Người cầm quyền

Chương 431: Phản kích


Hai bờ môi ấm áp hôn lên trên mặt của Hàn Đông.


Còn Lục Oánh ở một bên rõ ràng đứng ngây người ra, không phải là bản thân muốn hôn Hàn Đông sao, sao Yến Lâm lại làm vậy với hắn.

Hóa ra, trước đó Yến Lâm và Lục Oánh đánh cuộc với nhau, để Lục Oánh ôm lấy Hàn Đông một chút, vì vậy cô ấy mới yêu cầu uống rượu một cách mãnh liệt như vậy, dù sao uống rượu rồi, gan cũng lớn hơn một chút không phải sao.

Hiện tại, Yến Lâm ôm lấy Hàn Đông rồi hôn, rõ ràng đã để lộ ra kế hoạch của hai người trước đó. Tuy nhiên Lục Oánh và Yến Lâm bình thường sống ở trong cùng một phòng ngủ, cũng thường nghe thấy việc Yến Lâm nói thế này thế kia về Hàn Đông, trong lời nói tràn đầy sự tự hào, nhiệt tình, ngẫu nhiên có thể nghe thấy việc trong giấc mơ cô gọi anh Đông vô cùng thân thiết, vì vậy Lục Oánh cũng biết, cô bé Yến Lâm này, trên thực tế trong lòng luôn có tình cảm sâu đậm với Hàn Đông, chỉ có điều không muốn trực tiếp nói ra mà thôi, hơn nữa dường như Hàn Đông cũng đã có bạn gái rồi.

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện những suy nghĩ này, trong lòng Lục Oánh có chút hờn dỗi, cảm thấy Yến Lâm chiếm đoạt trước, trong lòng cũng hơi có chút đố kị, kì thực tình cảm của Lục Oánh đối với Hàn Đông có chút phức tạp, Hàn Đông giúp cô và nhà cô không ít việc, nên vừa bắt đầu, trong lòng Lục Oánh tràn đầy sự cảm kích đối với Hàn Đông, cảm thấy không biết làm thế nào để báo đáp lại. Vì vậy, lần này ở huyện Vinh Quang mới có gan lớn làm ra trò này, cô cũng là muốn dùng phương thức này để cảm ơn Hàn Đông, như vậy cũng coi như là hai bên không còn nợ nhau gì nữa, nhưng biểu hiện của Hàn Đông, lại khiến cho trong lòng Lục Oánh dần dần nảy sinh hứng thú với hắn, tình cảm âm thầm nảy sinh, chỉ là vì biết được Hàn Đông đã có bạn gái, hơn nữa Yến Lâm cũng thể hiện ra mình cũng có tình ý với Hàn Đông, vì vậy cô cũng không nói ra.

Bởi vậy có thể nói, đối xử với Hàn Đông trong chuyện này, hai người con gái kì thực đều có suy nghĩ giống nhau, cũng coi như là âm thầm cạnh tranh.

Lúc này, Lục Oánh liền không quan tâm, cũng giữ lấy, khẽ mở hai bờ môi đỏ mọng, hôn lên bên má còn lại của Hàn Đông.

Lúc này Hàn Đông rất buồn bực, hai cô bé này, thật là mạnh dạn, cũng có chút hồ đồ.

- Anh nói này, đùa như vậy đã đủ chưa?

- Thình thịch

Một tiếng vang lớn, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng ra.

Cùng lúc đó, mấy người cũng nhanh chóng tiến vào trong.

Hàn Đông và Yến Lâm, Lục Oánh đều giật mình kinh hãi, hai cô bé ở bên cạnh Hàn Đông cũng bắt đầu ngẩng đầu lên, nhận ra ngay người xông vào đây không ngờ là mấy tên cảnh sát, hai người đều trợn tròn mắt.

- Không được nhúc nhích, để cảnh sát lục soát.

Hàn Đông rất buồn bực. Những tên cảnh sát này rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ăn no cơm xong rồi không có chuyện gì để làm sao, không ngờ lại chạy đến đây làm cuộc kiểm tra gì chứ.

Tuy rằng uống vào chút rượu, nhưng suy nghĩ của Hàn Đông vẫn rất tỉnh táo, hắn cảm thấy chuyện này có chút bất thường.

- Các anh kiểm tra cái gì?

Hàn Đông chậm rãi hỏi.

