Người cầm quyền

Chương 209: Phó chủ tịch thường trực huyện (1 + 2)


Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt liền đi tới huyện Phú Nghĩa.


Sự việc của Hàn Đông đã được thông qua ở Hội nghị thường vụ Thành ủy, cho nên lần này xuống dưới khảo sát, cũng thuần túy là đi lướt qua mà thôi.

Nhân viên công tác hộ tống Chu Khải Kiệt đến Ủy ban nhân dân huyện còn đến cả Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang tiến hành kiểm tra đánh giá dân chủ.

Cùng lúc đó, ở trong phòng hội nghị trên tầng ba của tòa nhà Huyện ủy, Chu Khải Kiệt đại diện cho Thành ủy tiến hành nói chuyện với Hàn Đông.

Nhìn người trẻ tuổi với vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này, trong lòng Chu Khải Kiệt cảm thấy bồi hồi...

Khi ông ta hơn hai mươi tuổi, chỉ mới là một cán sự bình thường, thậm chí còn chưa lên được cấp bậc nhân viên.

Nhưng Hàn Đông đã là cấp phó cục, ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện.

Thật sự là khiến người ta ghen tị muốn chết, so ra chắc không chịu nổi.

Đương nhiên, Chu Khải Kiệt cũng biết Hàn Đông sở dĩ có thể được đề bạt nhanh như vậy, có quan hệ rất lớn với Triệu Nhạc ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nói cách khác, không thì Bí thư Đinh cũng sẽ không ra sức ủng hộ lần này như vậy đâu.

Càng làm cho Chu Khải Kiệt nghi ngờ khó hiểu chính là, ở hội nghị thường vụ, nhớ lại Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bùi Bảo Thuận, Tư lệnh viên phân khu Lý Đại Dũng, đều tích cực tỏ vẻ rất đồng ý. Lúc này mới có thể khiến việc bổ nhiệm Hàn Đông được thuận lợi thông qua.

- Đồng chí Hàn Đông, tôi đại diện Thành ủy đến nói chuyện với anh.

Nói một cách rất đơn giản, sau hơn mười phút, Chu Khải Kiệt liền mỉm cười nói:

- Ừ, nói chuyện này ra, hy vọng đồng chí Hàn Đông tiếp tục khuyếch trương tinh thần dám nghĩ dám làm trên cương vị mới, làm ra thành tích lớn hơn nữa.

Ba giờ rưỡi, nhân viên công tác Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã hoàn thành xác định và đánh giá dân chủ, chuyện này cũng chỉ là chạy theo hình thức mà thôi.

Dù sao sự việc mà Thành ủy đã quyết định, sẽ không bởi vì việc xác định và đánh giá có vấn đề gì mà dễ dàng thay đổi.

Hơn nữa, Hàn Đông ngoại trừ tuổi có hơi trẻ một chút, kinh nghiệm lý lịch còn nông một chút, thì cũng không có vấn đề gì có thể làm cho người ta lên án. Chẳng ai ăn no mà đi quấy rối chống lại ngay tại lúc mấu chốt.

Cho dù là Chủ tịch huyện Phương Trung, cũng chỉ có thể che mũi nói vài lời tốt đẹp về Hàn Đông.

Lúc này, vừa mới tiễn bước người của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Phương Trung liền gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương.

Quyết định này của Thành ủy khiến gã vô cùng căm tức. Hai ủy viên thường vụ trong Ủy ban nhân dân huyện, đều thành người của Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, vậy về sau công tác biết triển khai như thế nào đây.

Vốn dĩ, gã nghĩ Hoàng Văn Vận muốn cho Thẩm Tòng Phi lên đỉnh Phó chủ tịch thường trực huyện, bởi vậy gã mới đặc biệt tìm Sa Ứng Lương báo cáo công tác. Muốn đề bạt Phó chủ tịch huyện Uông Nhĩ Quang làm ủy viên thường vụ, như vậy ít nhất có thể bảo đảm số phiếu của mình trong hội nghị thường vụ không bị giảm.

