Nghe nói em thích tôi

Chương 129



CHƯƠNG 129: TRƯỚC GIỜ KHÔNG BIẾT EM CÒN MỘT MẶT NHƯ VẬY

Mỗi lần gặp mặt cô, Tiết Vĩ Lâm đều có thể cảm nhận được một cô “khác”, mà cô của ngày hôm nay, lại lần nữa phá vỡ hình tượng của cô trong lòng.

Cái người con gái xinh đẹp rạng rỡ cười rộ lên có lúm đồng tiền nhàn nhạt, như hoa đào trong gió xuân kia đã không thấy nữa, thay vào đó là người trước mắt, đang bưng bát đũa dùng một lần, tùy ý ăn như hổ đói trước mặt mọi người, thậm chí ngậm một miếng cơm lớn, quai hàm hơi gồ lên dáng vẻ như nha đầu quê mùa.

Nếu chiếu theo khiếu thẩm mĩ trước kia, một người con gái không có tướng ăn như vậy sẽ không khơi dậy hứng thú của anh ta, người con gái anh ta muốn dù không phải xuất thân danh môn, thì cũng phải có dáng vẻ khéo léo, đi đứng đoan trang, trước ngày hôm nay, anh ta thấy Lưu Tranh hợp với tiêu chuẩn này, nhưng giờ khắc này, thực sự nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Nhưng mà, càng nằm ngoài dự liệu, anh ta lại không cảm thấy thất vọng đối với cô như vậy, cũng không bị dọa sợ, ngược lại từ trong nội tâm lại dâng lên càng nhiều yêu thương, phải bận rộn như thế nào, mới có thể khiến một cô gái hoàn hảo như cô ngay cả ăn uống cũng vội vàng như vậy? Đồng thời còn có một chút tự trách, anh ta chỉ nghĩ đến cùng cô trải qua giao thừa, chỉ nghĩ cho cô bất ngờ lãng mạn, hoa tươi chocolate, là thủ đoạn hay dùng, nhưng anh ta lại không biết, giao thừa của cô, thứ cần nhất e rằng thực sự chỉ là một bữa cơm.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh ta, lại lần nữa bật cười, “Thực sự bị dọa sợ rồi à?”

Anh ta chợt bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu, “Không phải, tôi lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ đối với việc trước giờ không hiểu bác sĩ.”

Lời này xuất phát từ nội tâm, ai chưa từng có những điều đã trải qua ở bệnh viện? Ai chưa từng nghe những bình luận về một vài mặt trái của bác sĩ và y tá trong bệnh viện? Cũng từng có thành kiến đối với nhân viên y tế, nhưng hôm nay anh ta mới cảm nhận được những điều anh ta chưa từng hiểu về bác sĩ.

Chỉ là, vừa dứt lời, điện thoại di động của Tiết Vĩ Lâm lại vang lên, anh ta nói xin lỗi, chạy ra bên ngoài nghe máy, “Mẹ.”

“Con ở đâu thế hả? Ba mươi tết mà còn chạy đi đâu?” Bên kia truyền đến lời nói.

“Con có chút chuyện, một người bạn làm ăn hẹn con.”

“Ai mà ba mươi tết còn nói chuyện làm ăn? Mau về nhà cho mẹ!”

“Từ từ đã, lát nữa con về.” Anh ta vội vội vàng vàng kết thúc cuộc gọi, trở về văn phòng, đè xuống sự mất tự nhiên trong vẻ mặt, thay vào đó là nụ cười quen thuộc.

Nguyễn Lưu Tranh mượn cơ hội nói, “Tiết tiên sinh, anh có việc thì về trước đi, cảm ơn hoa và kẹo của anh.”

“Ồ! Tôi không sao!” Tiết Vĩ Lâm cười vô cùng sáng lạn, “Tôi…”

Anh ta còn chưa nói hết, đã truyền đến tiếng gọi cấp cứu khẩn cấp, lại có thêm người nhà bệnh nhân chạy đến, gọi to, “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đi xem bố tôi một chút!”

Nguyễn Lưu Tranh ném bát xuống chạy, y tá và Ninh Chí Khiêm cũng theo sát phía sau.

Trong nháy mắt, phòng làm việc liền trống không, Tiết Vĩ Lâm há miệng, nhất thời không biết làm sao, đợi khi anh ta phản ứng kịp, cũng chạy theo ra ngoài, thậm chí theo đuôi họ chạy đến phòng bệnh, lại thấy họ đang tiến hành xử lý cấp cứu cho bệnh nhân, mà anh ta ở đó, là một nhân vật cực kỳ vướng víu…

Anh ta suy nghĩ một chút, vẫn là lui về phòng làm việc, kiên nhẫn chờ đợi.

