Ngài quản lý “diễn sâu”

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, Trần Thái và Tuyết Oánh ngồi ở khán đài tại trường quay, vị trí của Tuyết Oánh là ở giữa hàng trước, Trần Thái ngồi cách cô một khoảng, nấp phía sau cẩu quay phim(1) ở hàng bên cạnh.

Phần đầu chương trình ghi hình rất suôn sẻ, cho đến khi Kiều Tu lên sân khấu, hiện trường mới rối loạn hơn chút.

Hôm nay sức khỏe của Kiều Tu không quá ổn, có thể là do không quen khí hậu, cũng có thể là do đồ ăn quá cay, nói chung là cổ họng cứ muốn khục khặc. Nhưng anh ta không dám ho mạnh, bởi vì cơ hội lần này do Tề Chính khó khăn lắm mới nhờ cậy được để nhét anh ta vào, vốn dĩ tổ tiết mục đã mời một nhóm hát nhảy mới nổi, tuổi tác của anh ta đã lớn lại không biết hát hay nhảy, nên khi đứng chung có chút không ăn khớp.

Lúc diễn tập anh ta đã đọc kịch bản sân khấu nhiều lần, mãi mới chuẩn bị được vài phần tinh thần thì vừa nhìn xuống hàng ghế khán giả đã hết hồn đến mức bay sạch.

Ngồi giữa hàng ghế khán trước mặt, ngoại trừ Tuyết Oánh còn có thể là ai?

Tuy rằng ngoại hình của Tuyết Oánh trong giới giải trí không quá nổi bật, nhưng lại sở hữu khí chất thánh thiện da dẻ mịn màng, vai lưng thẳng tắp rất có thần thái của minh tinh, ngồi giữa đám người càng thêm nổi bật.

Kiều Tu khó nén nhìn cô thêm mấy lần, lòng nghĩ sao cô ta lại đến đây. Ánh mắt của anh ta liên tục dao động, đợi đến lượt của anh ta, MC phải gọi hai lần anh ta mới có phản ứng.

MC này cũng biết gần đây đang hot chuyện “Đôi vợ chồng kim ngọc”, lập tức trêu chọc: “Tuy rằng chúng ta đều biết ngày hôm nay, ở ngay tại trường quay này có kim cũng có ngọc… Thế nhưng xin đừng liếc mắt đưa tình lúc đang ghi hình được không!”

Mọi người đều cười ồ lên, bầu không khí nhất thời trở nên náo nhiệt hẳn.

Kiều Tu nổi cáu trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười ngượng ngùng theo thói quen, ngay sau đó tự giới thiệu về mình. Nhưng bởi vì có sự việc lúc mở màn này, phần ghi hình sau đó MC rất biết cách xuôi dòng, bám vào chủ đề vợ chồng vàng ngọc để hỏi anh ta về phim mới sau khi đóng máy, đồng thời thúc đẩy tuyên truyền.

Tề Chính ngồi dưới cũng sắp tức chết rồi, hắn cũng nhìn thấy Tuyết Oánh, chỉ hận không thể lập tức đuổi cô ra ngoài, thế nhưng hiển nhiên không kịp rồi. Hơn nữa trạng thái của Kiều Tu lại không tốt, nhịn ho đã khó, còn mấy lần bị người ta kéo dựa vào Tuyết Oánh, Tề Chính cuối cùng sốt ruột đến độ phải cầm bảng nhắc lời kịch viết lên mấy chữ lớn để nhắc nhở Kiều Tu. Đợi đến lúc nghỉ ngơi nửa chừng, hắn trước tiên vội vàng đi tìm MC để nói về tình huống bây giờ.

MC rất ngạc nhiên: “Đề tài vợ chồng vàng ngọc của các anh bây giờ không phải đang rất hot sao?”

Tề Chính thở dài nói: “Đều là phía nhà gái tự tung tin đồn ra đấy, Kiều Tu của chúng tôi không muốn tạo CP gây hiểu lầm, vốn dĩ đã mở một mắt nhắm một mắt với việc này rồi, nào ngờ nhà gái càng lúc càng làm quá, còn theo đến tận chương trình này.”

MC vào nghề đã nhiều năm nay, quan hệ rộng với trong giới, đã sớm nghe nói về tính nết của Tề Chính. Nếu như đổi thành người khác anh cũng chỉ cười ha ha rồi cho qua, nhưng Tuyết Oánh trước đây lại chính là xuất thân từ cuộc thi sống còn của nhà đài này, những năm này mặc dù không thường xuyên liên hệ thế nhưng vẫn rất cảm kích anh, ngày lễ ngày tết đều sẽ gửi tin nhắn chúc mừng.

