm cho Hàn Bối da đầu run lên, rất phẫn nộ nhưng lại chỉ có thể rất nhanh rút lui.

- Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm...

Vật như mỡ đông kia mặt mày méo mó. Một mặt nhấm nuốt. Một mặt lại hung tợn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, thân mình lại càng rất nhanh lui về phía sau, bộ dạng như sợ Mạnh Hạo tới gần vậy.

Mạnh Hạo biểu cảm rất cổ quái, liếc mắt nhìn vật như mỡ đông ở giữa không trung kia, lại nhìn Hàn Bối giờ phút này sắc mặt rất khó coi.

- Chúc mừng Mạnh huynh đã lấy được Tuế Nguyệt chi luyện của tổ tiên Hàn gia ta, theo như ghi chép trên ngọc thư, cái này mặc dù có ba tờ, nhưng các loại thuật pháp độc lập, có được một cái cũng tu luyện không trở ngại gì.

Hàn Bối trầm mặc một lát, nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, đang muốn tiếp tục mở miệng. Bỗng nhiên, lôi điện ở nơi đây nổ vang.

Vả lại số lượng trong phút chốc bạo tăng, từng đạo tia chớp lại càng khôi phục uy lực khủng bố, thời gian nửa canh giờ đã qua. Ở trong nơi này, cho dù là có bảo vật tránh lôi cũng trong khoảnh khắc tan thành tro bụi.

Cảnh tượng biến hóa này nhất thời làm cho Mạnh Hạo thần sắc biến đổi, Hàn Bối ở bên kia cũng kinh hoảng.

- Vật ấy Mạnh huynh đã đạt được, coi như là vật của Mạnh huynh, tiểu muội sẽ không đòi lại, nhưng mong Mạnh huynh cất giữ cẩn thận, chớ để bị mất, lần sau ta và ngươi gặp lại, ngươi cần phải chia cho ta một phần, đây là việc lúc trước chúng ta đã ước định.

Hàn Bối rất nhanh mở miệng, thân hình lại cấp tốc rút lui, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật, nhất thời trong tay xuất hiện một mặt la bàn màu tím nữa, mặt la bàn chợt lóe sáng, thân thể của nàng trong phút chốc liền như bị truyền tống đi vậy, trong nháy mắt đã biến mất, nhưng ngay khi nàng vừa biến mất, vật như mỡ đông kia cũng theo Hàn Bối truyền tống rời đi ra khỏi nơi này.

Mạnh Hạo nhìn lôi điện ầm ầm xuất hiện từ bốn phía, vô biên vô hạn, lập tức cũng lấy ra la bàn màu tím, vật ấy lúc trước hắn đã kiểm tra cực kỳ an toàn, sau khi linh lực truyền vào, truyền tống lực lập tức mở ra, trong một chớp mắt trước khi vị trí nơi hắn đứng bị lôi điện vô tận bao phủ, cả người hắn được truyền tống biến mất.

Lúc xuất hiện lại thì hắn thấy một bầu trời u ám, mặt đất chấn động, từng trận tiếng nổ vang quanh quẩn, đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức không ổn, thân mình hắn gần như vừa mới xuất hiện liền lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, lảo đảo bước vài bước, sau đó Mạnh Hạo nhìn về bốn phía xung quanh.

Nơi này là một mảnh thảo nguyên, cách nơi sáu người bọn họ tập kết lúc trước không xa, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, biết được lần này Hàn Bối không nói dối, thật sự dùng la bàn màu tím là có thể truyền tống ra ngoài.

Giờ phút này hắn hít sâu một hơi, tay phải nhấc lên lấy ra Như Ý Ấn, đang muốn đưa linh lực vào để dùng nó rời khỏi phúc địa thượng cổ quỷ dị này thì bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng gầm rú kinh thiên động địa, rõ ràng có một bình đài cực lớn đang từ từ trồi lên ở đằng xa.

Mặc dù là ở chỗ này, Mạnh Hạo cũng có thể thấy rõ, bình đài này như gò đất, tán phát ra từng trận khí tức kinh người, khí này tức cũng không phải là của Kết Đan hay Nguyên Anh, mà là Trúc Cơ cảnh!

