Nghịch thế vũ thần

Chương 67: Hương diễm


Đối mặt với Lý Mộ Tinh câu hỏi, Vương Hạo Thần đảo cặp mắt trắng dã, sau cùng ho khan một tiếng, thấp giọng nói:

- Ta thấy cái này không được tốt lắm đâu, cô cũng biết nếu muốn trị liệu thương thể trên người cô nhất định phải thoát y phục! Ta không muốn sau khi xong việc lại bị cô ghép cho cái tội là nhìn thấy thân thể cao quý của cô nên phải bồi mệnh a!

Lý Mộ Tinh nghe hắn nói như vậy không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng lập tức nổi giận, nàng không nghĩ tới, thiếu niên trước mặt vậy mà đem nàng nghĩ thành xấu xa như thế, bất quá nghĩ kỹ lại đối phương nghĩ như vậy kỳ thực cũng không phải là không có lý, Vương Hạo Thần thực lực kém hơn nàng quá nhiều, nếu bây giờ hắn ra tay giúp nàng đúng là sẽ chạm vào một trong những điều kỵ nhất của nữ nhân, hắn lo lắng sau đó bị nàng trả thù cũng có thể hiểu được.

Bất quá, nghe được lời này của Vương Hạo Thần, Lý Mộ Tinh lại càng thêm tín nhiệm hắn.

Trừng mắt nhìn Vương Hạo Thần một cái, Lý Mộ Tinh thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, chính ngươi đã mang ta về đây, hơn nữa còn muốn giúp ta trị thương, chỉ cần trong lúc chữa trị ngươi có thể quản tốt ngươi đôi tay và cặp mắt, vậy ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi! Lý Mộ Tinh này không phải là kẻ không nói đạo lý lấy oán trả ơn!

Có lời này của nàng, Vương Hạo Thần liền an lòng hơn không ít, hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy Lý Mộ Tinh nhìn thế nào cũng không một kẻ vong ân phụ nghĩa, sau cùng quyết định đã giúp thì giúp tới cùng, liền khẽ gật đầu nói:

- Được rồi! Chỉ hi vọng cô có thể giữ đúng lời hứa của mình!

Nói rồi, hắn cất bước đi về phía Lý Mộ Tinh, đưa mắt nhìn khắp người nàng một lần, xác định những chỗ bị thương trên người nàng, ánh mắt thoáng hiện ra một tia bối rối, nói:

- Trên người bị thương rất nhiều chỗ, muốn băng bó tất cả, e rằng... phải đem y phục bên trên... toàn bộ thoát đi!

Nói đến đây, Vương Hạo Thần đều cảm thấy không được tự nhiên, nếu như cởi hết Lý Mộ Tinh phần trên y phục, vậy nhiều chỗ coi như là hắn không muốn nhìn cũng không được, trừ phi hắn bị mù...

Lý Mộ Tinh nghe hắn nói vậy, thân thể cũng khẽ run lên, hai gò má lập tức đỏ bừng lên như táo chín, khiến cho nàng dung nhan càng thêm xinh đẹp động lòng người, ngay cả Vương Hạo Thần nhìn thấy đều khẽ thất thần, cuối cùng nàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho thanh âm của mình trở nên bình thản nhất có thể rồi nói:

- Không sao! Ngươi cứ việc cởi đi!

Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh nhất có thể, bàn tay nhẹ nhàng tháo gỡ từng chiếc cúc áo của bộ y phục màu trắng trên người Lý Mộ Tinh.

Bởi vì Vương Hạo Thần dáng người rất cao, tuy hắn chỉ mới gần 16 tuổi, thế nhưng cũng đã cao đến một mét bảy lăm, còn cao hơn Lý Mộ Tinh một đoạn, mà tảng đá nàng đang nằm thì lại quá thấp, vì thế hắn đành phải cúi người mới có thể giúp nàng cởi y phục.