Tề Chính oán giận nhà gái xong, MC nói với vẻ không mặn mà: “Chắc là trùng hợp thôi, Tuyết Oánh là bên chúng tôi mời tới. Nhưng mà anh đã nói không muốn nhắc tới, vậy thì chút nữa chúng tôi sẽ không đề cập là tốt nhất. Không còn chuyện khác chúng ta đi chuẩn bị thôi.”

Tề Chính thấy anh tựa hồ không vui, nghĩ có thể mình lỡ lời rồi, do dự không biết có nên đi tìm đạo diễn hay không.

Có một nhân viên công tác bên cạnh rất thích vẻ ngoài của Kiều Tu, liền không nhịn được kéo hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng tìm nữa, Kiều Tu không quá thành thạo trên sân khấu, mấy nghệ sĩ khác tung hứng anh ấy cũng không tiếp lời được, chỉ có đề tài này còn có thể bộc lộ bản thân được chút. Bằng không hậu kỳ mà cắt sạch hết những cảnh đó thì đến khi phát sóng chẳng được lên hình mấy cảnh đâu.”

Tề Chính lâm vào tình thế khó xử, nhưng cũng biết đối phương nói có lý. Lần này lại không phải show ghi hình riêng, thời gian của Kiều Tu vốn ít, không thể bị cắt cảnh thêm nữa, mấy cảnh đó ít nhất đều phải giữ lại.

Hắn gắng nhẫn nhịn, ngồi trở lại. Đợi khi Kiều Tu ghi hình xong đã là buổi tối, sau đó còn có một tiết mục để tuyên truyền cho đoàn phim, khi bọn họ ra về có liếc nhìn, thấy Tuyết Oánh vẫn ngồi đó.

“Cứ ngồi đi, ” Kiều Tu vừa tức vừa hận, hậm hực nói, “Tôi nghe bọn họ nói, hôm nay có khi còn phải ghi hình hai, ba tiếng nữa, cho cô ta ngồi đó đến nửa đêm đi.” Nói xong lại cáu gắt, “Thật không biết xấu hổ, còn theo đến tận show này.”

“Giờ chúng ta khẳng định không thể lên tiếng, ” trợ lý lái xe, Tề Chính định vị khách sạn xong mới tiếp tục nói, “Đi về nghỉ ngơi trước đi, ăn cơm cho no. Tối nay tôi sẽ liêc lạc với FC của cậu, kêu fan ra mặt một hồi. Đám người đó cũng thật là, chẳng khác nào miếng cao dán chó.”

Bọn họ vừa hầm hừ vừa quay về, cơm nước xong xuôi đang tính liên lạc với FC thì thấy trên mạng xuất hiện một video.

Đoạn video phỏng vấn này nhìn là biết quay tại khách sạn, hình như là hoạt động của dành cho fan hâm mộ của trang web XX, khi fan làm xong nhiệm vụ gì đó thì trang web sẽ tung ra video phỏng vấn.

Tuyết Oánh vẫn mặc bộ quần áo hôm đóng máy, lúc tới có gật đầu tỏ ra áy náy và mỉm cười với phóng viên, nói mình mới từ sân bay chạy tới.

Phóng viên lập tức cười nói không sao, lại hỏi gần đây cô vẫn luôn bận như vậy sao? Có mệt hay không?

Tuyết Oánh gật đầu nói gần đây khá bận, hôm nay vừa về, buổi tối ăn bữa cơm với bố mẹ, ngày mai lại phải đi nơi khác.

Phóng viên hỏi có thể tiết lộ chút về hành trình sắp tới không.

Tuyết Oánh nhân tiện nói, là cô bạn tốt Phỉ Phỉ về “nhà mẹ đẻ“(2) để quay show, cô muốn tới cổ vũ, giữ trọn lời hứa 10 năm. Nói đến đây còn PR cho bộ phim mới mà Phỉ Phỉ đảm nhiệm vai nữ chính.

Những vấn đề khác đều là chuyện sở thích cá nhân râu ria, mãi đến tận cuối cùng, người phóng viên kia đột nhiên hỏi một vấn đề quen thuộc — hình mẫu lý tưởng của cô là gì?

Tuyết Oánh hơi kinh ngạc, hỏi vì sao lại hỏi vấn đề này.

Phóng viên nói, muốn xem hình mẫu yêu thích của cô có giống như tôi đoán không.