Bốn tên cảnh sát đá cửa xông vào, đều tỏ ra rất kiêu ngạo, vẻ mặt hung tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, trong mắt lóe ra vài phần cười lạnh.

Nhưng cảnh sát khác, ánh mắt lại nhìn vào Yến Lâm và Lục Oánh, nhìn thấy hai người con gái xinh đẹp như vậy, đặc biệt là sau khi uống rượu, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt giống như muốn rơi lệ, dáng vẻ quyến rũ, kiều diễm đó, chỉ cần đàn ông nhìn thấy, trong lòng đều không kìm nổi việc xúc động.

- Mẹ nó chứ, hoa đẹp đều đã bị heo vây quanh rồi.

Lúc này trong lòng mấy tên cảnh sát kia đều không kìm nổi cảm thán nói.

- Nhận được sự tố cáo của người dân, chỗ các anh có người làm cuộc giao dịch tình cảm, các anh hãy thành thực một chút, đem chứng minh thư ra đây

Viên cảnh sát lạnh lùng nói.

Cho đến bây giờ, Hàn Đông đều ngồi yên ở đó, vẻ mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, hơn nữa dường như căn bản không để ý đến những tên cảnh sát này, vì vậy trong lòng của tên cảnh sát kia rất khó chịu, bình thường trong tình huống này, người bị bắt, thái độ đều rất tốt.

Hàn Đông lạnh lùng cười nói:

- Tôi dựa vào cái gì mà phải lấy chứng minh thư để đưa cho anh xem?

- Anh…

Viên cảnh sát kia sửng sốt, gã không thể nào ngờ được Hàn Đông lại kiêu ngạo như vậy. Gã liền giơ tay lên chỉ huy mấy tên cảnh sát bên cạnh, nói:

- Tên tiểu tử này cũng to gan lắm, đưa bọn họ về đồn cảnh sát đề tra hỏi.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng:

- Đây chính là tác phong làm việc của các anh sao? Quả thực là làm mất mặt đội ngũ cảnh sát quá, trình tự cơ bản đều không biết hay sao?

Đúng vậy, nếu như cảnh sát muốn người ta phối hợp, dựa vào trình tự bình thường, là phải đưa ra giấy chứng nhận. Đương nhiên, lúc mấy tên cảnh sát này bước vào, cũng không nghĩ đến điểm này, đối với bọn họ mà nói, những người bình thường ở bên ngoài làm loạn, gặp phải cảnh sát, làm gì nghĩ nhiều đến mức đi so đo trình tự thường chấp pháp. Bây giờ bị Hàn Đông hỏi như vậy, họ liền ngây ra một chút, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Hàn Đông, cho đến bây giờ, đều không có vẻ gì là kinh ngạc cả, lẽ nào có thế lực gì đó phải không?

- Người này, thoạt nhìn không có sợ hãi.

Cảnh sát chỉ huy suy nghĩ trong lòng, liền có chút rút lui không làm nữa, dù sao nếu động phải nhân vật không nên động, đến lúc đó bản thân không thể làm tốt báo cáo kết quả công tác được.

- Mẹ nó, rất kiêu ngạo, không ngờ xem giấy xác nhận của chúng tôi, tôi cho anh xem.

Ba tên cảnh sát ở bên cạnh nói một cách tức giận, đi qua đó, thuận tay cho Hàn Đông một bạt tai.

- Cút!

Hàn Đông uống chút rượu, suy nghĩ có chút nóng giận, song vẫn nhẫn nại chịu đựng để phân rõ phải trái với mấy tên cảnh sát này, nhưng không ngờ tên cảnh sát này lại kiêu ngạo như vậy, sự tức giận trong lòng hắn không thể kìm nén được nữa, vì vậy trực tiếp nhấn chân, quát lớn, cho đến khi tên cảnh sát kia lui về, đụng vào cửa, một âm thanh lớn lại phát ra.

Yến Lâm và Lục Oánh thấy vậy, đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa tay ra giữ chặt lấy miệng.

Sau đó, Hàn Đông lấy từ trong túi ra thẻ công tác của mình, ném vào trong tay của tên cảnh sát đứng đầu kia, lạnh lùng nói:

- Đây là giấy chứng nhận của tôi, anh nhìn cho kĩ đi.

