Ngủ đông ngày hè

Chương 4: 5-hydroxytryptamine



Viên Hạ cảm thấy việc này mình làm chưa đủ chu đáo.

Rõ ràng là cậu si mê Tống Thần Đông, vậy mà còn làm phiền nam thần hạ mình gửi tin nhắn đầu tiên?

Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn này mấy lần, bắt đầu kiểm điểm bản thân, cảm thấy mình chưa biết được bản thân rốt cuộc ở vị trí nào, cần phải bày tỏ thành ý của một người đang theo đuổi.

Ghép đôi, qua lại, thân thiết, tốt nhất là có thể tự nhiên phát triển thành yêu đương, hẹn hò, cậu không biết Tống Thần Đông cụ thể đang nghĩ cái gì, nhưng qua cuộc nói chuyện với Hà Tự, đại đa số khách hàng của AI Love đều có kỳ vọng như vậy với đối tượng của mình.

Trên thực tế, dù là yêu đương bình thường chẳng phải cũng như thế sao? Hai người xa lạ có thể có duyên phận biết được tên nhau, quan hệ ban đầu đều không ngoài quan hệ bạn học, đồng nghiệp hoặc là bạn của bạn mình, điều lãng mạn nhất chẳng qua là gặp gỡ trên đường, anh theo đuổi tôi hoặc là tôi theo đuổi anh, trước tiên có hảo cảm sau đó rồi có cảm giác yêu.

Chỉ là lấy kết hôn làm mục đích, lại khiến cho thái độ khi qua lại càng nghiêm túc hơn.

“Tất cả những mối tình không lấy kết hôn làm mục đích chỉ đều là chơi đùa lưu manh.”

Câu nói này đã được lãnh đạo quốc gia đóng dấu chứng thực rồi, Viên Hạ cũng không muốn làm lưu manh.

Nhưng mà thời đại bây giờ, lưu manh quá nhiều, Hà Tự tất nhiên không quá yên tâm với thái độ của Viên Hạ. Hắn vẫn bảo vệ một góc đạo đức nghề nghiệp đã tan nát, tha thiết nói: “Người ta đến là vì hôn nhân, nếu như mày không có chuẩn bị tâm lý, mà chỉ là muốn làm thân với thần tượng thôi, vậy thì mau chóng từ bỏ đi. Anh đây tặng mày một câu, đừng làm trai hư!”

“Tao thích ảnh thật mà!” Viên Hạ vội vàng cãi lại, “Cực kỳ thích!”

Hà Tự giễu cợt nói: “You barely know him.” (Mày chẳng biết gì về anh ta cả)

“Mày nói tầm bậy! Tao hiểu anh ấy…” Viên Hạ mếu máo, không vui chút nào. Cậu cảm thấy mình rất hiểu Tống Thần Đông, nói không khoa trương, cậu đã xem hết tất cả những tác phẩm, và rất nhiều phỏng vấn của anh. Cậu biết Tống Thần Đông biết đánh ghita, thích đọc sách, bình thường sẽ chia sẻ một vài trích dẫn trên weibo. Cậu nhớ sinh nhật của Tống Thần Đông là ngày 21 tháng 11, cung Thiên Yết, cao 1m88, cân nặng thì sẽ có chút thay đổi tùy theo yêu cầu đóng phim.

Cậu đoán có lẽ Tống Thần Đông thích một nhà thơ tên Hải Tử, cậu còn đặc biệt đi tìm hiểu, biết được người đó thuộc phái trừu tượng. Tuy rằng Viên Hạ không có một trái tim văn nghệ, không biết phái trừu tượng có những ai, cũng đọc không hiểu thơ ca, nhưng chí ít cậu cũng biết câu nói “Mặt hồ biển lớn, xuân ấm hoa nở.”

Bởi vì câu nói đó là weibo cuối cùng của Tống Thần Đông:

[Mặt hồ biển lớn, xuân ấm hoa nở. Hy vọng từ hôm nay trở đi, có thể làm một người hạnh phúc, vô ưu vô lo đợi đến ngày mai.]

Vô ưu vô lo đợi đến ngày mai… Viên Hạ suy nghĩ một lát, vườn quốc gia Joshua Tree quá xa, nếu muốn ngắm sao thì hôm nay không kịp đi.

Vì thế cậu lập tức cầm điện thoại lên, trả lời Tống Thần Đông, cậu nói:

[Bây giờ anh có muốn đi ngắm biển không?]