Trong lúc vô tình, hai người khuôn mặt vậy mà nhích lại gần nhau, Vương Hạo Thần có thể ngửi thấy hơi thở thơm như hoa lan của Lý Mộ Tinh, đồng thời khí tức nam nhân mạnh mẽ của hắn cũng thấm vào trong lòng nàng, cả hai hô hấp đồng thời trở nên có chút dồn dập.

Cái khuy cuối cùng được tháo gỡ, Vương Hạo Thần liền cẩn thẩn đem bạch y thoát ly cơ thể Lý Mộ Tinh, cảnh tượng tiếp theo đập vào mắt hắn, lập tức khiến cho Vương Hạo Thần cả người khí huyết sôi sục.

Sau khi đem bạch y giải trừ, nửa thân trên của Lý Mộ Tinh chỉ còn lại một kiện nội y che đậy hai khoả thánh nữ phong, thân thể trắng mịn như bạch ngọc hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Hạo Thần.

Nếu đến lúc này Vương Hạo Thần vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh, vậy thì hắn đã không phải nam nhân rồi...

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân, hơn nữa còn ở gần như vậy, trong lòng không thể không cảm khác nữ nhân trước mặt đúng là một kiệt tác của tạo hoá.

Lý Mộ Tinh hai mắt nhắm chặt không dám mở ra, cổ ngọc đều đã đỏ ửng lên rồi, từ nhỏ đến lớn, nàng đều ở trong tông môn tu luyện, ngoại trừ sư phụ ra, còn chưa có bất cứ một người nào chạm vào thân thể của nàng, lúc này Vương Hạo Thần có thể nói là người đầu tiên, cái này để cho nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Vương Hạo Thần cắn mạnh đầu lưỡi, dùng đau đớn khiến mình tỉnh táo lại, hai mắt dần dần trở nên nghiêm túc nhìn Lý Mộ Tinh thân trên, phát hiện trên người nàng có không ít vết thương, trong đó có những chỗ còn đang chảy máu.

- Cô cố chịu một chút, sẽ đau đấy!

Vương Hạo Thần thanh âm có chút ôn hoà nói, tay cầm một chút vải bông thấm nước nhẹ nhàng bắt đầu sát trùng miệng vết thương trên cái bụng phẳng lì trắng mịn của Lý Mộ Tinh.

- Làm phiền...

Lý Mộ Tinh thấp giọng như muỗi kêu nói, có thể thấy được, cho dù nàng là Vũ Vương cảnh siêu cấp cường giả, thế nhưng khi đối mặt với chuyện nam tử tiếp xúc da thịt thế này thì lại không nào giữ được bình tĩnh, không hề có thượng giả khí thế, ngược lại càng giống một cái thiếu nữ e thẹn.

Vết thương trên bụng Lý Bộ Tinh khá sâu, hơn nữa lại bị hoả diễm trên cự trảo của Xích Diện Thiên Hổ đốt bỏng, miệng vết thương cho đến giờ vẫn đang chảy máu, vì thế khi vải bông chạm vào vết thương, cho dù Vương Hạo Thần đã rất nhẹ nhành cẩn thận, thế nhưng vẫn khiến Lý Mộ Tinh không nhịn được phải rên lên một tiếng nhỏ vì đau.

Lý Mộ Tinh thân là Vũ Vương cường giả, nhưng sự thật là nàng một đường tu luyện tới tu vi này rất hiếm khi bị thương nặng như vậy, bởi vì nàng không chú trọng việc phòng ngự cũng như việc tu luyện thân thể, vì thế nàng rất ít khi để cho kẻ địch có thể đến gần mình chứ đừng nói là đả thương nàng nặng như vậy, lần bị thương này có thể nói là một trong những lần bị thương nặng nhất của Lý Mộ Tinh từ lúc sinh ra tới giờ, nàng tự nhiên sẽ có cảm giác không quen.

Thanh âm của nàng rất nhỏ, thế nhưng Vương Hạo Thần vẫn nghe được rõ ràng, cặp lông mày kiếm khẽ nhíu lại, tạm dừng động tác trên tay, để cho Lý Mộ Tinh có chút thời gian thích ứng.

