Nghe nói em thích tôi

Chương 268



CHƯƠNG 268: XÉ NÁT

Cuối cùng vẫn mở video, hai giờ sáng.

Trong màn hình quả nhiên anh vẫn rất nguyên vẹn, cô chảy nước mắt, vuốt ve mặt anh, cơ thể anh, “Sau này anh đừng lái xe đến thăm em nữa, đừng…Em có thời gian sẽ tới thăm anh.”

“Lưu Tranh…” Anh thử thuyết phục cô.

Cô che miệng anh liều mạng lắc đầu, “Không muốn anh qua đây! Không muốn! Anh đừng qua đây!”

“Được được được, anh không tới, không tới nữa, em đừng khóc, đừng khóc, ngoan.” Anh chỉ có thể thỏa hiệp trước, vỗ về tâm trạng bất an của cô.

Trong sự dịu dàng an ủi của anh, hô hấp của cô dần bình thường lại, khóc thút thít với người trong màn hình, “Xin lỗi anh, muộn như vậy rồi còn đánh thức anh.”

Cô nghĩ nhất định sẽ giống như lời anh nói, chỉ là một giấc mơ mà thôi, chỉ bởi vì cô quá lo lắng cho anh, cả ngày suy nghĩ nên đêm mới mơ. Giấc mơ như vậy cô đã từng gặp một lần, chính là sau khi cô bị bắt cóc. Đúng, không sai, hai lần đều là vì cô quá lo lắng, nhất định là thế.

Anh ở bên kia màn hình thở phào nhẹ nhõm, “Lưu Tranh à, bà xã à, hôm nay phải khen ngợi em.”

“Hửm?” Chóp mũi cô chua xót, đầu mũi đỏ bừng.

“Khi sợ hãi thì nghĩ đến anh đầu tiên, nên nghiêm túc khen ngợi.” Anh dùng giọng điệu dỗ Ninh Tưởng.

Hết lần này tới lần khác, cô đều rất hưởng thụ giọng điệu này của anh, đồng thời cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô đã tròn ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn còn tham luyến sự yêu thương chiều chuộng của anh.

“Em không sao rồi, anh ngủ sớm chút đi.” Sau khi cảm thấy ngượng ngùng lại xấu hổ làm nũng.

“Được, em cũng ngủ sớm nhé, bà xã ngủ ngon.”

“Ừm.” Cô lại nghĩ đến cái gì đó, “Chí Khiêm, sau này không cho phép nói ‘anh đi rồi’ với em như thế nữa, nói cái khác.”

“Được rồi.”

Mặc dù không nỡ nhưng vẫn tắt video đi, nhìn nụ cười của anh bị bóng tối bao phủ, nỗi sợ hãi trong giấc mơ vẫn còn kéo tới, vẫn có thể cảm nhận được đáy lòng đang đau nhức.

Đột nhiên đứng dậy, tìm tờ giấy anh để lại lúc sáng, mấy chữ ‘Bà xã, anh đi rồi’ trên đó làm bỏng đôi mắt cô.

Tựa như có thù hận với mấy chữ này, cô hung hăng xé nó thành mảnh vụn ném vào trong thùng rác, như vậy trong lòng mới hơi yên.

Lúc này cô mới chú ý đến Vương Dịch ở bên cạnh, có chút áy náy, “Ngại quá, chị Vương, em làm ồn ảnh hưởng tới giấc ngủ của chị.”

“Ngốc! Đi ra khỏi nhà chính là chị em, nói mấy câu này làm gì? Tâm trạng của em chị hoàn toàn hiểu được, năm đó vị kia nhà chị ra nước ngoài bồi dưỡng mấy năm, cả người chị cũng điên điên khùng khùng, còn nặng hơn em cơ! Yêu xa chính là thử thách người ta nhất, những nhớ nhung và nghi ngờ như cấu tim véo phổi kiểu này chỉ có người đã từng trải qua mới hiểu được, có thể chịu đựng được cũng coi như tu thành chính quả, em với Chí Khiêm cũng không tệ, yêu nhau sâu sắc không có nghi ngờ, lập trường cũng kiên định, có rất nhiều thứ dần tuột mất trong những nghi ngờ chất vấn. Không sao đâu, muốn khóc thì khóc một trận, khóc xong rồi thì mưa qua trời nắng, thời gian trôi qua rất nhanh, bận rộn bất giác một năm cũng qua rồi.” Người từng trải Vương Dịch an ủi cô.

“Vâng, cảm ơn chị, chị Vương.” Cô mỉm cười.