Tuyết Oánh mỉm cười xinh đẹp, sau đó nửa đùa nửa thật nói: Vậy chắc các anh phải thất vọng rồi. Trước đây tôi thích mấy anh chàng đẹp trai xán lạn thì bên ngoài lại chuộng mốt ông chú, sau đó tôi thích ông chú thì người ta lại chuyển sang thích trai trẻ. Cho nên tôi nghĩ sở thích của tôi rất không bình thường…

Bởi vì độ hot của đề tài “vợ chồng vàng ngọc” chưa giảm, cho nên cũng không biết đám nick ảo hay nick dùng để media play điên cuồng đẩy topic này lên, trên màn hình video xuất hiện rất nhiều tiêu đề lớn chạy qua(3).

— Tuyết Oánh hư hư thực thực phủ nhận tình yêu? Nhưng cách cô nói thì…

— “Vợ chồng vàng ngọc” đang hot hit, Tuyết Oánh lại nói mình không thích trai trẻ? Có thích hay không không biết, nhưng EQ của cô gái này dường như khá cao…

— Tuyết Oánh nói sở thích của mình không bình thường, chẳng trách cô xứng đôi với Kiều Tu như thế…

Tề Chính bị bức ép đến mức tiến thoái lưỡng nan, lần này mới dần nhận ra do bản thân bất cẩn rồi. Nick ảo có lẽ là do fan đại gia mua, nhưng phỏng vấn thì tuyệt đối không thể nào do bọn họ sắp xếp.

Hắn tức giận quá chừng, bao nhiêu năm bẫy rập người ta giờ bất thình lình bị gài lại, lập tức gọi điện thoại đi tìm Tôn Tuyền.

Tôn Tuyền bị hắn nói mà mơ hồ hồi lâu, nghe hắn lên án xong, trong lòng cũng biết là chuyện gì xảy ra. Đợi khi cúp điện thoại, cô lại quay sang tìm Trần Thái để chất vấn.

Trần Thái mới vừa cùng Tuyết Oánh ghi hình xong, thấy số cô gọi tới, lập tức ra hiệu cho Tuyết Oánh rồi tránh ở một góc khuất nghe máy.

Tôn Tuyền hỏi: “Chuyện của Tuyết Oánh là thế nào? Tề Chính gọi điện nói cả với tôi rồi. Ai cho các cậu làm như vậy?”

Trần Thái nói đầy vô tội: “Chị Tôn, chuyện này không phải chị kêu tôi và Tiểu Quan nhìn tình hình rồi xử lý sao?”

Tôn Tuyền: “…” Cô nói thế bao giờ, lúc đó ở sân bay chẳng qua chỉ là thuận miệng khách khí mà thôi.

Trong lòng cô đang cáu, cười lạnh nói: “Tôi từng kêu cậu và Tiểu Quan đi tạo scandal sao? Nick ảo là thế nào? Phỏng vấn chuyện gì nữa?”

“Phỏng vấn là hoạt động của website người ta mà, fan của Tuyết Oánh thắng nên được sắp xếp 5 phút phỏng vấn, cái này không được sao?” Trần Thái nói, “Chuyện nick ảo em cũng không biết, không phải chị nói đó là do đoàn phim giở trò, nếu đã đăng bài thanh minh thì không cho chúng em truy cứu trách nhiệm nữa mà…”

“Cậu bớt ăn nói đưa đẩy đi, Trần Thái!” Tôn Tuyền vừa nghe cái cách nói chuyện không đứng đắn của y, quả thực muốn tức chết, “Chuyện đoàn phim tung tin đồn đã qua rồi, thông cáo báo chí của Tuyết Oánh sau đó cũng là đoàn phim làm ra sao? Cậu đừng hòng qua mặt tôi!”

Trần Thái bên kia không nói gì.

Tôn Tuyền càng nghĩ càng tức, vừa nãy Tề Chính nói rất khó nghe, cô rất ít khi bị người khác nói như vậy, giờ mới trút hết giận lên người Trần Thái. Đương nhiên ngoài ra, cô càng cáu tiết người này dám tự tiện giở trò dưới mắt cô.

“Sao lại câm rồi? Cậu đừng tưởng lừa dối tôi là xong, ngày mai tôi về rồi.” Tôn Tuyền lạnh giọng hỏi, “Nick ảo là cậu và Tiểu Quan ai làm, tốt nhất cậu nói ngay cho tôi biết đi.”

Trần Thái lúc này mới ừ một tiếng nói: “Được, vậy em xin nói thẳng.”

Tôn Tuyền nhấn nút ghi âm cuộc gọi.

