Ngận thuần Ngận ái muội

Chương 100: Kỳ thi

Đợi hai ngày, Dương Minh vẫn chưa gọi điện thoại, Trần Mộng Nghiên hết sức buồn bực! Tốt xấu gì mình cũng là con gái, người ta không thể chủ động một chút sao? Trong TV thường nói, con gái phạm sai lầm, cũng là con trai chủ động xin lỗi sao? Cho dù chỉ là hiểu lầm, thì cũng phải gọi điện đến giải thích chứ!

Còn Dương Minh, làm sao mà không nghĩ đến Trần Mộng Nghiên, chỉ là hắn nghĩ rằng, Trần Mộng Nghiên lại tin tưởng lời của Vương Chí Đào mà không thèm tin hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy không vui! Người đàn bà của mình mà lại đi tin tưởng người khác, quả thật rất mất mặt!

Cứ như vậy, hai bên cứ tiếp tục hiểu lầm nhau, và cũng đang chờ đối phương gọi điện…

Bên phía Trần Phi cũng không có động tĩnh gì, nhưng với những thứ này cũng đủ để gọi Vương Chí Đào đến hỗ trợ điều tra!

Vì vậy, ngay trước ngày thi một ngày, đáng thương cho bạn học Vương Chí Đào, bị Hạ Tuyết, một cảnh sát trẻ tuổi ghét ác như cừu còng đầu đến sở cảnh sát thẩm vấn!

Vương Chí Đào sống chết cũng không thừa nhận mình có tham gia vào vụ việc của Dương Minh, bất quá hắn cũng có thừa nhận, bản thân nói dối, cái ảnh kia không phải lấy từ một trang web nào cả, mà là lấy từ trong tay người phục vụ đã nhận tội kia!

Nhưng mà, nói dối cuối cùng cũng không phải là một tội dạnh sao! Hỏi một đêm, cũng không ra tin tức gì hữu dụng, cha của Vương Chí Đào lợi dụng quan hệ gây sức ép lên cấp trên của Trần Phi buộc họ thả người.

Cuối cùng, bốn giờ sáng hôm sau, Vương Chí Đào cũng được thả ra ngoài. Mặc dù không bị đánh đập tra tấn hay đại loại như thế, nhưng đầu óc hắn trống rỗng, dù không trễ giờ thi nhưng chữ thì đã bay đi mất.

Vốn có thể thi đậu đại học nhưng bây giờ ngay cả thi tốt nghiệp cũng không qua được!

Nhưng cái này có thể trách ai.

Ngày bảy tháng sáu, là cái ngày cả toàn thể thí sinh cả nước vừa kích động vừa khẩn trương! Tình nguyện có, không tình nguyện cũng có, chuẩn bị tốt có, không chuẩn bị gì cả cũng có, đều tập trung vào một ngày quan trọng này – thi tốt nghiệp!

Chẳng qua cũng chỉ là một bài kiểm tra, nhưng cha mẹ lại là người khẩn trương, ai lại không mong muốn con mình có tiền đồ tốt!

Dương Minh từ sớm đã đến trường thi, mục đích là quan sát địa hình, nếu như vị trí của mình quá tệ, hắn có thể ứng phó kẹm! Đương nhiên tình huống này không phát sinh, bởi vì vị trí của Dương Minh không phải bàn chót, mà cũng là bàn ba.

Dương Minh đem túi sách đặt lên bục giảng, vì đây là quy định. Không được để vật dụng cái nhân lên bàn, trên mặt bàn chỉ cho phép để dụng cụ học sinh, đồ uống và khăn lau mặt.

Vị trí này đối với Dương Minh cũng rất tốt, đầu tiên là trước mặt có nhiều người có thể copy, hơn nữa hắn ngồi bên phải, ngay sát tường, bên ngoài là một hành lang, mà bên kia hành lang lại là một phòng thi khác, nói cách khác là Dương Minh còn có nhiều đáp án để tham khảo hơn.