Theo gã thì, nếu trong huyện Phú Nghĩa tiến hành điều chỉnh, thì thực ra Thẩm Tòng Phi là có tư cách nhất để tiến lên trước một bước làm Phó chủ tịch thường trực huyện. Như vậy mình lui một bước, lấy vị trí ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện cho người trong nhà cũng đúng thôi.

Nhưng như thế nào gã cũng không thể tưởng được, Thành ủy không ngờ căn bản là không hề thảo luận chuyện của Thẩm Tòng Phi, mà là trực tiếp cho Hàn Đông nhảy một bước, lên chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện.

Ở trong điện thoại Sa Ứng Lương cũng không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói:

- Đây là kết quả thảo luận của Hội nghị thường vụ Thành ủy, anh cứ yên tâm làm tốt công tác của Ủy ban nhân dân huyện là được.

Trên thực tế, Sa Ứng Lương cũng bị Đinh Vi Dân đánh một cú trở tay không kịp. Thêm vào đó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận không ngờ khi Đinh Vi Dân vừa mới mời mọi người phát biểu ý kiến, liền giơ tay, nói một câu:

- Tôi cho rằng suy xét của Ban Tổ chức cán bộ là có lợi cho công tác của huyện Phú Nghĩa.

Thể hiện thái độ của anh ta, sau đó liền ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào sổ tay của mình, cũng không biết người này đơn thuần là vì Hàn Đông, hay là chuẩn bị đứng về phía của Đinh Vi Dân.

Vả lại, Sa Ứng Lương cũng không thích Hàn Đông. Ông ta cảm thấy Hàn Đông có khí thế quá mạnh mẽ, lại không để lãnh đạo ở trong mắt. Căn cứ vào một số sự việc lần trước, mình đích thân chào hỏi hắn, hắn cũng không nể tình. Người như vậy, nói cái gì cũng muốn áp bức đè nén thật nhiều.

Phương Trung treo điện thoại, sắc mặt u ám ngồi tại chỗ, hai tay càng không ngừng miết vào món đồ chặn giấy.

Chuyện Hàn Đông quật khởi, gây cho gã áp lực rất lớn.

Mấu chốt là trước kia thái độ của mình đối với hắn cũng không được tốt lắm. Sau lần trước Phương Kiến mâu thuẫn lớn với hắn, chính mình còn đặc biệt điểm danh phê bình hắn trong cuộc họp.

Trong nháy mắt, Hàn Đông liền trở thành một đối thủ mạnh của mình, công khai đi vào Ủy ban nhân dân huyện.

- Về sau biết triển khai công tác như thế nào đây?

Phương Trung lần đầu tiên cảm nhận được sự bất đắc dĩ.

Nếu Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi liên kết, thì uy tín của mình ở Ủy ban nhân dân huyện không phải đã bị một đòn đánh rất mạnh hay sao.

Tuy rằng ba Phó chủ tịch huyện khác đều đứng về phe mình, trong các cuộc họp bàn việc của Chủ tịch huyện, mình vẫn có thể lấy được ưu thế áp đảo.

Nhưng mấu chốt là Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi đều là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu thực sự gặp phải vấn đề lớn quan trọng nào đó, chỉ sợ mấy vị Phó chủ tịch huyện kia, cũng không dám dễ dàng đắc tội hai người bọn họ à.

Lúc này thư ký nói:

- Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Cam đến đây.

Phương Trung buông hai tay, gật đầu nói:

- Cho anh ta vào đi.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể tích cực ứng biến, dần dần thay đổi thế cục.

Phó chủ tịch huyện Cam Minh Địch đi vào, cung kính gọi một câu

- Chủ tịch huyện Phương.

Phương Trung đứng lên nói:

- Phó chủ tịch huyện Cam đến đấy à, ngồi đây đi.

Hai người ngồi xuống ở bàn tiếp khách. Phương Trung mời Cam Minh Địch một điếu thuốc lá. Cam Minh Địch nhận điếu thuốc, lấy bật lửa ra châm thuốc cho Phương Trung. Sau đó hai người đều phả ra một màn khói, tâm trạng của hai người đều nặng nề giống nhau.

