Ngự yêu (Ngự giao ký)

Chương 103: Một mình vào bẫy

Ánh nến lay động, Lâm Hạo Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Hòa, hắn từ tốn rót cho mình một tách trà, nhìn nàng.

"Bảy năm trước, lúc ngươi đem người cá ra khỏi ngự yêu cốc, ta cho rằng cả đời này sẽ không có cảnh ngồi cùng ngươi như hôm nay nữa." Hắn uống một ngụm trà "Năm đó, ngươi bị giam trong ngục của phủ quốc sư, sau đó lại bị đưa đến cõi Bắc, ta vẫn luôn ở ngự yêu cốc, làm một việc."

"Chế tạo giải dược Hàn Sương?"

"Đúng vậy. Nhưng trong tay không có Hàn Sương, khoảng thời gian rất dài vẫn không tìm ra manh mối, cho đến khi Thuận Đức công chúa lệnh ta chống Bắc, ta lấy độc Hàn Sương từ chỗ nàng ta. Kỷ Vân Hòa, sau khi lấy được Hàn Sương, ngươi biết ta phát hiện gì không?"

Kỷ Vân Hòa nhìn hắn: "Ta không quan tâm, Lâm Hạo Thanh, ta đến đây chỉ muốn tìm ngươi cùng ta đi cứu Trường Ý, nếu ngươi không giúp, thì ta tự đi."

Lâm Hạo Thanh lườm nàng một cái: "Đừng vội. Ngươi nghe ta nói xong, mới định đoạt đi." Hắn tiếp "Lúc ta đang phân tích độc Hàn Sương, tìm được một vị độc dược cốt lõi, lúc ta còn nhỏ, Lâm Thương Lan từng nhắc với ta về nó rất nhiều lần."

Nhiều năm không nghe thấy ba chữ Lâm Thương Lan, Kỷ Vân Hòa thoáng ngẩn người, khẽ nhíu mày: "Lâm Thương Lan cũng từng nghiên cứu Hàn Sương ư?"

"Lão từng nhắc với ta, có một loại dược có thể khắc chế được loại độc này, thế là ta lần nữa bước vào trong phòng lão......Sau khi lão chết, ta chưa từng bước vào đó lần nào. Nhưng cũng bởi vì hành động này, ta mới có thể sau khi đến cõi Bắc, vô tình lại cứu ngươi một mạng."

Kỷ Vân Hòa tiếp tục sửng sốt, Lâm Hạo Thanh cười mỉa.

"Dưới giường của Lâm Thương Lan có một mật đạo, mật thất dưới mật đạo này có đầy đủ dụng cụ và thư tịch luyện thuốc. Nghĩ đến năm ấy, những đan dược lão cho ngươi ăn, có lẽ là làm ra từ đây. Ta phát hiện ra cái này trong kệ sách dưới mật thất của lão." Hắn lấy trong ngực ra một quyển sách, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt nàng.

"Đây là cái gì?" Kỷ Vân Hòa lật sách ra.

Lại nhìn thấy bên trong viết chi chít chữ. Có phương thuốc, có hình vẽ dược liệu, còn có vài câu tiện tay viết vào, có vài trang dường như vì cảm xúc rối loạn, nên có vài vết mực đen vẽ loạn thể hiện tâm tình của người viết.

"Bên trong viết về giải pháp hóa giải độc Hàn Sương, còn có cả đời này của lão." Lâm Hạo Thanh lại uống một ngụm trà "Lúc ấy thời gian gấp rút, Thuận Đức huy động ngự yêu sư của bốn nơi lập tức xuất phát đến cõi Bắc, ta chưa có nhiều thời gian lưu lại ngự yêu cốc. Nên liền mang sách này đi theo, cùng lên bắc."

"Ta vốn định tặng ngự yêu sư đến cõi Bắc, ngươi cũng phối hợp rất tốt." Hắn hiếm khi lại khen nàng một câu, lại nói "Mà trên đường đi, từ quyển bí tịch này, ta cũng phát hiện ra phương pháp luyện người thành yêu, còn biết được bí mật của ngự yêu sư bị luyện thành yêu quái, có hai sinh mệnh."

Cho nên mới có thể đợi sau khi Trường Ý băng phong nàng, đến cứu nàng......