“Thật ra chuyện nick ảo không phải do em mua, em đâu có tiền, công ty cũng không cho.” Trần Thái nói đến đây dừng một chút, thở dài, “Cho nên em bất đắc dĩ mới phải dùng chiêu bí mật của mình, đám nick ảo trên mạng, thật ra đều là phân thân của một mình em.”

Tôn Tuyền: “???”

“Ngày nào em cũng phải ngồi tĩnh tọa bảy bảy bốn mươi chín tiếng, sau đó điều khiển suy nghĩ bám vào các đường dây mạng, bình luận là một mình em đăng, tranh ảnh cũng là một mình em tìm kiếm.” Trần Thái nói, “Bấy lâu nay em vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ người khác phát hiện ra dị năng của em, sau đó em sẽ bị bắt tới cục dị năng để làm thí nghiệm…”

“Cậu…”

“Chị sẽ không ghi âm để đi tố cáo em đấy chứ, ” Trần Thái tủi thân, “Trừ mẹ em ra, chị Tôn là người duy nhất biết bí mật của em, em tin tưởng chị rằng chị nhất định sẽ không như vậy…”

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã kêu tút tút, bị cúp máy rồi.

Tuyết Oánh đứng cách y không xa, nghe mà vừa muốn cười vừa thấy lòng chua xót. Hai người lặng lẽ chạy tới quay chương trình, lúc này liền cũng lặng lẽ ra ngoài ăn vặt.

Tuyết Oánh do dự một lúc, vẫn quyết tâm hỏi: “Anh Trần, lần này tốn bao nhiêu tiền?”

Trần Thái mua một đĩa thịt xiên, chờ ông chủ bỏ vào nồi, thuận miệng nói: “33.”

“…” Tuyết Oánh lắc đầu cười nói, “Em không hỏi thịt xiên bao nhiêu tiền, là hỏi tuyên truyền lần này ấy. Tiền này không thể để anh tự móc túi được, tốn bao nhiêu quay anh cứ nói với em, em sẽ tự chi.”

Trần Thái quay đầu nhìn cô, cười khoát tay một cái.

Tuyết Oánh không nhịn được nói: “Thật mà, anh lại không thể trích phần trăm từ em, lương lại là lương cứng, kiếm cả một năm được mấy đồng lương…”

“Cứ để sau này hẵng nói, ” Trần Thái nói nửa chừng, đợi khi nhận lại đĩa thịt đã nướng, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên ngoài mới thở dài nói tiếp, “Đây mới chỉ là mở đầu, để em lại một lần nữa được công chúng chú ý, thế nhưng nếu như sau này không thể phấn đấu thì tất cả đều hóa công dã tràng.”

Năm ngoái Kiều Tu hot bật lên, không ngừng tung tin đồn media play cũng là bởi vì điều này, độ nổi tiếng là thứ rất giả tạo, ai cũng đều thích có mới nới cũ, cho nên nhất định phải không ngừng lộ diện để duy trì sức hút, để mọi người giữ được ấn tượng nhất định.

Đương nhiên tạo scandal cũng sẽ làm giảm sức hút và hảo cảm của công chúng, lúc này cần phải có tác phẩm mới kịp thời để chống đỡ.

Nói cho cùng, muốn đi được xa, vẫn phải dựa vào tác phẩm.

“Chị Tôn ngày mai sẽ về, em nhân cơ hội đề cập với chị ấy chuyện nhận đóng bộ phim chuyển hình tượng, ” Trần Thái chân thành nói, “Kinh nghiệm của chị ấy ở phương diện này phong phú, giỏi hơn tôi rất nhiều. Kỹ năng diễn xuất của em bây giờ vẫn chưa đủ thành thạo, cố gắng để chị ấy tìm cho em phim của đạo diễn nổi danh, dù cho thù lao đóng phim ít hơn chút.”

Tuyết Oánh gật đầu, lại nhìn y một cái, lo lắng: “Ngày mai anh về, có khi nào bị sa thải không?”

“Không sao, ” Trần Thái không quan tâm nói, “Chắc sẽ đóng cửa dạy bảo, dù sao cũng là người một nhà.”

Hai người ăn chút đồ ăn khuya rồi vội vã đi về nghỉ, sau đó lại vội lên chuyến bay trở về công ty.

Tôn Tuyền buổi trưa mới xuống máy bay, ngay lập tức đến công ty, mới vừa thông báo mở cuộc họp rồi lại hủy ngay tức khắc.