Cam Minh Địch mở miệng nói:

- Chủ tịch huyện Phương, nghe nói Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã xuống dưới khảo sát, là Hàn Đông.

Phương Trung gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Đúng vậy. Thành ủy đã ra quyết định, ông anh, về sau chúng ta nên đoàn kết một lòng, làm tốt công tác của Ủy ban nhân dân huyện.

Cam Minh Địch nói:

- Chủ tịch huyện Phương yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác do Chủ tịch huyện Phương phân công.

Phương Trung hơi thở dài, bỗng nhiên nheo mắt lại, nói:

- Ừ, như vậy là tốt nhất. Anh sẽ được phân công quản lý khu công nghiệp Thần Quang, phải thật cẩn thận. Trọng trách anh gánh vác cũng không nhẹ đâu.

Gã đã quyết định, nếu Hàn Đông thành Phó chủ tịch thường trực huyện, như vậy liền không thích hợp kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang. Hơn nữa công tác ở khu công nghiệp vô cùng quan trọng, lại chính là thời điểm làm ra thành tích. Gã quyết định đề xuất trên hội nghị thường vụ, một lần nữa suy xét chọn người làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Cam Minh Địch này, cũng coi như là một người thích hợp, dù sao phân công y quản lý khu công nghiệp. Hàn Đông đi rồi, chuyện để y kiêm nhiệm Chủ nhiệm cũng dễ nói.

- Tại sao có thể như vậy được?

Trong phòng làm việc Thẩm Tòng Phi lầm bầm lầu bầu.

Hàn Đông không ngờ thoáng cái chạy lên phía trước anh ta. Tin tức này tới quá đột nhiên, khiến anh ta có chút khó có thể thích ứng được.

Vốn dĩ, anh ta cảm thấy lần này chức Phó chủ tịch thường trực huyện chạy không thoát khỏi tay anh ta, còn Hàn Đông thì có thể tiến vào ủy viên thường vụ nhận chức vụ của mình là chắc chắn rồi. Nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của anh ta.

Hàn Đông không ngờ một bước liền bước lên tận phía trước anh ta.

Ngẫm lại trước đây không lâu, mình là lãnh đạo của anh ta. Mặc dù trong lòng nghĩ sẽ làm tốt quan hệ với hắn, nhưng tâm tính lại vẫn có một loại cảm giác phân biệt cao thấp.

Hiện giờ, Hàn Đông không ngờ đi tới tận trước mặt mình, mình và hắn nên đối diện nhau như thế nào đây?

Khi Hàn Đông trở lại Ban quản lý, mọi người thấy ánh mắt của hắn, lại có thêm vài phần tôn trọng.

Lâm Phương Tri đi vào phòng làm việc, cẩn thận hỏi:

- Chủ nhiệm Hàn, có phải ngài được thăng chức hay không?

Nhìn thấy dáng vẻ có chút câu nệ của anh ta, Hàn Đông cười cười, nói:

- Lão Lâm, ngồi đi. Trưởng ban Chu ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy vừa mới tìm tôi nói chuyện nói, khả năng muốn cho tôi tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.

Lâm Phương Tri sửng sốt, lập tức vui sướng nói:

- Chúc mừng Chủ nhiệm Hàn, ồ, không, là Phó chủ tịch huyện Hàn chứ.

Hàn Đông cười cười nói:

- Hiện tại chưa chính thức bổ nhiệm xuống, cứ gọi là Chủ nhiệm thì thích hợp hơn.

Lâm Phương Tri gật gật đầu, có vẻ kích động vô cùng. Như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Hàn Đông không ngờ thoáng cái đã bước một bước lớn như vậy, sắp trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện. Mấy tháng trước kia, hắn vẫn là thư ký của Chủ tịch thị trấn Triệu Hoa.

Tốc độ thăng quan nhanh như vậy, Lâm Phương Tri vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện trẻ tuổi như thế, Lâm Phương Tri cũng chưa từng nghe nói qua.