Vài phút trôi qua, Lý Mộ Tinh cũng dần thích ứng với đau nhức, dù sao nàng không phải là nữ nhân bình thường mà là một vị Vũ Vương cường giả, đau đớn chỉ khiến nàng ban đầu không quen mà thôi, muốn ảnh hưởng lớn tới nàng tuyệt không có khả năng.

Dù vậy, Lý Mộ Tinh ánh mắt nhìn Vương Hạo Thần vẫn có thêm vài phần cảm kích cùng ôn hoà, dĩ nhiên hành động trước đó của hắn chiếm được không ít hảo cảm của nàng.

Vương Hạo Thần thấy Lý Mộ Tinh tựa hồ đã bớt đau, lúc này mới tiếp tục giúp nàng trị liệu vết thương, có điều hắn động tác so với trước lại càng thêm nhẹ nhàng, hắn không muốn làm đau nữ tử trước mặt.

Không phải bởi vì hắn muốn lấy lòng mỹ nhân hay gì, chỉ là từ nhỏ hắn đã được sư nương dạy rằng đối với nữ nhân nhất định phải ôn nhu, có thể xem là hắn được sư nương dạy tốt quá, lúc này làm vậy đối với Lý Mộ Tinh cũng là theo bản năng mà thôi, tất nhiên Vương Hạo Thần cũng không cho rằng mình đối với nữ nhân nào cũng có thể ôn nhu như vậy, cái này quá không thực tế, chẳng qua Lý Mộ Tinh bộ dạng lúc này thực sự để cho hắn từ đáy lòng sinh ra một tia thương tiếc với nàng, vì thế hắn mới cố gắng để giảm đau đớn của nàng đến mức thấp nhất có thể.

Sát trùng vết thương xong, Vương Hạo Thần trong tay vải bông màu trắng đã thấm đẫm máu tươi, hắn lại cầm lên bình kim sang dược, tay lấy một chút kim sang nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương.

Kim sang này không phải kim sang bình thường, là do sư nương hắn trước đó chuẩn bị cho hắn, công dụng vượt xa kim sang bình thường, có thế giúp vết thương nhanh chóng khép lại, đồng thời khiến cho vết thương không để lại xẹo, coi như là Vũ Vương thương thế đều có tác dụng không nhỏ.

Đừng nhìn bình kim sang dược này tương đối nhỏ, thế nhưng giá trị của nó có thể nói là liên thành, coi như Vũ Vương đều chưa hẳn chịu đem ra tặng người khác, sư nương trước đó đưa cho Vương Hạo Thần một bình này, chính là muốn cho hắn một vật bảo mệnh, dù sao đối với Vương Hạo Thần lúc này, bình kim sang dược kia trong mắt hắn hoàn toàn đích xác là thánh dược trị thương.

Lý Mộ Tinh cảm thấy miệng vết thương trên người mình được kim sang đắp lên, không có chút nào đau đớn, ngược lại nơi vết thương lại có chút thoải mái dễ chịu, ngay cả máu đều ngừng chảy hẳn.

Đem kim sang đắp lên vết thương về sau, Vương Hạo Thần liền cầm lấy băng vải trắng cẩn thận đem vết thương bao lại thật kỹ.

Cứ như vậy, Vương Hạo Thần chậm rãi đem từng vết thương trên người Lý Mộ Tinh sát trùng sau đó băng bó lại, mất kha khá thời gian mới đem phần lớn vết thương trên người nàng trị liệu hết.

Tất nhiên, như vậy cũng không phải là đã xong, bởi vì Vương Hạo Thần phát hiện trên người nàng vẫn còn một vết thương nữa, nếu chỉ có như vậy thì không có gì đáng nói, đáng nói là vết thương lại nằm ở một vị trí khiến cho Vương Hạo Thần cực độ không biết nói gì.

Vết thương cuối cùng kia, vậy mà là nằm ở... phần ngực của Lý Mộ Tinh.