Viên Hạ ở Irvine, nói nghiêm túc thì chắc cũng có thể tính là vùng ngoại thành khá lớn ở vùng Đại Los Angeles, cách Hollywood vàng son xa vạn dặm. Irvine rất được Hoa kiều ưa thích, bởi vì nơi đây được xưng là nơi an toàn nhất nhì nước Mỹ —— thậm chí tối ra ngoài tản bộ cũng có thể cam đoan không xảy ra nguy hiểm gì.

Gần Irvine có rất nhiều bãi biển, từ nhà Viên Hạ đến bãi biển được yêu thích nhất không tới hai mươi phút lái xe. Ven đường biển còn xây hàng loạt biệt thự, Viên Hạ cũng chỉ mới biết, Tống Thần Đông ở bên cạnh bãi biển đó.

Tống Thần Đông vốn dĩ nói muốn tới đón cậu, Viên Hạ thân là một chú tài xế có bằng lái bảy năm, đương nhiên là từ chối. Từ nhỏ cậu đã quen độc lập, không thích ứng được cảm giác được người ta chăm sóc quá mức.

Viên Hạ đứng trong phòng thay đồ rối rắm rất lâu, thử đi thử lại mấy bộ đồ, cuối cùng vẫn quyết định mặc một cái áo hoodie màu xanh và quần thể thao, rồi cầm chai keo xịt, vuốt vuốt tóc thật tùy hứng, lộ ra cái trán trơn bóng. Đến lúc mang giày, lần đầu tiên cậu bị chứng sợ hãi lựa chọn chi phối. Cậu rất muốn mang đôi Air Jordan ngầu nhất để đắc ý trước mặt nam thần, nhưng mà mang nó đi trên cát thì đúng là phí của trời, nghĩ đến cảnh tượng đó đã muốn hộc máu.

“Nam thần đã ba mươi mấy rồi, chắc cũng không hiểu về giày lắm…” Viên Hạ lén “bôi đen” Tống Thần Đông một chút, rồi nhanh chóng mang đôi ultra boost sắp lỗi thời ra ngoài.

Viên Hạ dừng xe ở bãi đỗ xe Newport Beach, dùng wechat gửi định vị cho Tống Thần Đông, rồi đi đến bên cạnh hàng rào đá cao bằng nửa người ở trên bãi cát, cánh tay dùng sức, đẩy người ngồi lên.

Cậu đút hai tay vào túi, chân lúc la lúc lắc, yên lặng nhìn mặt biển óng ánh dưới ánh đèn đường màu quýt, nghĩ đến sắp được gặp Tống Thần Đông, cậu liền cảm thấy hạnh phúc.

Ui cha… đáng lẽ nên mua một bó hoa! Nếu không sao có thể gọi là theo đuổi được!

Viên Hạ ảo não gãi gãi đầu.

Bên cạnh đột nhiên có một người đến ngồi, Viên Hạ thấy động tĩnh liền quay đầu lại theo bản năng, cậu nhìn thấy sườn mặt Tống Thần Đông, dưới ánh đèn mờ tối nhìn anh thoáng mơ hồ. Cậu lập tức toét miệng cười, răng nanh nhỏ cũng lộ ra.

“Không đợi lâu chứ?” Tống Thần Đông nói.

Viên Hạ cười cười: “Em cũng vừa mới tới thôi, mới gửi định vị cho anh xong.”

Tống Thần Đông mặc một cái áo thun dài tay cotton ôm người, hình dáng cơ thể được phô bày trước mắt. Viên Hạ nhìn chằm chằm cơ ngực phập phồng của nam thần mà tự ảo tưởng chốc lát, rồi mới ngẩng đầu mê say ngắm mặt anh.

“Ấy? Đây là cái gì?” Cậu đột nhiên nhìn thấy sau tai Tống Thần Đông có một hình xăm nho nhỏ, trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy, cậu hiếu kỳ hỏi, “Anh xăm lúc nào đấy?”

Tống Thần Đông vươn tay sờ sờ sau tai, nói: “Chắc đã được mấy tháng rồi.”

Viên Hạ hơi ngại ngùng đề xuất một yêu cầu: “Em có thể xem nó một chút không?”

“Được chứ.” Tống Thần Đông cười cười tỏ vẻ không sao cả.

Ánh đèn không sáng lắm, Viên Hạ phải ghé sát mới có thể thấy rõ. Viên Hạ thử nhấc tay lên, ngón tay khẽ chạm nhẹ. Đó là một hình rất kì lạ, giống như một chòm sao, lại có hơi giống công thức hóa học mà hồi cấp ba khiến cậu đau đầu.

Không phức tạp, không hoa mỹ, nhưng Viên Hạ xem không hiểu.

Hai hình đa giác hợp vào nhau, có một vài đường cong chĩa ra, ở giữa còn thêm mấy chữ thập nhỏ, giống như những ngôi sao đang phát sáng lấp lánh.