"Ta còn biết được......Năm đó Lâm Thương Lan cũng là một đệ tử phủ quốc sư."

Kỷ Vân Hòa kinh ngạc: "Chuyện này chưa từng nghe ai nhắc đến."

"Lão đương nhiên sẽ không nói. Năm mươi năm trước, đại quốc sư vẫn chưa chế tạo ra Hàn Sương, bởi vì chưa tìm được dược dẫn quan trọng, mà năm ấy Lâm Thương Lan vẫn còn là thiếu niên, còn chưa hai mươi đã phát hiện ra dược dẫn này. Lâm Thương Lan không định sẽ nói chuyện này cho đại quốc sư biết, khi ấy lão dẫn thê tử mới cưới rời khỏi phủ quốc sư, nhưng không nghĩ đến đại quốc sư lại lấy tính mạng của thê tử lão để uy hiếp, bắt lão phải giao dược dẫn ra. Lâm Thương Lan nhất thời không đành lòng, cuối cùng đưa dược dẫn ra. Sau đó lão bị điều đến ngự yêu cốc làm cốc chủ, không lâu sau, thê tử lão bệnh nặng qua đời, mà đại quốc sư nghiên cứu ra độc Hàn Sương, chân chính khống chế cả tộc ngự yêu."

Lâm Hạo Thanh lạnh nhạt nói, dường như người trong câu chuyện kia, không phải phụ thân của hắn mà chỉ là một người dưng.

"Sau đó Lâm Thương Lan một mực đắm chìm trong nỗi thống khổ, cho rằng vì sai lầm của mình mới dẫn đến cả tộc bị giam cầm, hai mươi lăm năm sau, Lâm Thương Lan già rồi mới sinh ra ta." Lâm Hạo Thanh cúi đầu, nhìn tách trà, lại khẽ cười mỉa một tiếng, "Lão nói tính tình ta giống hệt lão năm ấy......Nhu nhược, thiếu quyết đoán, khó lòng gánh vác đại sự, vì thế không cho ta vì mềm lòng hoặc vì tình yêu mà lựa chọn sai lầm, cho nên lão nhẫn tâm huấn luyện ta......"

Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa.

"Sau này, lão làm gì, ngươi hẳn rõ hơn ta."

Lâm Thương Lan ép nàng phản bội Lâm Hạo Thanh, đẩy hắn vào hang rắn, lão biến Lâm Hạo Thanh trở thành một người ngoan độc như rắn......

Kỷ Vân Hòa lúc ấy cũng nghĩ như thế.

"Lão hi vọng, sẽ có một ngày, sau khi lão chết, có một người có thể lãnh đạo tộc ngự yêu, phá vỡ sự khống chế của đại quốc sư, khiến cả tộc ngự yêu có được tự do chân chính, cho nên lão liều mạng huấn luyện ta, gần như dục tốc bất đạt chỉ vì thời gian lão đã không đủ. Đồng thời, Lâm Thương Lan cũng một mực hao tâm nghiên cứu giải độc Hàn Sương, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp."

Lâm Hạo Thanh kéo bàn tay đang đặt trên bàn của nàng qua, lật cổ tay nàng lại, chỉ vào đó.

Trên cổ tay, mạch tượng đang đập, nhưng bây giờ nàng đã là thân thể của yêu quái, tuy có sức mạnh song mạch nhưng không hề có song mạch dao động.

"Hàn Sương chỉ có tác dụng với ngự yêu sư, nếu khiến sức mạnh của ngự yêu sư và yêu quái dung hợp, thế thì yêu lực có thể hóa giải được độc Hàn Sương, thế là thuốc này được chế tạo ra, Hàn Sương cũng không thể khống chế ngự yêu sư được nữa. Vừa bắt đầu nghiên cứu không mấy thuận lợi, rất nhiều người chết. Nhưng lão đã tìm được một người thành công." Lâm Hạo Thanh đặt lên cổ tay nàng "Ngươi chính là kẻ sống sót trong thử nghiệm của lão, nhưng kì thực thuốc này không hoàn chỉnh, vẫn cần sức mạnh của một ngự yêu sư và một yêu quái làm tế phẩm, mới có thể thay đổi thể chất của ngươi. Để tránh cho tác phẩm thành công bị phá hoại, Lâm Thương Lan trải qua thời gian mười mấy năm, lão đem linh lực của mình và yêu lực của Khanh Thư thông qua đan dược từng chút từng chút một độ qua trong người ngươi."