Môn đầu tiên là ngữ văn, cái này đối với Dương Minh mà nói, xem như nhẹ nhàng, bởi vì đáp án có rất nhiều, có thể tham khảo, còn phần viết văn, thì cứ việc lấy ý của người khác là được!

Cho nên khi bài thi xuống, Dương Minh bắt đầu viết văn, nội dung bài thi lần này là, cho một đoạn văn, sau đó viết thành một bài văn khoảng 800 chữ. Đoạn văn này nói về một du khách, một con hải ưng và một con rùa biển.

Loại văn chương vô nghĩa này đối với Dương Minh không thành vấn đề, cứ quơ tay múa chân vẽ rồng vẽ rắn vào, rồi sau đó tổng hợp ý kiến lại. Thế là ra một bài văn hoàn chỉnh.

Mặt khác, các câu hỏi trên rất dễ làm, dựa theo đáp án của mọi người, tổng hợp ra câu hỏi được lựa chọn nhiều nhất rồi viết ra.

Các môn thi khác cũng như thế, cùng một phương pháp, Dương Minh phỏng chừng, thi đậu thì không có vấn đề gì, nhưng mà vào đại học thì sao? Nghĩ đến Trần Mộng Nghiên, tâm tình Dương Minh bắt đầu sa sút.

Quên đi, coi như là làm vẻ vang cha mẹ! Dương Minh thầm nghĩ.

Thật ra thì… chuyện này mặc dù có ảnh hưởng đến tâm tình Dương Minh, nhưng lại không đụng chạm gì đến thành tích của hắn! Bởi vì thành tích của hắn đến từ dị năng của hắn, không có quan hệ với tâm tình!

Cho dù tâm tình bất ổn, nhưng chỉ cần dị năng vẫn còn, vậy thì thành tích của Dương Minh vẫn tốt như cũ!

Đáng thương nhất chính là Vương Chí Đào, thầm nghĩ rằng muốn hãm hại Dương Minh, nhưng không ngờ lại tự vả vào mồm mình! Ngày đầu tiên, kết quả của Vương Chí Đào không dùng từ khác ngoài hai chữ" Xui xẻo" để hình dung, phần viết văn thì hắn đi viết thành tiểu thuyết, đã vậy còn đặt tên là" Sống lại thành rùa", chưa hết, bên trong còn có rất nhiều tình tiết vớ vẫn.

Vương Chí Đào cũng không muốn như vậy, nhưng mà trong đầu hắn trống rỗng, căn bản là không biết mình đang viết cái gì.

Cho đến ngày hôm sau, tinh thần của hắn có hơi tốt tốt lại một chút, lại nghĩ đến cái bài văn chết tiệt của mình, biết là kết quả rất tệ, tâm tình nhất thời sa sút, ngay cả các môn thi sau cũng không phát huy tốt.

Sau khi kì thi kết thúc, cái Dương Minh muốn nghiên cứu đầu tiên chính là, làm thế nào để kiếm tiền! Dương Minh đầu tiên nghĩ đến mua vé số cào, nhưng mà thời điểm này thì Tùng Giang không phát hành loại vé số đó.

Cho nên đành phải nghĩ biện pháp khác.

Sau khi kì thi kết thúc, Dương Minh liền nhận được điện thoại của Trương Tân: "Dương Minh, kì thì thế nào? Đầu vào đại học Tùng Giang không vấn đề chứ?"

"Hoàn hảo, còn mày?" Dương Minh biết thành tích của Trương Tân rất khó coi, trình độ của hắn, làm bài hết được cũng là tốt rồi.

"Tao hả? Trình độ của tao mày cũng biết rồi! Bất quá ba tao nói, chỉ cần không quá kém, có thể xin vào trong học viện XX của đại học Tùng Giang. Hai ta lại cùng học một trường, bất quá bằng tốt nghiệp thì lại khác nhau! Nhưng không quan hệ, ba tao đã lo đường ra cho tao, sau khi tốt nghiệp sẽ về bán đá quý với ổng!"