Đây là Bách Linh Thai dùng hơn hai trăm đạo đài của tu sĩ Trúc Cơ cảnh luyện chế ra.

Mạnh Hạo nhìn Bách Linh Thai ở nơi xa, hít sâu một hơi, hắn mơ hồ nhìn thấy được bên ngoài Bách Linh Thai, dường như có mấy trăm ảo ảnh tàn hồn, cả đám phát ra tiếng gào thét thê lương, hình thành nên một cỗ oán khí cường đại, xông thẳng lên trời cao, khiến cho bầu trời bao la rơi vào cảnh âm u.

Thậm chí bát phương, giờ phút này còn có tiếng nổ vang quanh quẩn, hơn mười người hiển nhiên là vừa mới bị hút ra đạo đài, đang rất nhanh bay thẳng đến Bách Linh Thai, dung nhập vào trong đó, khiến cho khí thế của Bách Linh Thai càng mạnh.

- Tán tu Trúc Cơ cảnh ở nơi đây, có lẽ là đã bị giết chết gần hết...

Đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống, càng cảm thấy Thanh La Tông lần này có toan tính rất lớn, giờ phút này hắn cũng cảm nhận được đạo đài trong cơ thể đang run lên, nếu không phải là đạo đài hoàn mỹ, sợ là giờ phút này Mạnh Hạo cũng rất khó áp chế được.

- Không thể tiếp tục lưu lại nơi này.

Ý niệm trong đầu Mạnh Hạo lóe lên, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, hai mắt lóe sáng, không lập tức rời đi, mà chuyển thân, bay thẳng đến đó.

Cũng chỉ qua hơn mười lượt hô hấp, Mạnh Hạo đang phi hành giữa không trung bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn xuống thì lập tức liền thấy ở bên trong bình nguyên phía dưới, có bốn tu sĩ đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, bên ngoài thân thể có một quang mang của trận pháp lượn lờ, dường như đang chống lại lực hút của Bách Linh Thai.

Một người trong số đó, chính là Lã Đào!

Ngay lúc Mạnh Hạo nhìn thấy, thì một trong bốn người này phun ra máu tươi, thân thể lập tức nổ bung tan vỡ, đạo đài hư ảo trong khoảnh khắc bay ra, lao thẳng lên trời.

Ngay sau đó, thân thể một người khác cũng run rẩy, chợt mở mắt ra gắt gao nhìn chằm chằm vào Lã Đào ở bên người, cười thảm.

- Ngươi là đồ đê tiện...

Lời nói còn chưa dứt, thân mình y đã nổ tung vỡ vụn, đạo đài bay ra, lúc này người thứ ba sắc mặt cũng tái nhợt, thân thể vỡ vụn trong tiếng cười thảm, đạo đài bay ra.

Nhưng, ba người bọn hắn chết đi lại khiến cho lực lượng của trận pháp ở nơi đây trong nháy mắt bạo tăng lên mấy lần, trong đó Lã Đào sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, mượn lực lượng của trận pháp này cố gắng chống cự lại lực hút kia.

Mạnh Hạo nhìn xuống trận pháp và Lã Đào ở bên dưới, tất nhiên hắn có thể nhìn ra được ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh kia, căn bản chính là thân bất do kỷ, dường như thân thể đã bị Lã Đào khống chế, nhìn như bị lực hút cuốn đi đạo đài, nhưng trên thực tế là bị Lã Đào huyết tế, bổ sung lực lượng cho trận pháp kia.

Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, thân mình nhoáng lên một cái, hạ xuống, đứng ở bên ngoài trận pháp, nhìn Lã Đào, ho khan một tiếng.

Tiếng ho khan này của hắn khiến cho thân thể Lã Đào đang ở trong trận pháp nhất thời run lên, rất nhanh mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo thì sửng sốt một chút, nhưng sắc mặt liền lập tức đại biến.

- Thì ra là Mạnh... Mạnh đạo hữu...