Vương Hạo Thần khi nhìn thấy vết thương này, hắn khoé miệng khẽ giật giật vài cái, ánh mắt nhìn về phía vết thương đang không ngừng chảy máu, sau đó lại không tự chủ được liền liếc xuống hai khoả ngọc nữ phong đầy đặn cao vút như muốn xé rách tấm áo lót mỏng manh thoát ra ngoài, ở nữa hai ngọn núi lại có một cái khe rãnh mê người đủ để khiến cho bất cứ một nam nhân trở nên điên cuồng.

Quá đẹp! Quá mê người!

Cho dù Vương Hạo Thần lúc này định lực có tốt hơn đi nữa thì hắn cũng sắp không nhịn đè nén được tà hoả trong lòng, khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên vài vệt đỏ, bàn tay cầm vải bông dùng để sát trùng vết thương bây giờ lại ngừng giữa không trung, không duỗi ra, cũng không co lại, nhìn qua hết sức buồn cười.

Lý Mộ Tinh vốn dĩ cũng đang cực kỳ ngượng ngùng, hai mắt nhắm chặt hết cỡ, thế nhưng đợi mãi, cái khoảnh khắc kia vẫn không truyền tới, nàng khó hiểu mở ra hai mắt, nhìn thấy Vương Hạo Thần bộ dạng liền dở khóc dở cười:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Vương Hạo Thần vẻ mặt im lặng, hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa, từ nãy tới giờ đúng là hắn giúp Lý Mộ Tinh trị liệu vì thế bàn tay cũng thuận tiện ở trên người nàng du ngoạn không ít chỗ, bất quá những địa phương kia miễn cưỡng còn có thể chấp nhận được, thế nhưng hai khoả kiều nhũ kia lại là địa phương mẫn cảm của nữ nhân, hắn thực sự không dám sờ loạn.

- Ta... chạm vào nơi này thật không sao chứ?

Vương Hạo Thần ấp úng nói, tựa như một đứa con nít rụt rè đang xin bố mẹ cho phép đi chơi vậy.

Lý Mộ Tinh nghe hắn nói vậy khuông mặt liền một lần nữa đỏ lên, bất quá nàng lại không thể không bởi vì thái độ của hắn mà bật cười, trong lòng hung hăng nghĩ thầm: ngươi ngay cả người trên của ta đều sờ soạng qua rồi, bây giờ hỏi cái này không thấy là quá thừa hay sao “.

- Quản tốt ngươi bàn tay và đôi mắt là được!

Lý Mộ Tinh trong nóng ngoài lạnh mà phát ra một tiếng cảnh báo sau đó lại nhắm chặt hai mắt, bởi vì nàng bây giờ kỳ thực cũng đang rất ngượng, căn bản không biết nên nói nhiều thứ gì mới tốt.

Vương Hạo Thần lại cười khổ một tiếng, lần này hắn thậm chí phải vận dụng nguyên khí mới có thể đè ép trong lòng tà hoả xuống, bất quá hắn thực sự muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, ở bên một cái tuyệt thế mỹ nhân đang gần như khoả thân như vậy mà lại không thể làm gì, Vương Hạo Thần hắn lại không phải thánh nhân hay nhà sư gì, hắn chỉ là một cái nam tử bình thường đang ở độ tuổi mới lớn, hắn thật sự không chịu nổi dụ hoặc như vậy.

Bàn tay hơi chút run rẩy cầm lên vải bông bắt đầu sát trùng miệng vết thương, hắn lúc này phải thực sự cố gắng giữ cho ánh mắt của mình tập trung đặt trên vết thương chứ không phải đảo loạn trên bộ ngực của Lý Mộ Tinh.

Việc này đúng là không dễ dàng gì đối với Vương Hạo Thần, ít nhất hắn cảm thấy, thà rằng bảo hắn đại chiến với một vị Cửu Tinh Vũ Đồ còn dễ chịu hơn là phải ở trong hoàn cảnh này.

Càng chết hơn là, trong lúc sát trùng vết thương cho Lý Mộ Tinh, mặc dù hắn đã rất cẩn thận, thế nhưng ngón tay như cũ vẫn vô tình chạm vào da thịt non mềm trắng mịn trên ngực nàng, khiến cho cả hắn và nàng đều ngượng ngùng không thôi.