Năm ngón tay của Kỷ Vân Hòa khẽ động, khí tức màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay.

Hồ yêu đen......Yêu phó Khanh Thư của Lâm Thương Lan chính là hồ yêu đen, chẳng lẽ......

Kỷ Vân Hòa cũng đột nhiên nghĩ đến năm đó, thời điểm nàng cùng Lâm Hạo Thanh liên kết giết chết Lâm Thương Lan và Khanh Thư, một cốc chủ ngự yêu cốc cùng một hồ yêu chín đuôi, tại sao lại suy yếu thành thế này......

Hóa ra, lúc ấy, bọn họ đã đem sức mạnh của mình độ vào trong người nàng.

"Tối đó ta cùng ngươi giết chết Lâm Thương Lan và yêu phó Khanh Thư, cũng chính là ngày Khanh Thư đưa cho ngươi viên đan dược cuối cùng."

Phải rồi, chính là ngày đó.

Cũng khó trách, sau đó, nàng và Lâm Hạo Thanh hòa giải, Lâm Hạo Thanh cũng không tìm được bất kì đan dược này, đó vốn dĩ là viên cuối cùng rồi.

"Sau đó chỉ cần đánh gãy gân cốt trong người ngươi, đan dược liền có thể lần nữa nối lại gân cốt toàn thân cho ngươi."

Kỷ Vân Hòa nhớ đến sau khi nàng và Trường Ý rời ngự yêu cốc, nàng vì để cho y rời đi, một nhát đâm y đẩy xuống vực, sau đó một mình đối mặt với Cơ Thành Vũ và Chu Lăng còn có một đám quân sĩ, toàn thân nàng bị cắm đầy tên, cơ hồ gân cốt đều bị đánh gãy, mà sau đó......

Đó là lần đầu tiên nàng sử dụng sức mạnh của hồ yêu chín đuôi.

Chuyện của năm đó, lúc này từng chút từng chút một thoáng liên kết lại thành một sợi dây, Kỷ Vân Hòa sững sờ nhìn Lâm Hạo Thanh. Lúc này mới hiểu rõ vị trí năm đó của mình trong thiên hạ này.

"Ha......" Kỷ Vân Hòa cười, giọng cười hơi lạnh, mang theo cảm khái cùng tang thương, "Thử nhìn nhân gian này trong sáu bảy năm qua, ai cũng không biết vị trí năm đó của mình trong đại cục này là gì." Nàng nhìn Lâm Hạo Thanh "Hóa ra ngươi và ta chẳng qua đều là một góc của bàn cờ này mà thôi. Thế gian này vẫn là trò chơi của những nhân vật lớn."

Lâm Hạo Thanh ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Nhưng ngươi và ta đều đã giết kẻ đánh cờ rồi."

Kỷ Vân Hòa thoáng trầm mặc.

Nghĩ ra càng cảm thấy mỉa mai.

Lâm Thương Lan mưu hoạch nhiều năm, cuối cùng đêm đó lại bị Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh một tay mình nuôi lớn giết chết.

Lâm Hạo Thanh giết lão là vì tính cách âm hiểm bạc tình do lão dưỡng thành. Mà Kỷ Vân Hòa lại dùng sức mạnh lão dạy nàng để giết lão.

Nực cười biết bao......

Cũng không biết giây phút lão chết trên tay Lâm Hạo Thanh, rốt cuộc là cảm thấy hối hận hay là cảm thấy điều ước đã thành hiện thực......

"Vận mệnh trêu ngươi......" Rất lâu sau, nàng nói "Nhưng ta vẫn không cách nào đồng tình Lâm Thương Lan."

"Ta cũng không đồng tình lão. Lão cũng không cần sự đồng tình của chúng ta." Lâm Hạo Thanh nói như thế, chỉ là sau khi hắn nói xong, tầm mắt lại chăm chú nhìn nàng "Nhưng ta cho rằng lão. Lão cả đời muốn bù đắp sai phạm của mình, mong muốn cả tộc ngự yêu giành lại tự do, muốn diệt trừ đại quốc sư, còn muốn thế gian này thái bình, con đường này của lão, ta phải đi tiếp."