Anh ta nhìn đồng hồ rất nhiều lần, còn liên tục nhận được điện thoại thúc giục của mẹ, cuối cùng đợi được cô, mà lúc đó, chương trình gala cuối năm hẳn là bắt đầu rất lâu rồi.

Nguyễn Lưu Tranh thấy anh ta vẫn ở đó, có hơi kinh ngạc, “Tiết tiên sinh, tôi còn tưởng anh đi rồi nữa! Ngại quá, không thể nói chuyện với anh được, bệnh nhân chuyển vào phòng cấp cứu, vẫn bận cấp cứu.”

Tiết Vĩ Lâm lập tức đứng lên, muốn nói chuyện với cô, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, điện thoại trong phòng làm việc đã vang lên, cô gần điện thoại, tiện tay nhận, sau khi nhận xong liền báo cáo với Ninh Chí Khiêm, “Thầy Ninh, bên khoa ngoại* mời chúng ta qua hội chẩn.”

*Khoa ngoại ở đây là khoa ngoại bình thường, còn khoa của nam nữ chính là ngoại khoa thần kinh.

“Tình huống gì?” Ninh Chí Khiêm nghiêm nghị.

“Khu dân cư xảy ra hỏa hoạn, có mấy bệnh nhân bỏng bị thương ở đầu!” Cô vội nói, căn bản không rảnh chú ý đến Tiết Vĩ Lâm.

“Đi!” Ninh Chí Khiêm ra một mệnh lệnh ngắn ngủi.

Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới Tiết Vĩ Lâm, quay đầu nói, “Tiết tiên sinh, anh vẫn nên đi trước đi, tôi không chắc bận tới lúc nào nữa!”

Nói xong, cũng bỏ mặc Tiết Vĩ Lâm, chạy nhanh theo Ninh Chí Khiêm.

Tiết Vĩ Lâm còn chưa nói một câu, đã không thấy bóng người đâu nữa, mà điện thoại lại vang lên, vẫn là mẹ thúc giục anh ta đi về.

Anh ta có chút không kiên nhẫn, “Đến đây đến đây, con về ngay.”

Anh ta quay đầu nhìn bó hoa kia, trong lúc lộn xộn chẳng biết đã rơi xuống đất lúc nào, tự dưng trong lòng có chút lạc lõng, anh ta đi đến nhặt nó lên, đặt lại ngay ngắn rồi xoay người rời đi.

Mà bên Nguyễn Lưu Tranh lại bận đến lúc trời sắp sáng, giao thừa này, giống đêm năm mới đó đến kinh người, bên cạnh cô chỉ có anh, cùng với bệnh nhân và những nhân viên y tế khác, qua 0 giờ từ lúc nào cô cũng không biết, lúc ấy. cô đang theo anh, còn có bác sĩ ngoại khoa cùng nhau cấp cứu cho bệnh nhân.

Lại một lần nữa ngồi ở phòng làm việc, cô mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.

Mí mắt cũng mệt mỏi rũ xuống, không biết anh đến bên cạnh cô lúc nào, trong nháy mắt cơ thể bay vọt lên, bị anh ôm vào lòng kiểu công chúa.

Đột nhiên tới gần, khiến cô nảy sinh cảnh giác, cánh tay chống lên ngực anh, sắc mặt nhanh chóng phiếm hồng, “Làm gì vậy?”

“Đến phòng trực ban ngủ một chút, bên này để tôi trông chừng.” Con ngươi anh không động, ôm cô đi về hướng phòng trực ban.

“Thả em xuống, em tự đi.” Cô nhẹ nhàng giãy dụa, sợ tiếng động quá lớn dẫn đến sự chú ý của người khác càng không tốt.

Bước chân anh hơi ngừng lại, con ngươi sắc bén nhìn thẳng xuống dưới, “Đàng hoàng một chút được không? Tôi bận rộn cả đêm rồi, không muốn lát nữa lại phải điều trị vết thương ngoại khoa cho em đâu!”

“…” Cô đần độn, cũng không biết anh biểu đạt ý gì, hơi mơ hồ mở to hai mắt, “Sao em lại bị thương?”

Anh mãi không nói gì, cuối cùng thấp giọng nói một câu, “Sợ đầu em bị kẹp cửa!”