Viên Hạ muốn hỏi hình xăm này có ý nghĩa gì, nhưng lại sợ câu hỏi này quá cứng nhắc.

Trong lúc cậu đang rối bời, Tống Thần Đông đột nhiên mở miệng: “Em có biết 5-hydroxytryptamine không?”

“5-hydroxytryptamine???” Viên Hạ ngẩn ngơ lặp lại lần nữa, “Viết thế nào cơ?”

Tống Thần Đông nhịn cười, nhường Viên Hạ: “Viết thế nào không quan trọng, anh cũng viết không đúng. Đây là công thức hóa học của 5-hydroxytryptamine, là một loại chất dẫn truyền thần kinh.”

Tống Thần Đông khẽ cười một tiếng, nhảy xuống khỏi hàng rào đá, nhìn Viên Hạ, hất hất đầu, nói: “Vừa đi vừa nói nhé?”

“5-hydroxytryptamine là một chất dẫn truyền khiến người ta cảm thấy có sức sống, sung sướng và thỏa mãn, có thể hiểu nó thành một người đưa tin mang đến cảm xúc vui vẻ.” Tống Thần Đông và Viên Hạ cùng đi dạo, chậm rãi giải thích. Ánh đèn ở đằng xa hóa thành một điểm sáng, không biết đang soi rọi chỉ lối cho ai.

Viên Hạ gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu rồi.

Tống Thần Đông tiếp tục nói: “Cơ chế cụ thể anh cũng không hiểu, chỉ có thể nói, nó dường như ảnh hưởng đến tất cả mọi hoạt động của não bộ, từ điều tiết cảm xúc, tinh thần, trí lực, trí nhớ, thậm chí đến đắp nặn nhân sinh quan của con người. Nếu như mức 5-hydroxytryptamine quá thấp, đó chính là bệnh trầm cảm.”

Viên Hạ mơ mơ hồ hồ nói: “Vậy nên ý nghĩa của hình xăm này chính là phải vui vẻ hạnh phúc sao?”

“Hình xăm này…” Tống Thần Đông dừng một chút, bước chân cũng dừng lại, anh quay đầu nhìn vào ánh mắt Viên Hạ, nói, “Thật ra bây giờ anh đã khỏe hơn nhiều rồi.”

“?” Viên Hạ cảm thấy có lẽ Tống Thần Đông là một thi nhân, nếu không thì tại sao những lời anh nói cậu lại chẳng hiểu gì thế này?

“Khoảng thời gian nghiêm trọng nhất, anh hoài nghi mình là một con rắn độc, dùng cả ngày dài để ngủ đông, đến giờ nên ngủ thì chỉ có thể trừng trừng mắt, không cẩn thận một chút thì trời đã sáng rồi. Thời gian tỉnh táo rất ngắn, đều bị anh dùng để phun nọc độc, anh nói những lời chán đời, bi quan cùng cực với họ, cốt để họ hiểu được anh.” chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu

“Nhưng có lẽ một chút thời gian tỉnh táo này, cũng là giả, cũng là nhờ thuốc đổi lại mà có, ai biết được chứ? Cho dù mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, nhưng cũng có lúc nghĩ đến cái chết.”

“Những ngày như thế anh không biết đã trải qua bao lâu rồi, anh thậm chí còn không cảm nhận được thời gian.”

“Anh khi đó từng muốn kéo mặt trời xuống vực sâu. Bây giờ đã kiềm chế được rồi, cũng coi như là khỏe rồi đúng không?”

“Anh muốn để não bộ của anh có thể chịu được công việc bình thường, xăm một hình, nhắc nhở nó, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện sống không bằng chết nữa. Có phải hơi đáng sợ không?”

Khóe môi Tống Thần Đông cong lên, giống như đang kể về một chuyện vụn vặt thả lỏng và sung sướng: “Sau khi biết những chuyện này, em có còn muốn tiếp tục gặp anh không?”

Sau khi anh nói một tràng dài, Viên Hạ lặng thinh một lúc lâu.

“Rốt cuộc mình đang kỳ vọng đáp án như thế nào đây?” Trong tiếng sóng biển dập dìu xa xa, Tống Thần Đông nghĩ.

Thật ra anh không hề cảm thấy mất mát vì sự im lặng của Viên Hạ, tuy rằng bọn họ chỉ hơn người dưng nước lã một bữa ăn, cái gọi là ghép đôi hoàn mỹ chẳng qua chỉ là mánh lới của sản phẩm tình yêu và hôn nhân, mà thứ như hảo cảm lại càng vô căn cứ, một cơn gió thổi qua cũng dễ dàng khiến nó bốc cháy, hoặc là tắt lịm.