Trần Thái hơi cảm thấy bất ngờ, không lâu sau, chỉ thấy cửa văn phòng của tầng này xôn xao, sau đó chị VV cùng Lục Tiệm Hành một trước một sau cùng bước vào rồi đi thẳng vào phòng họp.

Trần Thái nổi máu hóng hớt, duỗi thẳng cổ ngoái đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc Lục Tiệm Hành nhìn lướt qua bên này. Y chớp mắt mấy cái, lại cẩn thận quay về.

Hai phút sau Tôn Tuyền và Dương Tuyết một trái một phải, hấp tấp kẹp một đống tài liệu đi họp.

Cửa phòng họp bị đóng lại, ngăn cách sự tò mò dò xét và âm thanh của bên ngoài.

VV đã lâu không tới công ty, lần này cô mang thai nguy hiểm, cả nhà đều lo lắng đề phòng, cô cũng lo lắng có bất trắc nên gần đây vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà. Hôm nay đến đây đúng là bất đắc dĩ, tuy rằng đã cố gắng đi giày đế bệt, thầm tự nói với bản thân phải bình tĩnh, nhưng vừa vào công ty vẫn bị kích động.

May là Lục Tiệm Hành gặp cô, thế là đỡ cô tới đây.

Lúc này bộ phận người đại diện của các cô mở cuộc họp, Lục Tiệm Hành cũng đang ở cạnh để ý cô nên nhân tiện nghe luôn.

Tôn Tuyền và Dương Tuyết liếc nhìn nhau, đều có suy nghĩ riêng, cả hai rũ mắt không nói lời nào.

VV hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới trầm giọng nói: “Năm đó khi chị Lục Nhất rời khỏi công ty, từng nói chuyện trắng đêm với tôi. Lúc ấy chị có kế hoạch phát triển của riêng mình, mà cũng không thích hợp nâng đỡ cả hai người các cô, bởi vậy hi vọng tôi có thể để ý tới hai cô hơn, còn nói hai cô là người tài năng có thể mài giũa. Mấy năm qua tôi phải chịu áp lực nhiều mặt, hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ các cô, thành tích trong công việc của hai người ai cũng cũng rõ như ban ngày. Tôi cứ nghĩ hai nhân viên của mình là hai viên tướng tài, thậm chí gần đây đang suy nghĩ, đề bạt các cô làm giám đốc thường trực, xem tương lai ai thích hợp tiếp nhận vị trí của tôi hơn.”

Cô nói đến đây dừng lại, gằn từng chữ một: “Nhưng tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng, các cô lại để ân oán cá nhân ảnh hưởng tới công việc, thậm chí càng lúc càng kịch liệt, đến mức không chừa thủ đoạn nào. Nếu như không phải tối hôm qua có người gọi điện thoại cho tôi, cả đêm tôi phải đút lót cho từng công ty truyền thông, khẩn cầu bọn họ đừng công bố những tin tức này, thì có phải trang nhất ngày hôm nay sẽ bị Thiên Di của chúng ta chiếm mất không? Là bê bối đồng tính ăn chơi đàng điếm của ảnh đế Hứa Hoán? Hay là chàng trai sáng sủa Vũ Nhất Minh tham gia bữa tiệc đêm của hội gay?”

Dương Tuyết ngẩn ra, phản ứng lại trước, vội phủ nhận: “Chị VV, việc này không liên quan gì tới em, em cũng không biết chuyện này.”

Tôn Tuyền cũng lập tức lên tiếng: “Tối hôm qua em vẫn còn ở trên máy bay, mấy hôm nay vẫn cùng Phương Đình ở nước ngoài, cũng không rõ về việc này.”

“Vớ vẩn!” VV thấy hai người này vẫn nguỵ biện, cơn giận bộc phát, vỗ bàn hỏi, “Các cô thật sự nghĩ tôi không biết gì hết sao? Có cần tôi đọc ra số điện thoại mà các cô đã gọi cho paparazzi không! Để các cô hết đường chối cãi?”

Hai người kia vừa nghe tới số điện thoại, lập tức đổi sắc mặt.

Trần Thái chờ ở bên ngoài đến mức bứt rứt khó chịu, người ở bên trong họp đã hai giờ đồng hồ rồi, nửa chừng thư ký của chị VV có bưng nước vào hai lần, lần thứ nhất khe cửa chưa đóng kín nên người bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng quát mắng của chị VV, đến lần sau thì bên trong lại trở nên im lặng đến mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều có dự cảm giông tố sắp đến, ai cũng im bặt đi làm việc của mình, cũng không dám đi lại lung tung. Qua mười mấy phút nữa, cửa phòng họp rốt cục được mở ra từ bên trong, Lục Tiệm Hành đỡ chị VV xoay người đi vào văn phòng, Dương Tuyết và Tôn Tuyền theo phía sau, mặt mày cả hai đều xám xịt.