Kỳ thực trước đó Vương Hạo Thần cũng có không ít lần chạm vào da thịt nàng, thế nhưng ai bảo lần này chỗ hắn chạm vào lại là chỗ nhạy cảm của nữ nhân đây? Cái này khiến cho Lý Mộ Tinh ngượng tới mức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào, toàn thân nóng bừng như bị lửa thiêu.

Lý Mộ Tinh đúng là ngay cả tâm muốn chết cũng có rồi, nàng không nghĩ tới mình mấy chục năm giữ thân như ngọc, lúc này lại bị một cái thiếu niên lớn còn chưa lớn hết nhìn hết xuân quang, nếu là bình thường, nàng sau khi bình phục thương thế nhất định sẽ một chưởng đánh chết đối phương, thế nhưng khổ nổi Vương Hạo Thần lại là vì giúp nàng trị thương mới xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng hạ thủ với hắn, đây không phải là lấy oán trả ơn sao?

Cũng may Vương Hạo Thần trong lòng mặc dù có hoả diễm thiêu đốt, thế nhưng hắn vẫn biết giữ lấy điểm giới hạn, bàn tay không có hành động quá phận, nếu không thật khó mà nói Lý Mộ Tinh có thể giữ nguyên quan điểm.

Nằm trên giường đá, Lý Mộ Tinh hé mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ thấy hắn ngũ quan cân đối, anh khí tuấn dật, mũi cao môi đỏ, hai hàng lông mày kiếm đậm như vẽ, cặp mắt nâu hổ phách tuyệt đẹp có chút ma mị, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, Lý Mộ Tinh đều phải thầm khen thiếu niên này dung mạo thực sự quá tuấn mỹ, nàng thậm chí có thể khẳng định, Vương Hạo Thần tuy rằng chưa có hoàn toàn trưởng thành, thế nhưng đã có tuyệt thế mỹ nam tử phong phạm, không đến vài năm sau, chỉ dựa vào dung mạo của hắn, tuyệt đối có thể khiến cho vô số nữ tử điên đảo, ít nhất tại Đông Hoa hoàng triều, nàng còn chưa nghĩ ra có nam nhân có dung mạo nào có thể so sánh với hắn trong tương lai.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Vương Hạo Thần mất sức “ chín trâu hai hổ “ cuối cùng cũng đã giúp nàng băng bó xong vết thương trên ngực, mặc dù chỉ là một công việc tương đối đơn giản, thế nhưng nhìn hắn lúc này lại không khác gì vừa mới cùng người ta đại chiến ba trăm hiệp, trên trán ướt đẫm mồ hôi, lúng túng nói:

- Miệng vết thương ta đã xử lý xong, bất quá nội thương ta lại vô pháp giúp cô, vì thế còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân cô rồi!

Nói rồi, hắn cũng chỉ kịp lấy ra từ trong nạp giới một kiện hắc bào mặc vào cho Lý Mộ Tinh, rồi trực tiếp quay người đi nhanh về phía cửa động, sau cùng gần như là bỏ chạy, tựa hồ muốn rời khỏi nơi này sớm lúc nào hay lúc ấy.

- Oan gia a...

Đôi mắt đẹp nhìn Vương Hạo Thần thân ảnh đang biến mất nơi cửa đông, Lý Mộ Tinh trong lòng không hiểu vì sao lại lướt qua một ý nghĩ kỳ lạ.

Đúng lúc này, màu vàng tiểu kiếm ở trong Vương Hạo Thần mi tâm lại khẽ động đậy, từng cỗ tin tức trong nháy mắt liền đi vào trong đầu hắn.

Màu vàng tiểu kiếm luyện hoá trong sơn cốc kiếm ý, đồng thời cũng thu được chủ nhân của cỗ kiếm ý kia cảm ngộ, lúc này nó liền không chút giữ lại toàn bộ truyền cho Vương Hạo Thần, giúp hắn lĩnh ngộ kiếm ý.