Viên Hạ là một đứa trẻ tốt, ngây thơ, sáng sủa, lạc quan, cũng rất đáng yêu, nhưng không chắc có thể chịu được chuyện gì. Vì để công bằng, anh không muốn giấu diếm tình trạng sức khỏe của mình, cho nên mới chọn nói với Viên Hạ.

Được thì được, không được cũng không sao.

Anh là một ngọn núi lửa tạm thời an toàn, thật ra không nên đến gần người khác, nhưng anh không kiềm chế được bản thân, một trái tim đã bị lửa thiêu đốt, ấy vậy mà còn đang vọng tưởng ấm áp.

Viên Hạ vẫn chưa nói gì, Tống Thần Đông đã bắt đầu suy nghĩ phải tạm biệt như thế nào để giảm bớt khó xử nhất.

Một đám mây tản ra, ánh trăng chiếu rọi xuống. Viên Hạ đột nhiên nhấc tay, ngước mặt, nhè nhẹ xoa đầu Tống Thần Đông, giống như đang an ủi một bạn nhỏ vừa bị ức hiếp. Tống Thần Đông cảm thấy hành động này rất mới lạ, anh đã ba mươi hai rồi, đã rất lâu chưa hưởng thụ đặc ngộ của trẻ nhỏ hai, ba tuổi.

Viên Hạ mím môi, lông mày hơi nhíu lại, mắt long lanh, phản chiếu ánh sáng của mặt trăng. Cậu cẩn thận nhỏ nhẹ, vừa chân thành vừa tha thiết, nói:

“Vất vả lắm phải không?”

Khoảnh khắc này, Tống Thần Đông không diễn tả được trong lòng mình cảm thấy thế nào.

Có không ít người biết tình trạng của anh.

Bác sĩ kê thuốc cho anh, dặn anh phải tái khám đúng hẹn.

Bạn bè nói muốn cùng anh làm vài ly, ngủ một giấc, nhìn thoáng lên, sẽ ổn cả thôi.

Người đại diện nói hay là nghỉ ngơi hai tháng đi, gần đây công việc quá nhiều rồi.

Ba mẹ, anh không dám nói cho họ biết.

Những đề nghị và giúp đỡ của mọi người đều có thiện ý, rất thực tế, cậu đưa ra vấn đề cho tôi, tôi làm gì đó giúp cậu giải quyết vấn đề. Xuất phát từ lý tính, quy về lý tính, tin tưởng vào khoa học, anh sẽ ổn thôi. Chưa có ai từng hỏi anh sống có vất vả hay không.

Vấn đề này, không có ai có thể giúp anh giải quyết. Anh từng chỉ có một mình, mệt mỏi một thời gian rất dài rất dài, bao nhiêu lần đứng ở nhà thuê ở Bắc Kinh, nhìn dòng người qua qua lại lại nhỏ bé như những con kiến, nghĩ thôi hay là bỏ đi, hay là cứ như vậy đi, mọi chuyện xong xuôi hết, sao không phải cả đời?

Đầu anh đau rồi, tim cũng đau rồi. Rượu không có tác dụng, nghỉ phép cũng không có tác dụng, tiền cũng không, như thế nào cũng không. Uống thuốc sẽ khỏe hơn một chút, nhưng phản ứng sẽ trở nên chậm chạp, vậy thì dừng thuốc chứ? Anh dám sao?

“Hơi vất vả.” Anh nhỏ giọng nói, môi còn đang run rẩy.

Một người đàn ông ba mươi hai tuổi làm việc phải coi trọng thực tế, có bệnh thì đi chữa, trên thế giới này có ai sống thoải mái đâu? Muốn chết ư? Mày sống thành công như vậy, tại sao muốn chết? Dựa vào đâu mà muốn chết?

“Thật sự rất vất vả.” Anh thều thào nói.

“Vậy thì, em có thể cho anh một cái ôm không?” Viên Hạ không đợi anh trả lời, liền ôm anh thật chặt, thật chặt.

Tống Thần Đông nhấc hai tay lên, ôm lấy eo Viên Hạ, sắc mặt mệt mỏi lại yên tĩnh. Ôm như vậy một lúc, anh nhìn ra xa, nhìn thấy ánh trăng lấp lánh mặt biển, thấp giọng nói: “Viên Hạ, biết tại sao anh lại muốn xăm nó thành chòm sao không?”

“Tại sao thế?”

“Tuy rằng bệnh trầm cảm thường khiến anh sống dở chết dở, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy… bầu trời sao xa xăm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status