Học giỏi toán, xem ra cũng có lợi! Những lời này không sai, Dương Minh không nói gì, thành tích của Trương Tân cực kì tệ hại, nhưng về sau lại có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc.

Ông già của Trương Tân kinh doanh đá quý, mặc dù kém hơn tập đoàn Hùng Phong của Vương Chí Đào, nhưng cũng có thể coi là phú ông, cho nên cũng Trương Tân căn bản không lo lắng về tiền.

"Theo tao thấy, mày khỏi đi học nữa, trực tiếp đi làm cho ba mày có phải hay không!" Dương Minh cười nói.

"Như vậy sao được, tao còn muốn chơi thêm hai ba năm nữa! Hơn nữa, tương lai tao muốn học quản trị kinh doanh, ba tao cũng tán thành! Dù sao kinh nghiệm của thế hệ trước vẫn chưa đủ áp dụng!" Trương Tân đáp.

"Thì biết là thế, đúng rồi, mày kiếm tao có việc gì?" Dương Minh hỏi.

"Đi ra ngoài chơi, thế nào? Ở nhà chán bỏ mẹ!" Trương Tân đề nghĩ, trong lớp hắn có quan hệ rất tốt với Dương Minh, hai người bàn trước bàn sau, cho nên quan hệ cũng rất thân cận. Sau khi Dương Minh gặp thời đi lên, cũng không khinh thị Trương Tân, điều này làm cho hắn cảm thấy cao hứng, có được một người bạn chân chính.

"Được, tao cũng đang rãnh, đi đâu?" Dương Minh hỏi.

"Mày đến nhà tao đi!"

"Mẹ kiếp, có gia đình mày ở đó, tao không qua đâu!"

"Vậy khu tiểu thương Hoa đi, mày kêu taxi qua đây đi, nhanh lên một chút, tao trả!" Trương Tân biết gia cảnh của Dương Minh, cho nên nói thẳng.

"Được, cái này là mày nói nha, tao phải đi một vòng Tùng Giang cho biết! Mày chuẩn bị tiền đi!" Dương Minh cũng không khách khí.

"Ok, tao nhìn đồng hồ, trong vòng mười lăm phút không tới, coi như mất hiệu lực!" Trương Tân lập tức đáp.

"Không thành vấn đề!" Dương Minh cúp điện thoại, mang giày xuống lầu. Ra khỏi khu nhà, gọi một chiếc xe chạy đến nhà Trương Tân.

Sau khi kì thi chấm dứt, Trần Mộng Nghiên cũng không có việc gì, nàng ngồi bên cạnh máy tính, nhàm chán nhìn homepage.

"Hừ, tử Dương Minh, sao còn không gọi điện cho mình!" Trần Mộng Nghiên giơ nắm tay phẫn hận nói.

Bất quá, đến trưa, Trần Mộng Nghiên quả thật không nhịn được, cầm lấy điện thoại, gọi cho Dương Minh! Quản xem hắn còn rụt rè chuyện gì, thì giải quyết cho thông suốt!

Nhưng mà, điện thoại gọi một hồi lâu vẫn không ai bắt máy! Dương Minh, thi xong tại sao không ở nhà, còn chạy đi đâu! Trần Mộng Nghiên có chút nhục chí định cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại chốc lát sẽ có, nên nàng tiếp tục gọi. Vài lần như vậy, cuối cùng nản chí.

Giờ phút này, Dương Minh mới vừa đi ra ngoài, vì thế duyên phận hai người lại một lần nữa trôi qua.

"Dương Minh!" Dương Minh vừa xuống xe, Trương Tân đã kêu lên, dường như hắn đã đứng ở chổ này rất lâu!

Dương Minh muốn trả tiền, nhưng Trương Tân đã móc ra tờ mười đồng đưa cho tài xế, tiền xe là chín đồng, còn một đồng tiền xăng này nọ, tổng cộng vừa tròn mười đồng!

Dương Minh cũng không tranh, vì hắn biết nhà Trương Tân có tiền, mà cái Dương Minh thiếu nhất bây giờ chính là tiền!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status