Vương Hạo Thần tiến nhập một loại trạng thái kỳ dị, trong lòng chỉ có một việc để làm, đó là tiêu hao chỗ kia kiếm ý cảm ngộ.

Kiếm ý thân là một loại ý cảnh, hư vô mờ mịt, chỉ có thể ngộ không thể cầu, Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ lại có cơ hội cảm ngộ kiếm ý, thật sự là rất may mắn.

Đương nhiên, Vương Hạo Thần muốn dùng những cái này lưu lại cảm ngộ mà tu thành kiếm ý là không có khả năng, bởi vì cái này dù sao cùng là đồ vật của người ta, cũng không phải do hắn bản thân ngộ ra, vì thế căn bản không thể dựa vào những thứ cảm ngộ này tu thành kiếm ý.

Vương Hạo Thần lẳng lặng cảm ngộ gần nửa ngày, mới đem cảm ngộ về kiếm ý của vị cường giả kia lưu lại tiêu hoá hoàn toàn, chỉ thấy hắn đột nhiên rút ra Tử Lam Kiếm, một kiếm nhanh như chớp bổ đi ra.

Động tác nhanh gọn, so với lúc trước càng thêm tinh diệu, không có một chút trì hoãn!

Một kiếm này bổ đi ra, kiếm khí như ẩn như hiện, chém mạnh vào một thân cây gần đó, nhẹ nhõm đem nó đốn hạ!

- Rầm! Rầm!

Thân cây không có chút nào sức phản kháng, trong nháy mắt liền ầm ầm đổ xuống.

- Ta hiện giờ kiếm đạo cảnh giới, có thể tính là nửa bước kiếm ý, thế nhưng muốn đạt tới chân thức kiếm ý một bước kia, lại không biết là khi nào!

Vương Hạo Thần tra kiếm vào vỏ, có chút tiếc nuối nghĩ thầm.

Vương Hạo Thần thiên phú rất cao, vừa rồi ở trong trạng thái kia cảm nhận được kiếm ý tồn tại, cũng hiểu được một chút bản nguyên của kiếm ý, thế nhưng vẫn chưa chính thức ngộ ra được kiếm ý nguyên lý vô hình vô ảnh, đối với cảnh giới kiếm ý cũng còn cách nửa bước cuối cùng.

Nhưng nửa bước cuối cùng kia, cũng là gian nan nhất một cửa ải.

Bất quá Vương Hạo Thần bây giờ kiếm ý, cũng đã đạt tới cảnh giới hư hư thực thực, trong kiếm đạo cảnh giới có thể tính là nửa bước kiếm ý, so với kiếm tu chưa ngộ ra kiếm ý thì phải mạnh hơn nhiều.

- Mặc dù chỉ là nửa bước kiếm ý, thế nhưng đã có thể khiến cho ta thi triển ra kiếm chiêu mạnh hơn lúc trước không chỉ hai lần, nếu là hoàn mỹ kiếm ý, vậy uy lực còn đạt đến mức nào?

Vương Hạo Thần không có bởi vì không thể chính thức sở hữu kiếm ý mà phiền muộn, ngược lại còn hoan hỉ vô cùng, hắn cũng biết cơm chỉ có thể ăn từ từ, hắn vừa trải qua đại nạn không chết, chiến lực lại còn được đề thăng, chạm một tay vào cảnh giới kiếm đạo mà kiếm tu bình thường luôn mơ ước là kiếm ý, cái này đã đủ khiến cho hắn vô cùng thoả mãn.

Huống hồ, hắn tu vi chỉ mới là Tam Tinh Vũ Đồ, lại có thể đạt tới cảnh giới nửa bước kiếm ý, đây chính là chuyện vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Thiên Sinh Môn, phải biết, coi như là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử tông môn, cũng là tại Vũ Sĩ mới ngộ ra kiếm ý.