Nhìn thấy Lâm Phương Tri kích động không ngừng, Hàn Đông cười nói:

- Lão Lâm à, chỉ sợ đến lúc đó ở phía huyện sẽ một lần nữa sắp xếp Chủ nhiệm Ban quản lý. Phó chủ nhiệm như anh, nên làm cho tốt đi.

Lâm Phương Tri ưỡn ngực nói:

- Chủ nhiệm Hàn yên tâm. Lão Lâm sẽ không để ngài mất mặt, bất kể ai tới làm chủ nhiệm. Tôi nhất định nghe theo chỉ thị của Chủ nhiệm Hàn, làm tốt từng hạng mục công tác.

Hàn Đông cười cười, đây là Lâm Phương Tri biểu lộ thái độ trung thành với mình đây. Tuy nhiên mình rời khỏi Ban quản lý, cũng quả thật không thể bỏ mặc công tác ở nơi này. Khu công nghiệp là tâm huyết của chính mình, không có khả năng để người đến sau làm loạn.

Lâm Phương Tri lại nói:

- Chủ nhiệm Hàn, ngài thăng chức, về sau nên tiếp tục chú ý phát triển khu công nghiệp đấy.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, anh cứ yên tâm công tác đi, bất kể ai tới đây làm chủ nhiệm, tôi tin tưởng, công tác quan trọng nhất chính là làm tốt việc phát triển, bằng không sẽ không xứng đáng với chức chủ nhiệm rồi. Anh được phân công làm phó chủ nhiệm khoa quản lý, nên quản lý nội bộ cho tốt, tranh thủ làm tốt công tác phục vụ cho các doanh nghiệp trong khu công nghiệp. Chỉ cần anh làm tốt công tác, lãnh đạo sẽ để ở trong mắt.

Lâm Phương Tri cảm kích nói:

- Tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị của Chủ nhiệm Hàn.

Lúc này Hàn Đông nhìn thấy ngoài cửa có người đang đi lại không ngừng, đều là cán bộ trung tầng ở Ban quản lý, biết tất cả mọi người đều muốn đến báo cáo một chút, nhân tiện nói:

- Tốt lắm, Lão Lâm, chúng ta đến phòng họp nói chuyện đi.

Đi ra ngoài, đứng ngoài cửa văn phòng chính là Phó chủ nhiệm Tôn Hiểu Linh, Ngụy Khắc Quân, phó chủ nhiệm Phòng Thu hút đầu tư Phạm Văn Phương, Phó chủ nhiệm khoa quản lý Chu Quảng Khê.

Nhìn thấy Hàn Đông đi tới, lưng mọi người đều rõ ràng gập xuống một chút, cung kính gọi một câu:

- Chủ nhiệm Hàn.

- Nếu tất cả mọi người đã đến đây, vậy đến phòng họp nói chuyện đi.

Hàn Đông cười nói.

Tới phòng họp, mọi người ngồi ở bốn phía quanh Hàn Đông, nghĩ thầm rằng mới vài ngày trước đây thôi, chính mình còn muốn đổi đơn vị.

Những người này cũng vừa mới vừa có được cảm giác quen thuộc mà thôi. Vừa muốn dốc sức làm việc trong hoàn cảnh mới.

Về sau, chính mình sẽ không ngừng tiến vào hoàn cảnh mới, ở những cương vị khác nhau, giao tiếp với những người khác nhau thôi.

Xì xào, xôn xao.

Một trận vỗ tay vang lên.

Trên mặt mọi người đều nở nụ cười.

Tuy rằng thời gian làm việc cùng nhau cũng không dài, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, Hàn Đông quả thật là một lòng công tác, là người không có lòng riêng.

Hơn nữa Hàn Đông đối nhân xử thế vô cùng hiền hoà, tuy rằng khi có việc thì quyết đoán linh hoạt, nhưng bình thường đối đãi với mọi người, cho tới bây giờ vốn không có ác ngôn tàn khốc.

Hàn Đông khoát tay, mọi người liền dần dần dừng vỗ tay lại...

