Ngạo thị thiên địa

Chương 233: Giáo huấn


Mà những người này hầu hết đều là thân tín của Tiêu Vũ, Lâm Hà căn bản vô pháp từ trong miệng bọn họ biết được tin tức hữu dụng, chỉ có Thượng Quan Vô Ngã có quan hệ mật thiết với Lâm gia, lúc trước lại đã ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện đan, lúc này không biết chuyện gì xảy ra.

Do đó, Lâm Hà chỉ lấy được tin tức từ đệ đệ Lâm Vị.

Nguyên bản Lâm Vị còn muốn hắn nhẫn nhịn một thời gian, rồi mới tìm cơ hội xuất thủ đối phó Hàn Phong, ít nhất cũng bắt hắn phải biết khó mà lui, chủ động rời khỏi Tiêu Linh.

Nhưng không ngờ, ngày hôm qua hắn biết được tin tức, Tiêu Linh dĩ nhiên ngoài ý muốn thụ thương, hơn nữa nghe tin tức từ trong hoàng cung truyền ra, lần này Tiêu Linh thụ thương tựa hồ tất cả đều là bởi vì Hàn Phong.

Cái này Lâm Hà sao có thể nhịn được, vì vậy không đợi thông tri cho trưởng lão trong tộc, liền một mình vội vã rời khỏi.

Lấy thân phận Thống lĩnh cấm vệ của Tiêu Linh, tiến nhập hoàng cung căn bản không ai dám ngăn cản, trong suy nghĩ của hắn, cho dù Hàn Phong có lợi hại đi nữa, vẫn chỉ là nhân giai võ giả.

Lấy thực lực địa giai nhất phẩm của hắn, muốn giáo huấn Hàn Phong, quả thực dễ dàng, hơn nữa hắn lấy lý do đến thay công chúa báo thù, dù cho Tiêu Tấn ở đây, hắn vẫn không sợ. Huống chi sau lưng hắn còn có Lâm gia làm hậu thuẫn, lấy thế lực hiện tại của Lâm gia chỉ cần chuyện không quá mức nghiêm trọng, hoàng gia cũng sẽ không bắt hắn.

Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Hà mới có thể tìm tới Hàn Phong/

Trong lòng bình tĩnh trở lại, Lâm Hà nhìn vẻ mặt châm biếm của phong, cũng cười nhạt đáp:

- Tiểu tử, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta cũng không vòng vo nữa, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn rời khỏi công chúa, ngày hôm nay ta sẽ không làm khó dễ ngươi.

- Khẩu khí thật lớn, nếu như ta nhất định không chịu rời đi?

Hàn Phong thản nhiên hỏi ngược lại.

Lâm Hà nhìn Hàn Phong, thấy hắn căn bản thản nhiên không thèm để ý tới mình, không khỏi lạnh lùng nói:

- Hừ! Không biết sống chết. Tiểu tử, ngươi e là không rõ thân phận của ta, ta chính là người thừa kế của Lâm gia.

Nói tới chỗ này, trên mặt Lâm Hà cũng lộ vẻ kiêu ngạo, tiện đà nói tiếp:

- Tại đế đô, Lâm gia ta còn chưa sợ ai, nếu ngươi cố ý muốn đối nghịch với ta, ta không ngại vui đùa cùng ngươi một chút, e là đến lúc đó ngươi không còn mạng để chơi cùng ta mà thôi.

- A! Cả hoàng gia ngươi cũng không sợ sao?

Hàn Phong thản nhiên đáp trả.

Lâm Hà nghe Hàn Phong nói như thế, nhưng cũng không có hoảng loạn chút nào, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi không cần dọa ta, nơi này chỉ có hai chúng ta, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn một chút, đỡ phải phiền phức ta.

- Ha hả! Điểm ấy không cần ngươi phải lo, nếu ngươi tới chỉ để nói vậy, kế tiếp nên để ta nói tiếp.

Ngừng lại một chút, thân thể Hàn Phong tiến về phía trước hai bước, hai mắt nhìn Lâm Hà chăm chú, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, chỉ là nụ cười đó trong mắt Lâm Hà có chút quỷ dị, thậm chí còn thể thấy ẩn chứa một tia lãnh ý.

- Vừa rồi, là ngươi phá cửa phòng của ta phải không?

Lâm Hà cũng không ngờ Hàn Phong đột nhiên mạc danh kỳ diệu hỏi một câu như thế, vẻ mặt sửng sốt, sau đó trầm xuống quát:

- Tiểu tử, ngươi muốn trêu đùa ta?

Hàn Phong lắc đầu, cười khẽ nói rằng:

- Không! Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta ghét nhất bị người khác phá cửa phòng, do đó hành vi của ngươi làm ta rất tức giận.

- Thế thì sao? Lẽ nào ngươi cho rằng bằng vào thực lực nhân giai của mình cũng muốn giáo huấn ta?

Lâm Hà tựa hồ nghe thấy quá mức buồn cười, cuối cùng cười tới ôm bụng, ánh mắt khinh thường nhìn Hàn Phong hai tay.

- Nhân giai?

Hàn Phong sững người, rồi nói tiếp:

- Xem ra tin tức của ngươi không được linh thông.