Đối với kiếm tu mà nói, tuy rằng chuyện ngươi lĩnh ngộ kiếm ý so với người khác sớm hơn cũng không nhất định trình độ sẽ vĩnh viễn siêu việt người ta, thế nhưng cũng dựa trên điều này đánh giá thiên phú của hai người, người lĩnh ngộ kiếm ý ở cảnh giới càng thấp, vậy càng được trưởng bối coi trọng.

Vương Hạo Thần tại Tam Tinh Vũ Đồ có được nửa bước kiếm ý, đồng thời có rất lớn hi vọng có thể tại trước Vũ Sĩ có được hoàn chỉnh kiếm ý, cái này đã để cho vô số yêu nghiệt thiên tài phải ngước nhìn.

Vương Hạo Thần bình ổn lại tâm tình, lúc này mới chú ý tới mấy bộ xương khô nằm gần đó, hay nói đúng hơn là nhìn vào những bộ xương khô đó bên cạnh huyền khí.

Lúc trước không có thời gian để ý kỹ càng, lúc này Vương Hạo Thần mới phát hiện, những kiện huyền khí này bất cứ một kiện nào đều có hình dạng được chế tạo vô cùng tinh vi, phẩm chất so với hắn Tử Lam Kiếm vượt xa vô số lần.

Cao cấp huyền khí!

Vương Hạo Thần ánh mắt hơi loé lên, do dự một chút, sau đó liền cẩn thận đem từng kiện huyền khí gom lại cùng một chỗ.

Tổng cộng có chín kiện huyền khí, trong đó có ba kiện là kiếm, hai kiện là đao, còn lại là thương, kích, trường tiên và chiến phủ.

Vương Hạo Thần thân là kiếm tu, trong mắt hắn cũng chỉ có kiếm, vì thế hắn quan tâm chỉ có ba thanh trường kiếm kia, còn lại huyền khí khác cũng không lọt vào mắt hắn.

Trong ba thanh kiếm, toàn bộ đều là Tam Phẩm huyền khí, lần lượt gọi là Thanh Vân Kiếm, Diệu Nhật Kiếm cùng Cự Long Kiếm cái này đã đủ khiến cho Vương Hạo Thần tim không ngừng nhảy lên, sắc mặt trở nên cuồng hỉ.

Tam Phẩm huyền khí, trong đám đệ tử Thiên Sinh Môn cũng không có nhiều người đạt được, mà coi như là sở hữu một kiện, ít nhất cũng cần có Vũ Sư, thậm chí Vũ Linh tu vi làm tiền vốn, nếu không căn bản không có khả năng.

Thế nhưng bây giờ hắn một kẻ chỉ có tu vi Tam Tinh Vũ Đồ lại sở hữu đến ba kiện!

Cái này nếu là để cho kẻ khác biết được, nhất định sẽ ghen ghét đến đỏ mắt, thậm chí có tâm muốn giết người đoạt bảo rồi.

Đáng tiếc Vương Hạo Thần bây giờ thực lực còn thấp điểm, thực sự là còn chưa dùng được mấy cái cao cấp huyền khí bảo kiếm này.

Bất quá bây giờ không dùng được, cũng không có nghĩa là sau này không thể a?

Vương Hạo Thần hưng phấn đem từng kiện huyền khí thu vào trong túi càn khôn, những huyền khí không phải là kiếm đồng dạng cũng thu vào, tuy hắn không dùng huyền khí gì khác ngoài kiếm, thế nhưng cũng có thể đem chúng để trao đổi vật phẩm đi.

- Hả?

Vương Hạo Thần vốn dĩ đang muốn rời đi, thế nhưng đúng lúc đó, hắn tựa hồ lại phát hiện ra cái gì, bước chân liền hướng một phía đi tới, nhanh chóng tiếp cận vách núi đá.

Hắn chú ý, cũng không phải là vách núi, mà là trên đó lưu lại vết tích, còn có một chỗ chìm sâu vào bên trong, nhìn qua giống như là dấu vết của một cánh cửa đá.

Vương Hạo Thần chần chừ một chút, liền đặt tay lên chỗ chìm trên vách đá, dùng sức đẩy một cái, vách đá liền ầm ầm chạy sang một bên, để lộ ra không gian bên trong, là một cái sơn động thật lớn.