Kỷ Vân Hòa khẽ nheo mắt: "Cho nên, ngươi đến Kinh Sư."

"Vì lấy được phương thuốc chế độc Hàn Sương trong tay Thuận Đức." Lâm Hạo Thanh nói "Ta trong phương thuốc của Lâm Thương Lan sửa đi vài thứ."

Kỷ Vân Hòa nhíu mày: "Ngươi đem thuốc luyện người thành yêu giao cho Thuận Đức? Cho nên Thuận Đức đột nhiên trở nên lợi hại như vậy......" Nói đến đây, nàng đột nhiên nghĩ đến lời Cù Hiểu Tinh nói với nàng, nàng bỗng đập bàn, ánh mắt thập phần giận dữ "Ngươi vì luyện thuốc cho Thuận Đức đã làm gì Thanh Cơ rồi!?"

Lâm Hạo Thanh lẳng lặng nhìn nàng: "Ta không định dùng thanh vũ loan điểu để luyện thuốc. Thanh vũ loan điểu là đại yêu quái thế nào, ngươi hẳn biết rõ, ta sẽ không tự tìm phiền phức như thế cho mình. Chỉ là sự tình tiến triển có chút ngoài dự liệu của ta." Lâm Hạo Thanh cũng nhíu mày nói.

"Trước đó thanh vũ loan điểu đơn độc đến kinh thành, lại bị đại quốc sư giam lại, ta mượn cơ hội này để hồi kinh, hiến kế cho Thuận Đức công chúa, lúc này mới lấy được phương thuốc chế độc Hàn Sương, ta vì Thuận Đức chế thuốc là muốn đem nàng ta luyện người thành yêu. Mà nay trên thế gian này, đến cả thanh loan cũng không thể giết được đại quốc sư, nếu ta phải dựa vào võ lực để chém giết, quả thực quá khó rồi. Hơn nữa đại quốc sư lại khoan dung với Thuận Đức như thế, e rằng Thuận Đức thực sự muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không trừng phạt nàng ta, ta vốn muốn dùng yêu quái khác để luyện hóa Thuận Đức, nhưng cũng đã ở trên thuốc hạ chút pháp thuật......"

"Ngươi hạ pháp thuật gì?"

"Ta dám chắc trong ngấm ngầm đấu đá giữa đại quốc sư và Thuận Đức, sẽ có một ngày, hắn sẽ chết trong sự kiêu ngạo và dung túng của mình, cuối cùng kẻ thắng cuộc nhất định phải là Thuận Đức. Chờ sau khi đại quốc sư chết đi, ta thi triển thuật pháp, liền có thể lấy mạng của Thuận Đức." Hắn dừng chút "Nhưng ta không nghĩ đến, nàng ta chưa đợi ta chọn xong yêu quái, đã sai thủ hạ Chu Lăng gạt đệ tử phủ quốc sư Cơ Thành Vũ và thanh vũ loan điểu, dùng hai người họ hiến tế, cho nên mới khiến nàng ta có biến hóa này."

Cơ Thành Vũ và thanh loan......

Trong lòng Kỷ Vân Hòa chợt nặng nề, nàng nhắm mắt, quá khứ từng chút một hiện lên trước mắt, nàng dùng sức nắm chặt quyền đầu đến độ run rẩy. Sau một lúc, nàng mới có thể áp chế cảm xúc của mình lại.

"Thế pháp thuật của ngươi thì sao?"

"Sức mạnh của thanh loan quá mạnh, phá vỡ pháp thuật trong thuốc rồi."

Kỷ Vân Hòa nghiến răng, lập tức đứng dậy "Ta hẳn không nên ở đây kéo dài thời gian với ngươi." Dứt lời, nàng xoay người muốn đi, đột nhiên, yêu phó Ân Ngữ của Lâm Hạo Thanh xoay người chắn trước mặt Kỷ Vân Hòa, Ân Ngữ cầm kiếm trong tay, nữ tử dịu dàng lúc này trong mắt lại chứa vẻ kiên định chưa từng có: "A Kỷ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi."