- Ừ, tất cả mọi người điều đã biết tình hình, tôi cũng sẽ không nói nhiều. Đúng là văn bản còn chưa xuống, nên mọi người cũng không nên bàn luận quá nhiều, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Cuộc họp lần này, chủ yếu là tổng kết ngắn gọn công tác đã làm ở giai đoạn trước. Dưới cố gắng của tất cả mọi người, công tác của Khu công nghiệp Thần Quang đã được đẩy mạnh rất nhiều. Các khoản đầu tư tăng tới gần bảy trăm triệu, khu công nghiệp cũng thuận lợi lên cấp phó huyện. Để có được thành tích này, là cố gắng của các vị đang ngồi ở đây. Đặc biệt là đồng chí Phạm Văn Phương, vì có thể kéo nhà đầu tư đến, thậm chí còn uống cả bảy tám chén rượu. Tinh thần này, quả thật đáng để mọi người học tập. Đương nhiên, không phải tôi đề xướng mọi người không giữ gìn sức khỏe.

Hàn Đông chậm rãi nói, trên cơ bản đều khen ngợi các vị đang ngồi đây một chút, coi như là làm một lần tổng kết được mong đợi.

Hàn Đông đương nhiên cũng biết, đến lúc chính thức rời chức, cũng có cơ hội nói chuyện với mọi người, nhưng khi đó có khả năng rất lớn là nói cho người khác nghe, không giống hôm nay, nói những lời ở trong lòng với mọi người.

Nghe Hàn Đông khen ngợi mình, trong lòng mọi người đều vui sướng.

Sau khi tan họp, mấy người Tôn Hiểu Linh cũng không làm phiền Hàn Đông nữa. Biết thời điểm này hắn phải duy trì bình tĩnh và khiêm tốn, đều tìm hiểu tình huống ở chỗ Lâm Phương Tri.

Lâm Phương Tri tuy rằng giấu diếm, nhưng vẫn để lộ ra tin tức mấu chốt, bởi vậy tất cả mọi người đều rất khiếp sợ, lại đều vô cùng hưng phấn.

Hàn Đông hiện tại coi như là một trong những lãnh đạo quan trọng ở Huyện ủy, công tác của đám người mình trước kia hắn đã để vào trong mắt, nói không chừng về sau dựa vào Chủ nhiệm Hàn, còn có thể tiến thêm một bước.

Tới thời điểm gần lúc tan tầm, Tôn Hiểu Linh cười dài đi tới văn phòng Hàn Đông,

- Chủ nhiệm Hàn, mọi người đều muốn mời ngài ăn bữa cơm, ngài xem sắp xếp lúc nào thì thích hợp nhỉ?

Hàn Đông cười nói:

- Không cần phải vậy đâu... Về sau tôi còn công tác ở huyện Phú Nghĩa, còn nhiều cơ hội gặp mặt mọi người, làm gì nóng lòng nhất thời như vậy.

- Tất cả mọi người đều có lòng thành, ngài là lãnh đạo, cũng không thể khiến mọi người thất vọng chứ.

Tôn Hiểu Linh cười ha hả đùa. Người cô vốn đầy đặn khiến bộ ngực cũng rung rung lên theo, một thiếu phụ đầy đặn như vậy, cô quả thật làm cho người ta rất động tâm.

Hàn Đông cũng động tâm, tuy nhiên trong lòng nghĩ đến không phải là cô, mà là Kiều San San.

Từ buổi tối thứ sáu qua đêm cùng cô, đến hiện tại, Hàn Đông đều không tìm được cơ hội thân thiết với cô.

Em họ Tiêu Bối Bối muốn ở lại chơi nửa tháng. Cứ thế này, Hàn Đông phải tiếp tục nhẫn nại nửa tháng nữa rồi.

Con người có đôi khi là như thế, khi chưa từng nhấm nháp mùi vị của phụ nữ, thì có thể nhẫn nại được; nhưng một khi chân chính thưởng thức được mùi vị đó, thì luôn luôn nhớ tới, có một loại cảm giác không nhẫn nại nổi.