Ác mộng chung quy cũng chỉ là mơ, kiểu gì cũng sẽ tỉnh lại, tỉnh rồi thì trời đã nắng sáng tươi đẹp.

Ngày hôm sau quả thực là một ngày trời nắng đẹp, lúc hơn sáu giờ, cô đang đi về phía khoa, điện thoại trong túi vang lên.

Sớm như vậy cô cho rằng là Ninh Chí Khiêm, lại không ngờ là Ninh Tưởng.

“Mẹ!” Giọng nói của Ninh Tưởng không vui vẻ giống như bình thường, “Bà nội bị bệnh rồi!”

“Cái gì? Bệnh gì con?” Đột nhiên lại cảm thấy mình rất ngốc, hỏi Ninh Tưởng có thể hỏi ra cái gì chứ, “Tưởng Tưởng, bà và cô có ở nhà không? Con bảo họ nghe điện thoại một chút.” Ninh Thủ Chính nhất định không có nhà, chỉ có thể hỏi hai người bảo mẫu trong nhà thôi.

“Bà đi đến bệnh viện rồi, cô đang làm bữa sáng cho con ạ, bụng bà nội rất đau, xe cứu thương cũng đến ạ.” Ninh Tưởng vẫn biểu đạt rất rõ ràng.

“Tưởng Tưởng, gọi điện thoại cho ông nội, nói với ông đi con! Bố có biết không?”

“Điện thoại của ông không gọi được, bố không nghe máy ạ, mẹ ơi, bà nội có…có giống như Tiểu Tưởng không mẹ?” Ninh Tưởng nói mang theo giọng mếu máo.

“Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng không khóc, sẽ không đâu! Bà nội đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho bà, Tưởng Tưởng đừng lo lắng! Bây giờ con gọi cô qua nói chuyện với mẹ đi.” Cô vội nói.

“Vâng ạ.” Mặc dù Ninh Tưởng rất muốn khóc, nhưng vẫn nghe lời cô, chịu đựng, gọi bảo mẫu đến.

Bảo mẫu nói với cô, sáng nay thức dậy bụng Ôn Nghi đau dữ dội, lập tức gọi xe cứu thương, bây giờ đã đưa đến bệnh viện Bắc Nhã.

“Được, tôi biết rồi, phiền cô chăm sóc cho Ninh Tưởng, mặt khác nghĩ cách thông báo cho tiên sinh.” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy, bất luận mối quan hệ giữa Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính như thế nào, bây giờ Ôn Nghi vẫn là vợ ông , vợ bị bệnh, ông ấy làm chồng nhất định phải biết tình hình chi tiết, về phần ông ấy làm gì thì là chuyện của ông.

“Tôi biết rồi, bác sĩ Nguyễn.” Bảo mẫu đồng ý.

Nguyễn Lưu Tranh lại gọi Ninh Tưởng nghe điện thoại, an ủi cậu nhóc một lượt, sau đó còn nói với cậu, bây giờ bố không ở nhà, ông nội cũng không ở nhà, cậu là nam tử hán duy nhất trong nhà, nhất định phải kiên cường dũng cảm, chăm sóc tốt bản thân, đừng để bà nội lo lắng.

Vốn dĩ Ninh Tưởng muốn khóc, nghe cô nói xong, phút chốc đã được khích lệ, lớn tiếng hứa, “Mẹ! Tưởng Tưởng biết rồi! Tưởng Tưởng nhất định sẽ bảo vệ bà nội!”

“Tưởng Tưởng giỏi quá!” Cô dốc sức khích lệ cậu.

Sau đó liền liên hệ với Ninh Chí Khiêm, đầu bên kia lại báo bận, cô đoán là anh đã liên lạc với trong nhà.

Quả nhiên, một lát sau cô gọi lại, kết nối được, nói đến chuyện này, anh đã biết.

“Anh biết rồi Lưu Tranh, anh định quay về xem thế nào, xem có thể xin nghỉ không.” Anh nói.

“Em cũng đi.” Cô vội nói.

“Em thử xem, có thể xin được thì đi, không được thì thôi.”

“Được rồi!”

Cô quay về khoa thương lượng với chủ nhiệm khoa một chút, có thể điều chỉnh thời gian phẫu thuật, rút được hai ngày nghỉ.

Lúc cô báo tin này cho Ninh Chí Khiêm, anh lại nói với cô, “Đừng lo lắng, anh gọi điện thoại về Bắc Nhã hỏi rồi, chỉ viêm ruột thừa thôi, anh về xem thử, em không tiện thì không cần về đâu.”

“Em xin nghỉ rồi, nhưng phải mai mới có thể đi.” Cô nói.