Lâm Hạo Thanh cũng đứng dậy, nói với nàng:

"Nay Thuận Đức có được sức mạnh của thanh loan, đại quốc sư dù là dung túng nàng ta hơn nữa, trong lòng nhất định cũng sẽ có phòng bị, nhiều năm qua, đại quốc sư trông như không quan tâm đến tất thảy mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng hắn nhất định không cho phép bất kì kẻ nào có sức mạnh có thể đối địch lại với mình. Cho nên năm ấy sau khi thanh vũ loan điểu thoát khỏi thập phương trận, hắn vẫn luôn phái người tìm tung tích của thanh loan, hơn nữa sau đó biết thanh loan xuất hiện ở cõi Bắc, hắn liền đích thân ra chiến đấu với nàng ta, lúc này mới để cho người cá tìm được cơ hội mang ngươi ra khỏi Kinh Sư. Có thể thấy đại quốc sư rất kiêng kỵ sức mạnh của thanh loan. Mà nay, thanh loan đã chết, sức mạnh rơi trên người Thuận Đức, hắn cũng sẽ không dung túng Thuận Đức bao lâu, ta ở lại Kinh Thành, tăng thêm khiêu chiến, ngày hai người họ đấu nhau, đã gần ngay trước mắt."

Kỷ Vân Hòa quay đầu, ánh mắt lạnh băng: "Cho nên?"

"Ta không biết Thuận Đức làm sao biết được tin tức của ngươi và người cá, cũng không biết vì sao nàng ta lại chiếm được sức mạnh của thanh loan, cư nhiên lại bắt người cá về đây trước. Ta tin, nàng ta không lập tức giết y, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không giết y." Lâm Hạo Thanh bình tĩnh nói "Nàng ta chính là đang thiết lập một cái bẫy, chờ ngươi chui vào."

Ân Ngữ cũng nói: "Ngươi đợi thêm vài ngày, chờ đến khi Thuận Đức cùng đại quốc sư đấu nhau, lại đi cứu người cá vẫn chưa muộn."

"Đợi ư?" Kỷ Vân Hòa cười "Thuận Đức công chúa này là một kẻ điên, sự điên cuồng của nàng ta, ta hiểu rõ hơn ai hết."

Lâm Hạo Thanh thoáng trầm mặc.

"Trước đây ta ở trong tay nàng ta chịu biết bao nhiêu khổ, ta không muốn Trường Ý phải chịu dù chỉ một chút." Nàng nói "Hôm nay, ta nhất định phải đi cứu y, ai cũng không thể cản ta lại."

Lúc này, đột nhiên mặt đất rung chuyển, sức mạnh từ trong cung truyền đến. Ấn ký bên tai nàng khiến nàng cảm nhận được phương hướng của Trường Ý, trong lòng nàng khẩn trương, vội đẩy cửa chạy đi, Ân Ngữ nhìn Lâm Hạo Thanh một cái, hắn không hề có ý cản nàng lại.

"Kỷ Vân Hòa." Trong đêm tối, hắn đứng dưới ánh nến ấm áp trong phòng, đối với Kỷ Vân Hòa dần chạy xa trong bóng tối nói "Ngươi nhớ kĩ, hôm nay sẽ không ai đến cứu ngươi."

Bước chân Kỷ Vân Hòa không dừng lại, sống lưng thẳng tắp, dần dần biến mất trong bóng đêm, giọng nàng dường như từ u tối truyền đến——

"Lo tốt chuyện của mình. Hôm nay cứ xem như ngươi chưa từng gặp ta."

~Wattpad: Rosenychungchung~

PS: Hai tiếng rưỡi hoàn thành mục tiêu 4000 chữ rồi sẽ đi ôn thi~

Kỳ thực ta thấy mạch truyện lúc này quá nhanh rồi, cảm thấy không hài lòng vì Thanh Cơ và Cơ Thành Vũ chết nhanh quá, những chương tiếp theo cũng cảm thấy Cửu viết quá vội, lối viết mới này khiến ta cảm thấy hơi nản T^T, những lúc cần nhanh không nhanh, những lúc không cần nhanh lại quá đột ngột sơ sài (đây chỉ là ý kiến cá nhân, nên bất đồng ý kiến xin đừng ném đá nhé ~ Cửu ra đến chương 107 rồi, mị vẫn chưa lết kịp T^T, có lẽ do bận và một phần hơi thất vọng vì những diễn biến sau nên sẽ lết chậm lại)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status