Vừa dứt lời, Hàn Phong cũng không chờ Lâm Hà kịp phản ứng, một chân bước nhẹ về phía trước, mà thân thể cũng dùng tốc độ kinh khủng lao tới trước mặt Lâm Hà.

Thân hình đột nhiên Hàn Phong xuất hiện trước người Lâm Hà nửa cánh tay.

Thật nhanh!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm Hà khi thấy động tác của Hàn Phong. Hắn không ngờ nhân giai võ giả lại có tốc độ nhanh như vậy, nhất thời trên mặt cũng thoáng qua vẻ hoảng loạn, vội vàng vận động nội đấu, thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau.

Hàn Phong sao cho hắn cơ hội, chưa nói hai người phẩm cấp tương đồng, chỉ riêng vũ kỹ Hàn Phong nắm giữ so với đối phương cao minh hơn gấp bội, cộng thêm hắn có Tiên Thiên đấu khí, Lâm Hà sao có thể so sánh.

Thân thể Lâm Hà chỉ vừa có phản ứng, quyền đầu của Hàn Phong đã oanh xuất.

Quyền đầu ẩn chứa kình khí mãnh liệt, mang theo tiếng gió gào thét, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Hà hung hăng nện vào ngực hắn.

Lâm Hà bị trúng một quyền mãnh liệt của Hàn Phong, thân thể khôi ngô dĩ nhiễn không thể khống chế, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Thế nhưng, công kích của Hàn Phong vẫn chưa kết thúc, thân hình lại di chuyển, tới gần Lâm Hà, đồng thời chân trái đạp mạnh trên đất, chân phải giơ lên đá mạnh vào cánh tay trái của Lâm Hà vừa giơ lên định chống đỡ.

Răng rắc!

Một tiếng xương gãy vang lên, sau đó người Lâm Hà lao mạnh vào tường ở phía sau, bức tường vốn vô cùng cứng rắn, cũng bị cú va chạm của hắn làm cho rạn nứt.

- Phốc!

Lâm Hà từ trên tường rơi xuống, nhịn không được khí huyệt nhộn nhạo trong lồng ngực, yết hầu nóng lên, một ngụm máu tươi bị hắn phun ra, nhiễm đỏ cả y phục.

Hàn Phong thu chân, nhẹ nhàng phủi bụi trên y phục, bước chậm tới trước mặt Lâm Hà, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hậu quả làm ta tức giận là rất nghiêm trọng.

Dứt lời, Hàn Phong cũng không thèm để ý tới đối phương nữa, mà trực tiếp rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng của Hàn Phong rời đi, Lâm Hà lại phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tràn đầy oán độc cùng sợ hãi và nghi hoặc.

Hắn căn bản không thể hiểu, vì sao bản thân đường đường là địa giai cao thủ dĩ nhiên lại bị một nhân giai võ giả dùng hai chiếu đánh trọng thương.

Một màn vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến Lâm Hà vẫn không phát hiện được đấu khí của Hàn Phong đã đạt được địa giai.

Hàn Phong rời khỏi tiểu viện của mình, sau đó thoáng nghĩ lại liền đi tới chỗ của Tiêu Tấn.

Khi hắn vừa rời khỏi tiểu viện, cũng ngoài ý muốn phát hiện ở gần bụi hoa có chút động tĩnh, chỉ là thoáng liếc mắt, Hàn Phong lộ vẻ cười nhạt, lập tức không thèm để ý tới nữa mà rời khỏi.

Lúc Hàn Phong đã đi xa, trong bụi hoa gần tiểu viện, cũng ló ra hai đạo nhân ảnh.

Hai người đó là Lâm Vị cùng Hàn Nhạc, khi thấy Hàn Phong rời đi, liếc mắt nhìn nhau đều thở ra một hơi.

Bọn họ vốn cũng muốn xem Lâm Hà giáo huấn Hàn Phong, do đó ngay từ đầu cũng đứng bên ngoài xem náo nhiết, thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Hà dĩ nhiên bị một quyền của Hàn Phong đã trọng thương, cả hai đều hoảng sợ nhìn Hàn Phong tới gần chỗ mình, liền vội vàng trốn vào bụi hoa, hy vọng không bị phát hiện.

Kỳ thực từ lúc hai người bọn họ xuất hiện, Hàn Phong đã phát hiện, chỉ là hắn không rảnh để ý, nên cả hai mới tránh được một kiếp.

Một lát sau, Lâm Hà từ dưới đất đứng lên, lúc này cả cánh tay trái mềm oặt, theo động tác thân thể không ngừng đong đưa.

Hàm răng cắn chặt, vẻ mặt có chút vặn vẹo, hai chiêu vừa rồi của Hàn Phong không chỉ có làm thân thể hắn bị đau đớn cực lớn, càng khiến thể xác lẫn tinh thần thiên tài Lâm gia này bị đả kích.

- Hàn Phong, ngươi đến tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là vì Linh nhi?

Tiêu Tấn vốn đang xử lý chính vụ, khi thấy Hàn Phong đến, cũng ngừng tay, nghi hoặc hỏi.

Nghe được câu hỏi của Tiêu Tấn, Hàn Phong vừa cười vừa nói:

- Bệ hạ yên tâm, Linh nhi không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là có thể khôi phục.

- Vậy thì tốt rồi.

Tiêu Tấn gật đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status