“…” Đây là lượn một vòng xích đạo để mắng cô à? Không nhịn được đấm một cái trên bả vai anh, ném ra một ánh mắt đầy oán hận.

Đường đến phòng trực ban bị anh đi mấy bước đã hết, cô bị đặt trên giường.

Lúc anh cúi người, vạt áo mở rộng, mùi hương sạch sẽ thoải mái thuộc về anh phủ đầy trên đầu trên mặt cô, tư thế như vậy khiến ánh mắt cô vừa vặn rơi trên xương quai xanh của anh, hai hõm xương cong cong tinh xảo, phun ra một mùi hormone kinh người, trong đầu cô thoáng qua một vài hình ảnh tương tự, chỗ bất đồng là, anh trong hình ảnh là trần trụi, trong mắt cũng có sự kiều diễm…

Cô nghĩ tới đây, tim đập hoàn toàn rối loạn, âm thầm tự trách, phản ứng sinh lý này càng trực tiếp hơn so với tâm lý!

Anh cố ý, còn phải cúi người đắp chăn cẩn thận cho cô, nói một câu, “Ngủ một lát trước đi.”

Tư thế anh như vậy, giọng nói còn dịu dàng, cách lỗ tai cô cực gần, hơi thở ra nóng bỏng, toàn bộ rót vào trong lỗ tai cô, loại cảm giác này, trùng lặp với rất nhiều hình ảnh kiều diễm mỗi đêm trong ký ức, dường như anh vẫn dùng hàm răng tinh tế của mình cắn lỗ tai cô, nhất thời cô cảm thấy cổ cũng bắt đầu nóng lên…

“Biết rồi! Anh mau đi đi!” Cô hận không thể đẩy anh ra.

Cuối cùng anh cũng đứng thẳng lên.

Bầu không khí cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, cô thở phào, “Đợi lát nữa bác sĩ ca ngày đến thì gọi em giao ban nhé.”

Phía sau nửa ngày không có tiếng động.

“Hửm?” Cô ngạc nhiên quay lại nhìn, anh vẫn đứng ở đó, sao không để ý đến cô?

Anh có mấy phần bất đắc dĩ, “Không biết mỗi ngày em nghĩ cái gì nữa!”

“Sao cơ?” Cô cũng không hiều mỗi lần anh nói cái gì nữa!

“Bác sĩ ca ngày là tôi!” Anh ném xuống một câu, rồi rời đi…

“…” Vẫn cảm thấy anh quái lạ, cô lắc lắc đầu, ngáp dài một cái, ngủ! Nếu bác sĩ ca ngày là anh, vậy thì cô có thể yên tâm ngủ rồi…

Thực sự quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt ý thức đã mơ hồ, nháy mắt đã ngủ say.

Ninh Chí Khiêm trở về phòng làm việc, sau khi trời sáng, liền gọi điện thoại, “Mẹ, con đây, mẹ quen người tên là Tiết Vĩ Lâm không? Sao con không có ấn tượng?”

Giọng Ôn Nghi từ bên kia truyền đến, “Đương nhiên con không biết rồi, cậu ta không lớn lên cùng nhóm các con, mẹ cũng chỉ nghe qua cái tên này, nhưng mẹ biết mẹ cậu ta.”

“Ồ, tình hình nhà anh ta như thế nào?” Anh yên lặng nghe Ôn Nghi ở đầu kia nói tỉ mỉ.

Giấc ngủ này của Nguyễn Lưu Tranh quá mức thoải mái, trong lúc mơ hồ nghe thấy mấy âm thanh, nhưng cô cũng không để ý, một mực ngủ say như chết, có điều, cuối cùng vẫn bị một giọng nói đáng ghét đánh thức.

“Lưu Tranh? Lưu Tranh?”

Cô nhíu mày, tiếp tục ngủ.

“Bác sĩ Nguyễn! Có bệnh nhân đến! Dậy mau!”

Trong lòng cô cả kinh, bất thình lình ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường, kết quả vì đứng dậy quá bất ngờ, nên trước mắt tối sầm lại, bỗng ngã về phía trước.

“Ấy!” Cô đụng đầu lên một người, bị ôm lấy.

Đầu vẫn tiếp tục choáng váng, cô vô thức nắm lấy tay áo của người này, mặc dù cô biết anh là ai…

“Em thật là…” Anh hình như có hơi thẹn quá hóa giận, muốn mắng tư thế của cô, cuối cùng nhịn xuống.