Sơn động bên trong bày bố rất sơ xài, hơn nữa hoàn toàn không có nhân khí, chứng tỏ trước đây rất lâu đã có người ở tại nơi này một thời gian ngắn.

Vương Hạo Thần chậm rãi đi khắp sơn động, ánh mắt sau cùng dừng lại trên một cái túi càn khôn, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

Trong sơn động ngoại trừ túi càn khôn này không còn gì khác, mà cái này, cũng không phải là vị cường giả từng ở tại nơi này vô ý lưu lại.

Đem túi càn khôn nhặt lên, Vương Hạo Thần quan sát bên trong một chút, khuôn mặt liền biến thành đại hỉ.

Trong túi càn khôn không có huyền khí cao cấp, thế nhưng lại có đủ loại linh thảo, đan dược, còn có lượng lớn bạc, đủ để một võ giả bình thường tiêu xài nửa đời người.

Linh thảo, đan dược trong túi càn khôn thấp nhất là Nhấp phẩm, cao nhất lại là Tam phẩm cấp bậc, chỗ tài nguyên này đầy đủ để cho hắn tu luyện trong một thời gian dài.

- Chỗ này tài nguyên, coi như là Vũ Linh, thậm chí Vũ Quân cũng chưa chắc có được, coi như chèo chống ta tu luyện tới Vũ Sĩ, Vũ Sư cũng không có vấn đề!

Vương Hạo Thần trong lòng hoan hỉ, hắn không nghĩ tới, tuỳ tiện đi vào một cái sơn cốc, lại có được lớn như thu hoạch.

Hắn tu luyện cần tài nguyên so với người bình thường phải nhiều hơn không ít, thế nhưng chỉ cần có được đầy đủ tài nguyên, vậy hắn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người bình thường vô số lần.

Vương Hạo Thần vui mừng đem túi càn khôn nhận lấy, bỗng nhiên phát hiện vách tường đối diện có khắc chữ - Cổ Kiếm Trai Lăng Dật Phàm, ở nơi này ngộ đạo!

- Cổ Kiếm Trai?

Vương Hạo Thần khẽ giật mình, Cổ Kiếm Trai tông môn này hắn cũng từng nghe nói qua, chính là một cái siêu cấp thế lực tại Đông Hoa Hoàng Triều, thực lực tổng hợp còn mạnh hơn Thiên Sinh Môn không ít, địa vị cơ hồ chỉ dưới hoàng thất, chính là một cái chân chính quái vật khổng lồ.

Mặc kệ như thế nào, Vương Hạo Thần nhận được Lăng Dật Phàm lưu lại đồ vật, đối phương là có ơn với mình, ân tình này hắn nhất định nhớ kỹ.

- Ta bây giờ thực lực vẫn còn quá thấp, không bằng ở nơi này bế quan một đoạn thời gian, tăng cao tu vi rồi lại nói!

Vương Hạo Thần nhanh chóng làm ra quyết định.

Vừa rời khỏi Thiên Sinh Môn liền liên tiếp gặp được vô số hung hiểm, thậm chí suýt chút nữa mất mạng, đã để cho Vương Hạo Thần cảm giác được thực lực của mình hoàn toàn không đủ mạnh, nguyên do cũng là tu vi hắn quá thấp, nếu như tu vi hắn là Tứ Tinh, hoặc Ngũ Tinh Vũ Đồ, vậy hắn sao có thể bị Lục Phong đám người đuổi giết?

Vì thế, hắn hiện tại việc cần làm không phải là lập tức đi tới chỗ kia cơ duyên bảo địa, mà là ở lại trong sơn động bế quan, một đường tăng lên tu vi.

Kỳ thực Vương Hạo Thần tu vi sớm đã đạt tới Tam Tinh Vũ Đồ đỉnh phong, thế nhưng hắn lại một mực áp chế chính mình cảnh giới, củng cố căn cơ, lúc này một khi đột phá, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status