Lã Đào sắc mặt tái nhợt, giờ phút này mang theo vẻ khẩn trương nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Trận pháp này không tồi.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, âm thanh không nhanh không chậm, nhưng làm cho trong lòng Lã Đào dâng lên sự sợ hãi, gã phát hiện Mạnh Hạo bình tĩnh đứng ở bên ngoài giống như không chịu ảnh hưởng của lực hút nơi đây.

- Mạnh đạo hữu nếu thích, Lã mỗ... Lã mỗ có thể nhường cho.

Nội tâm Lã Đào càng khẩn trương, giờ phút này gã sợ Mạnh Hạo sẽ quấy nhiễu phá trận pháp này, một khi trận pháp bị phá vỡ, gã có thể tưởng tượng thân thể của chính mình trong nháy mắt cũng sẽ bị lực hút bên ngoài phá nát, giống như những người khác, đạo đài trở thành một bộ phận của tòa bình đài trên cao kia.

- Nói đi, Lôi Đình Diệp dùng như thế nào.

Mạnh Hạo nhìn Lã Đào trong trận pháp, bình tĩnh mở miệng.

- Lã mỗ lúc trước không phải đã nói với Mạnh đạo hữu rằng Lôi Đình Diệp...

Lã Đào vội vàng nói, nội tâm càng khẩn trương, nhưng gã còn chưa kịp nói hết, Mạnh Hạo đã không chút do dự nâng tay phải lên, vỗ một cái lên trận pháp bên ngoài thân thể Lã Đào.

Dưới một cái vỗ này, trận pháp ầm ầm chấn động, trong nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, khiến cho Lã Đào sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Mạnh đạo hữu dừng tay, tại hạ... Tại hạ không lừa ngươi, Lôi Đình Diệp kia thật sự là...

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải lại vỗ một cái, tiếng nổ vang quanh quẩn, trên trận pháp xuất hiện bảy tám vết nứt sâu, nhất thời Lã Đào cảm nhận được lực hút từ ngoại giới đã chui vào, đạo đài trong cơ thể lại càng run lên không ngừng, một màn này làm cho da đầu gã run lên, hoảng sợ gần như hồn phi phách tán.

- Lôi Đình Diệp ở Nam Vực rất hiếm thấy, dùng thủ đoạn đặc thù dung nhập vào trong pháp bảo, làm cho pháp bảo có thêm lực lượng lôi đình! Mạnh đạo hữu hãy nghe ta nói, ta có ngọc giản làm chứng, ngươi xem ngọc giản, là có thể hiểu ra!

Lã Đào gần như là hét lên, dùng tốc độ nhanh nhất truyền âm ra, lại càng cấp tốc lấy ra một miếng ngọc giản, thân mình run run, thần sắc lộ ra vẻ cầu khẩn, lời nói cực kỳ chân thành, không hề dám giấu diếm.

- Còn có tâm cơ muốn lừa ta.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn quang, ngón trỏ tay phải bỗng nhiên nâng lên, điểm một chỉ lên trận pháp, ầm một tiếng, trận pháp này chợt vỡ ra một lỗ hổng, khiến cho lực hút từ ngoại giới ầm ầm dũng mãnh tràn vào, khiến cho Lã Đào sắc mặt đại biến, phun ra máu tươi, trên thân thể trong nháy mắt xuất hiện từng vết máu, dường như sắp vỡ tan thành năm bảy mảnh.

- Dừng tay!

Lã Đào hoảng hồn, lập tức dồn dập mở miệng, thanh âm trở nên bén nhọn, sắc mặt không còn chút máu, nguy cơ tử vong trong chớp mắt trực tiếp phủ lên tinh thần của gã.

Gã nhớ rõ sau khi bước vào phúc địa thượng cổ này, thấy rất nhiều tu sĩ bị hút đi đạo đài, cũng may bản thân gã biết được một loại bí trận, lúc này mới tránh được lần hạo kiếp này, nhưng hôm nay Mạnh Hạo ở bên cạnh gây cho gã một áp lực quá lớn, trước đây chưa từng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status