Trần Thái đợi cả một ngày, cứ thấp thỏm không yên, sát giờ tan sở mới nhận được cuộc gọi nội tuyến, thông báo y và một đồng nghiệp khác đi vào phòng làm việc của chị VV.

Trần Thái và người đồng nghiệp kia đều đều mơ hồ, không biết là phúc hay là họa, đến khi đẩy cửa đi vào, chẳng biết Lục Tiệm Hành đã đi từ bao giờ. Chị VV thấy bọn họ đến, đẩy qua hai phần tài liệu.

“Trong bộ ngành đang có điều chỉnh chức vị, hiện tại vị trí đảm nhiệm chức người đại diện đang còn hai chỗ trống, ” Chị VV nói, “Giờ tôi đề cử hai người các cậu, các cậu có ý kiến gì không?”

Đồng nghiệp kia vó vẻ đã sớm chuẩn bị, lập tức gật đầu nói: “Không có ý kiến.”

Chị VV lộ vẻ uể oải, đưa tài liệu tới, phất tay nói: “Vậy cậu cầm tài liệu về xem trước, tôi sẽ phân cấp dưới của Dương Tuyết là Tào Hân cho cậu. Nếu không có vấn đề gì thì thứ hai tuần tới cậu tới phòng nhân sự báo danh, hợp đồng vẫn kí một năm một, năm sau không có dị nghị gì thì tự động gia hạn.”

Đồng nghiệp vui vẻ đi ra ngoài.

Trần Thái chậm một bước, chờ người đi ra ngoài rồi mới nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Em cũng không có ý kiến gì.”

Chị VV “Ừ” một tiếng, đỡ bàn đứng lên, lại nói với Trần Thái: “Cậu tới sô pha ngồi xuống một lát đi.”

Trần Thái: “…” Y vừa nhìn tư thế nói chuyện kiểu này, lòng sinh ra cảnh giác, vội ngồi xuống sô pha.

Chị VV dựa vào bàn làm việc, nhìn ra bên ngoài rồi bỗng thở dài: “Trước đây không lâu, Lục tổng cũng ngồi ở vị trí của cậu bây giờ, chúng tôi nói chuyện, tôi bảo muốn chiêu mộ mấy nhân viên có năng lực về đây. Khi ấy đúng lúc Dương Tuyết gõ cửa, nói bên cậu từ chối.”

Trần Thái không biết việc này, ngẩn ra, kinh ngạc nhìn chị VV.

Nhưng chị VV lại không muốn đào sâu, quay mặt lại nhìn y, lắc đầu nói: “Cậu rất thông minh, lúc trước trong số những người tôi chiêu mộ, cậu là người đến muộn nhất, tiếng tăm thấp nhất. Tuy rằng năng lực có, nhưng không hề tự cao.”

Trần Thái nghe câu này mang thâm ý, vội cười ha hả: “Chị VV, em có chỗ nào chưa tốt, chị cứ phê bình trực tiếp đi, cứ thế này em thấy hơi sợ.”

“Vậy tôi sẽ nói thẳng, ” Chị VV rũ mắt nhìn y, chậm rãi lên tiếng, “Trần Thái, lần này cậu đã phạm vào tối kỵ của chức vụ rồi.”

“Đối với cấp trên mà nói, độ trung thành thuộc hạ vĩnh viễn là điều ưu tiên hàng đầu. Ví dụ như nếu tôi không hài lòng với quyết định của Lục tổng, vậy tôi có thể đá văng ra anh ta, thay công ty đưa ra quyết định khác hay sao? Không thể. Phần đuôi quyết định phần đầu, đây là điều cơ bản nhất. Những việc cậu làm lần này, nói dễ nghe thì là tìm đường thắng trong hiểm cảnh, nói khó nghe, là lá mặt lá trái.”

Trần Thái không ngại cô nói thẳng như vậy, mặt hơi nóng lên, mở miệng nhưng lại cảm thấy không thể cãi lại, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai nói: “Vâng… Điều này quả thật là em không đúng.”

Chị VV lúc này mới thở dài, cho y lối thoát: “Cậu biết sai là tốt rồi, cũng may tôi hiểu về cậu, biết cậu lần này là do tình thế cấp bách, suy nghĩ không thấu đáo nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp này. Nhưng mà cũng nhờ lần này để nhắc nhở cậu, thông minh là chuyện tốt, mà nhất định đừng thông minh quá mức, nếu không sẽ bị thông minh hại đấy.”