“Lịch nghỉ của anh bắt đầu từ hôm nay, thời gian không trùng nhau, đi đường lại vất vả, em đừng đi.”

“Anh đi trước đi, mai em tới!”

Cuối cùng hai người đạt được thống nhất.

Bắc Kinh.

Khi Ninh Chí Khiêm về đến Bắc Kinh đã là buổi tối, từ sân bay đến thẳng bệnh viện, trên đường đi anh gọi điện về nhà, là bảo mẫu nhận.

“Là tôi, Ninh Tưởng đâu?” Anh lo lắng cho con trai, Ôn Nghi vừa bị ốm, bảo mẫu có thể trông nom được không?

“Bác sĩ Ninh, buổi chiều tiên sinh đón Ninh Tưởng về, vừa mới từ bệnh viện về, bây giờ đã đi ngủ rồi.

Ninh Chí Khiêm nghe thấy bảo mẫu nói vậy lại hơi ngạc nhiên, “Ninh tiên sinh đón sao?”

“Phải ạ!”

“Bây giờ ông ấy ở đâu?” Quả thực Ninh Chí Khiêm cảm thấy bất ngờ, người này còn biết trông nom Ninh Tưởng sao?

“Ở bệnh viện. Buổi sáng liên hệ được với tiên sinh, ông ấy từ trên núi xuống thì đến thẳng bệnh viện, mãi đến buổi chiều đi đón Ninh Tưởng.”

“Được, tôi biết rồi.” Anh cúp máy, cũng vội vàng đi tới bệnh viện.

Bệnh viện.

Ninh Thủ Chính lấy bình nước ấm tới, vắt khô khăn mặt, ấm áp, muốn lau tay lau mặt cho Ôn Nghi.

Ôn Nghi khàn giọng, “Không cần.”

Ninh Thủ Chính dừng một chút, vẫn muốn lau cho bà, “Bác sĩ nói phải giữ vệ sinh.”

“Gọi bảo mẫu tới.”

“Bảo mẫu phải chăm sóc Ninh Tưởng, bà cần gì chứ? Đã như vậy rồi còn cố chấp với tôi?” Ninh Thủ Chính giơ khăm mặt lên, vẫn nhẹ nhàng lau hai bên mặt cho bà.

“Vậy mời người chăm sóc đặc biệt là được rồi.”

Ninh Thủ Chính không nói chuyện, tiếp tục lau tay cho bà.

Sau khi Ôn Nghi được đưa tới bệnh viện, chẩn đoán xong lập tức làm phẫu thuật, trước khi phẫu thuật kết thúc, bảo mẫu đã liên hệ được với Ninh Thủ Chính, cho nên vừa ra khỏi phòng mổ, người bà nhìn thấy đầu tiên chính là Ninh Thủ Chính.

Bất ngờ mà lại hơi kinh ngạc.

Lâu như vậy tới nay, khi bà thức dậy Ninh Thủ Chính đã đi, sau khi bà ngủ Ninh Thủ Chính mới quay về, bình thường ở công ty trừ lúc mở họp ra cũng rất ít chạm mặt, đó gọi là mắt không thấy tim không phiền, có vài nỗi buồn cũng dần nhạt đi.

Đã quen một mình, bị bệnh cũng một mình chịu được, dù sao trong nhà cũng có bảo mẫu, có tiền có thể mời người chăm sóc đặc biệt, đàn ông, thực sự là có cũng được không có cũng được.

Ôm theo tâm trạng như vậy cũng không tự thương cảm, nhưng mà lại chưa từng nghĩ, vừa bị bệnh đã quấy rầy đến ông ấy.

Ông ở đây cả một ngày, cũng không mời người chăm sóc đặc biệt, tự mình trông coi bà, buổi chiều khi bảo mẫu đến, ông để bảo mẫu thay một chút, tự mình đi đón Ninh Tưởng.

Bà cho rằng lần này đi rồi sẽ không tới nữa nhỉ? Ai ngờ lại tới rồi…

Lần trước được ông ấy chăm sóc như vậy là khi nào nhỉ? Có lẽ đếm ngược đến lúc bà sinh Ninh Chí Khiêm rồi. Ông lập lời thề trước mặt bà sẽ làm một người bố tốt, một người chồng tốt, cho nên bận rối bận rít phục vị bà, từ ăn uống đến sinh hoạt.

Bà cụ của nhà họ Ninh không cho tắm rửa, bà lại nói vệ sinh không chịu nổi, ông liền đun nước gừng lau người cho bà, rửa chân cho bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status