Đặc biệt buổi tối khi một mình ngủ ở trên giường; đầu óc Hàn Đông liền không tự chủ được mà nhớ tới đêm điên cuồng kia, trước mắt luôn không tự chủ mà hiện lên người phụ nữ như đóa hoa đỏ thắm ấy.

Ban ngày nhìn thấy Kiều San San cười dài, trong lòng Hàn Đông cũng sẽ có chút ý niệm tình tứ trong đầu, tuy nhiên có em họ Tiêu Bối Bối bên cạnh, cũng không thể biểu lộ quá mức khác người, động tác vô cùng thân thiết là không được.

Thấy Hàn Đông thực sự muốn thoái thác, Tôn Hiểu Linh cũng không kiên trì, dù sao phương thức xử sự của mỗi người không giống nhau. Có lẽ Chủ nhiệm Hàn chính là một lòng muốn làm công tác cho tốt, là người muốn bay lên không ngừng, cho nên đối với hình thức này ngược lại không để ý lắm.

- Chủ nhiệm Hàn, Ban quản lý là do một tay ngài gây dựng, về sau ngài nên thường xuyên trở về chỉ đạo công tác nhé.

- Ừ, yên tâm đi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chú ý tới việc phát triển của Ban quản lý. Tôi cũng tin các anh chị có thể đoàn kết nhất trí, làm tốt công tác của Ban quản lý.

Hàn Đông cười nói, đương nhiên là hiểu được ý tứ của Tôn Hiểu Linh. Hiện tại trên cơ bản đều xem như Ban quản lý là người của mình. Cô lo lắng chủ nhiệm mới sẽ muốn làm động tác thay đổi toàn bộ nhân sự.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không quá lo lắng, dù sao còn ở một bên nhìn chằm chằm, bất kể là ai tới đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý, cũng không có khả năng làm xằng bậy liên tục, bằng không chính mình cũng sẽ không khách khí đối với người đó.

Đêm xuống, Hàn Đông từ chối khéo những người muốn mời mình ăn cơm. Mặc dù những người này đều có quan hệ không tồi với mình, nhưng hiện tại văn bản của Thành ủy còn chưa đưa xuống, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện cũng chưa họp. Bản thân mình nên khiêm tốn một chút mới hợp lý.

Hơn nữa, em họ đang ở đây, ban ngày mình không có thời gian chơi với cô, sau khi tan tầm nên chơi với cô nhiều hơn.

Đối với cô em họ này, Hàn Đông đối đãi như em ruột của chính mình, nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của cô mỗi ngày, tâm trạng của Hàn Đông cũng tốt theo.

Ngày hai mươi ba tháng bảy, mặt trời đã ở chính ngọ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Khải Kiệt lại đi tới huyện Phú Nghĩa.

Đến cùng còn có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc.

Huyện Phú Nghĩa mời họp đại hội cán bộ ở lễ đường lớn của Ủy ban nhân dân huyện.

Trong cuộc họp, Chu Khải Kiệt đọc quyết định của Thành ủy về bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm ủy viên thường vụ huyện ủy Phú Nghĩa.

Kế tiếp, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc đại diện nói chuyện, đơn giản nhắc tới thành tích Hàn Đông đã làm ra trong khoảng thời gian này, hy vọng Hàn Đông về sau không ngừng cố gắng, tranh thủ làm ra thành tích lớn hơn nữa. Sau đó, ông ta liền nhấn mạnh tầm quan trọng của tăng cường cải cách phát triển, yêu cầu các cấp cán bộ huyện Phú Nghĩa nhất định phải gấp rút bắt lấy kỳ ngộ, nghênh đón khó khăn mà đi lên, lấy được thành tích lớn hơn nữa.

Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận đại diện Huyện ủy đọc diễn văn. Tỏ vẻ nghe theo sự sắp xếp của Thành ủy, cho rằng đồng chí Hàn Đông là một có cán bộ nhiệt tình, biết kết hợp chặt chẽ giữa lý luận và thực tiễn, tin tưởng trong công tác về sau, Hàn Đông sẽ làm ra thành tích rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status