Trần Thái vẫn là gật đầu dạ vâng.

Chị VV đưa tập tài liệu tới: “Tôi điều Tuyết Oánh qua cho cậu. Bỏ qua những nhân tố khác, lần này cậu xử lý coi như đạt yêu cầu, những chỗ khác cần chú ý tôi đều ghi chú cho cậu ở phía sau. Tuần sau chương trình giải trí hôm trước phát sóng cũng phải để ý đề tài mới, đừng quá trói buộc đề tài CP, vụ hẹn ước 10 năm của Tuyết Oánh và Phỉ Phỉ có thể hâm lại.”

Trần Thái mới vừa bị đánh một gậy lại được cho một cái kẹo, dở khóc dở cười, cũng thầm bội phục, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, em sẽ chú ý.”

Nói xong lại bổ sung, “Sau này em có được tự xử lý, nếu thật sự không hiểu thì xin thỉnh giáo chị VV được không ạ.”

Chị VV gật đầu, cười nói: “Được, Lục tổng của các cậu có số riêng của tôi. Ngoại trừ công việc, hai người nếu muốn ăn cơm uống nước gì, cũng có thể gọi cho tôi.”

Bản mặt già của Trần Thái đỏ ửng, hai tai nóng bừng.

Chị VV nói tiếp: “Cậu đi làm việc đi. Đúng rồi, Tôn Tuyền vẫn là tổ trưởng của cậu, một chút nữa qua bên cô ấy xin lỗi một câu.”

Trần Thái đáp dạ, đi ra đến cửa phòng làm việc mới phát hiện cả người đều đổ mồ hôi.

Khí chất của chị VV quá mạnh, y giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng làm việc của Tôn Tuyền nói lời xin lỗi.

Sắc mặt của cô không quá tốt, cũng hơi chút mất tập trung, phất tay một cái liền để y đi.

Trần Thái đợi đến lúc hết giờ đi về nhà, bấy giờ mới bắt đầu hí hửng.

Y ngẫm nghĩ lại hành động lần này của mình, quả thật là quá sức mạo hiểm mà còn dễ dàng bị người nắm thóp. May mà coi như vượt qua hiểm cảnh, sau này Tôn Tuyền và y cũng sẽ không đụng mặt trực tiếp quá nhiều, cùng lắm là trong hoạt động thương nghiệp sẽ bị bắt bẻ một chút, cũng không cần lo lắng.

Vừa nghĩ như thế chợt cảm thấy tiền đồ sáng sủa hẳn lên, giờ tốt xấu cũng là một người đại diện rồi, không phải làm trợ lý nghe người khác sắp đặt nữa. Sau này tiền lương cũng sẽ được tính khác đi.

Trần Thái càng nghĩ càng vui mừng, đắc ý vô cùng, trước tiên nhắn tin cho Tuyết Oánh báo cho cô tin vui này, lại nghĩ đến một người khác cũng có công, lập tức chạy ra ban công, cười hí hí gọi điện cho tổng tài.

Lục Tiệm Hành lúc này đang ở ngoài xã giao, thấy là số của y, mượn cớ ra ngoài nhận máy, liền nghe thấy Trần Thái kêu la om sòm ở bên kia.

Lục Tiệm Hành bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, không phải là người đại diện thôi sao, cứ làm như Phạm Tiến(4) thi đỗ không bằng…”

Trần “cử nhân” vẫn cứ cười như được mùa, qua một lát mới hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Lục Tiệm Hành nói: “Đang ăn cơm.”

“Với nam hay nữ?” Trần Thái đã hai ngày không gặp, có chút nhớ anh, cố ý nói, “Có tiểu yêu tinh nào không đấy? Em muốn đi kiểm tra được không?”

Lục Tiệm Hành nhìn lại trong phòng, lại nói: “Không có tiểu yêu tinh, có cây son nhỏ(5) của tiểu yêu tinh thôi.”

Trần Thái: “Ai?”

“Hứa Hoán đang ở đây, ” Lục Tiệm Hành hỏi: “Em còn muốn tới không?”

“Đã hai năm, son gì cũng quá hạn hết rồi, ” Trần Thái vừa nói vừa đi thay quần áo, giả mù sa mưa nói: “Thế thì em không đi nữa.”

Lục Tiệm Hành cười cười, hàn huyên hai câu, cúp điện thoại. Đợi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, anh cùng mọi người đi ra liền thấy một chiếc xe vô cùng quen mắt đang đỗ ở cửa.