Cô chậm rãi đứng vững, buông ta ra, ôm trán.

“Sao thế? Đụng đau?” Anh hỏi.

Cô lắc lắc đầu, “Không phải, có hơi chóng mặt.”

Nháy mắt, ngữ khí của anh mang theo giận dữ, “Sao không choáng được? Em biết em ngủ bao lâu rồi không? Mười bốn tiếng hai mươi phút! Cơm tối qua không ăn tử tế, bữa sáng bữa trưa hôm nay cũng không ăn! Sao không chóng mặt cho được?”

Cô ngượng ngùng, “Á? Lâu thế á?”

Cô cảm thấy mình ngủ quả thực hơi quá đáng, hiếm thấy người như anh cũng biết nổi giận…

“Sáng nay gọi em ăn cơm cũng không dậy, trưa đến gọi em, em mơ mơ màng màng nói tí nữa ăn, tôi làm phẫu thuật khẩn cấp về em vẫn còn ngủ! Sao tôi….” Anh cố gắng hết sức khống chế lời nói của mình, cuối cùng vẫn không khống chế được, lại giơ tay nhéo lỗ tai cô, giọng oán hận, “Sao trước giờ tôi không phát hiện em còn có một mặt giống heo thế này nhỉ!”

Anh thực sự xuống tay rất độc ác! Đau đến nỗi cô vẫn méo miệng, vỗ vào tay anh, “Quân tử động khẩu không động thủ, được không?”

“Em sai rồi.” Tay anh vẫn không thả lỏng, miệng lại càng ác hơn, “Thói quen của tôi không phải động khẩu, cũng không phải động thủ!”

Cô giật mình, thấy mắt anh dần trở nên sắc bén, cuối cùng từ miệng anh phun ra ba chữ, “LÀ, ĐỘNG, DAO!”

“…” Đúng thật là Ninh Nhất Đao…”Anh thả em ra trước đi!” Lỗ tai cô đau chết mất!

Khó khăn lắm mới giải cứu được cái lỗ tai, cô sờ sờ, nóng hết lên rồi, nhất định cực đỏ, anh thực sự rất tức giận, không khỏi bực mình, lẩm bẩm, “Không phải là ngủ thôi sao? Quên ăn cơm thôi sao? Cũng không phải em làm lỡ công việc, đáng tức giận thế à, còn nhéo lỗ tai, coi là cái gì…”

Cô nhìn trên bàn, quả thực đặt bữa sáng và bữa trưa.

“Tôi không tức giận tí nào.” Anh lạnh mặt, “Chỉ là coi em là Ninh Tưởng!”

“…” Anh dạy dỗ Ninh Tưởng còn xách lỗ tai sao?

“Tan ca! Về nhà!” Anh cứng rắn ném xuống hai câu, xoay người đi.

Đèn phòng trực ban đang mở, xem ra lại là buổi tối rồi, anh nói cô đã ngủ mười bốn tiếng đồng hồ, vậy bây giờ là mấy giờ? Cô yên lặng tính toán, về phòng trực ban thay đồ lấy túi.

Quả nhiên bác sĩ ca tối đã nhận ca, quần áo anh cũng đã thay xong, đứng ở cửa, chắc là đang đợi cô.

Cô chợt nhớ đến bó hoa và chocolate gì gì đó của mình tối qua, lúc này hơi đói cũng có thể lót dạ trước một chút.

Quét mắt một vòng trong phòng làm việc, lại không thấy, ngạc nhiên hỏi, “Hoa của em đâu?”

Ngoài cửa truyền đến giọng rầu rĩ, “Không biết, thím lao công vứt rồi!”

“…” Được rồi.

Đi ra bên ngoài, lại một lần nữa xảy ra chuyện lạ, xe cô không thấy đâu!

“Ớ! Xe em đâu?” Cái này lạ thật đó?

Anh lái xe đến trước mặt cô, từ trong xe thò đầu ra, “Hôm nay Nguyễn Lãng đến, cần dùng xe, tôi đưa chìa khóa của em cho nó rồi.

“….” Còn lục túi xách cô?

“Lên xe đi.” Anh nói.

Cô sờ sờ lỗ tai, vẫn còn đang nóng đây này.

Anh nhìn cô chằm chằm, “Còn mang thù à? Đừng có không bằng cả Ninh Tưởng, Ninh Tưởng trước nay không ghi thù đâu đấy.”

“Em không phải con trai anh!” Cô không nhịn được trách móc một câu, cuối cùng vẫn lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status