Một màu cam chói lọi rất “damdang”.

Lúc Lục Tiệm Hành đưa xe này cho Trần Thái chẳng qua là thấy màu này rất đẹp, giờ lại thấy hơi hối hận, đột nhiên thấy xe này hơi lỗi thời, không nổi bật bằng mấy dòng xe mới ra, từ xa nhìn đã thấy không xứng được với khuôn mặt nhỏ nhắn vênh váo đắc ý ở chỗ ngồi của tài xế.

Trần Thái vì để tạo bất ngờ nên cố ý ở nhà tắm rửa sạch sẽ thay bộ quần áo khác, sau đó lao nhanh tới cửa nhà hàng để đón người ta, tạo dáng suốt từ nãy đã mỏi lắm rồi mới thấy người mình đang chờ đi ra.

Nào ngờ có người còn đi nhanh hơn tổng tài, Hứa Hoán đêm nay uống hơi nhiều, xa xa nhìn ra chính là Trần Thái, khó nén bước nhanh vài bước tới chào hỏi.

Trần Thái run rẩy khóe miệng, duy trì vẻ ngoài nhã nhặn, cười nói: “Chào anh, Hứa ảnh đế.”

Hứa Hoán hừ một tiếng. Nhìn tên này, lại nhìn xe của y.

Tình nhân cũ gặp lại, kị nhất là thấy đối phương sống tốt.

“Xe này của cậu, là kim chủ tặng nhỉ?” Hứa Hoán cười lạnh nói, “Khá đấy!”

Lục Tiệm Hành ở cách đó vài bước nghe thấy, đang muốn đi qua đá cho con ma men này một cước thì nghe thấy Trần Thái cười ha ha.

Trần Thái gật đầu liên tục, thừa nhận: “Anh nói rất đúng, đây là kim chủ của tôi tặng, nhưng mà cái này chẳng có gì là hèn kém cả. Anh thấy hai chiếc xe kia không?”

Hứa Hoán biết y có rất nhiều ý đồ xấu, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Phía sau có hai chiếc xe đang đỗ, một chiếc là của anh ta, một chiếc khác báo hỏng đỗ đấy.

“Nếu anh cũng có kim chủ thì sao nhỉ, màu đen là chiếc xe anh ngủ với kim chủ trước nên nhận được, chiếc báo hỏng là anh ngủ với kim chủ sau, ” Trần Thái nói đến đây ngừng lại, gật gù đắc ý, nghiêm túc nói, “Cái kiểu càng ngủ càng rẻ tiền như anh, mới gọi là mất mặt đấy.”

———————

Chú thích:

(1) Cẩu quay phim:



(2) Nhà mẹ đẻ ở đây tức nhà đài nơi Tuyết Oánh và Phỉ Phỉ cùng xuất thân.

(3) Ai hay xem video của trang Bilibili bên TQ sẽ rõ cái này, tức là trang web xem video tích hợp chức năng bình luận trực tiếp trên màn hình video, những bình luận đó sẽ chạy ngang qua màn hình vào khoảng thời gian thực khi video phát tới đó. Như này nè:



(4) Phạm Tiến: Nhân vật trong cuốn “Nho lâm ngoại sử” (Chuyện làng Nho) của tác giả Ngô Tử Kính. Phạm Tiến đi thi đã hai mươi lần vẫn không đỗ, sau đó được quan chấm thi “thương hại” muốn “thưởng cho cái chí của anh ta” nên đã chấm cho Phạm Tiến đỗ. Anh ta chỉ có “khổ thí” chứ không có chuyện khổ học, ra làm quan cũng chủ yếu là gặp may.

(5) Cây son nhỏ: Tức là đồ trym nhỏ đó =))

Thật ra trong raw gốc tác giả đều dùng từ “tiểu son môi” = “cây son nhỏ” khi Trần tra nam nói về Hứa Hóa, ban đầu mình đi tra thì thấy từ này để chê bai đàn ông “họa mi lom dom” nên mới dùng trực tiếp là “đồ trym nhỏ” luôn cho mọi người dễ hiểu.

Nhưng đến đây thì mình lại nghĩ cái từ “cây son nhỏ” nó như một ám hiệu riêng của Trần Thái ý, giữ nguyên theo raw có vẻ thú vị hơn, nên mình quyết định sẽ dùng “cây son nhỏ” thay vì trực tiếp để là “trym nhỏ” nhé mọi người =))) Những chương trước đều đã được sửa lại rồi hén.

Hết chương 50.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status