- Đây…

Viên cảnh sát nhìn vào giấy chứng nhận trong tay, trưởng phòng cán bộ số 2 của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lập tức trên trán liền toát ra mồ hôi lạnh

Còn lúc này, mấy tên cảnh sát còn lại cũng bị cách thức giống như Hàn Đông vừa mới nổi giận làm cho ngây người, lại nhìn đội trưởng đang nhìn giấy chứng nhận của đối phương, bộ dạng kinh ngạc, cho dù có ngốc đi chăng nữa, cũng biết chắc chắc gặp phải nhân vật quan trọng, cũng không dám tiến lên phía trước.

Cho dù là cảnh sát vừa bị Hàn Đông đánh ngã, lúc đứng dậy, tuy trong lòng rất hận Hàn Đông, nhưng cũng do dự, rốt cuộc có nên tiến lên phía trước hay không.

Trong lòng Hàn Đông rất tức giận, lập tức lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tôn Hải Quần, nói:

- Anh Tôn, là tôi, Hàn Đông đây. Chỗ tôi gặp chút phiền phức, anh giúp tôi hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Lập tức Hàn Đông liền nói ra tên Phượng Hoàng này và địa chỉ.

- Không đúng, Phượng Hoàng đăng có thế lực, sao cảnh sát không có chuyện gì lại chạy đến đó điều tra chứ, còn đặc biệt gây phiền phức cho anh.

Tôn Hải Quần nghi hoặc nói:

- Anh yên tâm, tôi lập tức gọi điện thoại bảo Biện Trạch An của Chi cục Kim Dương qua đó xử lý chuyện này.

Hàn Đông nói:

- Vậy thì cảm ơn anh Tôn nhé, để khi khác tôi mời anh ăn cơm.

- Ha ha, Hàn Đông anh khách sáo quá.

Tôn Hải Quần cười nói, có hể giúp Hàn Đông được việc này, trong lòng anh ta rất sẵn lòng, cơ hội này là không nhiều.

Tắt điện thoại, Hàn Đông nhìn tên cảnh sát với vẻ lạnh lùng, hỏi:

- Nhìn rõ chưa, có thể trả cho tôi được rồi chứ?

- Anh, mẹ nó, nó cho rằng nó là ai chứ?

Tên cảnh sát bị đánh lúc trước, quả thực không chịu nổi nữa, trong lòng nghĩ tên này quá kiêu ngạo, cho dù có thế lực, nhưng bây giờ mày đang ở đây thực hiện hành vi mại dâm hay sao, vì vậy gã không kìm nổi xông ra.

Hàn Đông lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:

- Cút!

Tâm trạng hôm nay của Hàn Đông vốn dĩ tốt, nhưng bị mấy tên cảnh sát này làm cho cắt đứt, hơn nữa Hàn Đông cảm thấy chuyện này có chút khác thường, hắn không tin có người rảnh rỗi đi tố cáo mình lung tung, nên phải làm cho rõ chuyện này mới được.

Còn lúc này, viên cảnh sát đứng đầu, trong đầu đã xuất hiện mấy ý nghĩ. Bây giờ cuối cùng đã hạ quyết tâm, gã giơ tay rồi vung lên nói:

- Thái độ thật thà một chút, chúng tôi trực tiếp nhận được lời tố cáo của người dân. Bất luận anh có thân phận gì, bây giờ cùng chúng tôi về điều tra, còn các cô nữa, cũng cùng đi cùng về đồn cảnh sát.

Gã nói, giơ tay ra chỉ Yến Lâm và Lục Oánh.

Trong lòng Yến Lâm và Lục Oánh có chút căng thẳng. Tuy họ cũng biết Hàn Đông là quan chức của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng những người bình thường vẫn có chút sợ hãi với cảnh sát. Hơn nữa, họ là học sinh, nếu bị đưa đến Cục Cảnh sát, nếu như trường học biết được, ảnh hưởng cũng không tốt. Đương nhiên, vào lúc này, họ cũng không ngờ rằng bản thân thực ra cũng không làm chuyện gì xấu, cho dù đi đến Cục cảnh sát, cũng không phải là chuyện gì.

Từ thái độ cứng rắn của tên cảnh sát này, Hàn Đông cảm thấy, trong chuyện này quả thực có vấn đề, không khỏi cười lạnh một chút, hắn còn muốn xem xem rốt cuộc là ai đứng ở sau lưng giở trò. Lúc này, điện thoại của Tôn Hải Quần hẳn là đã gọi xong rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi của viên cảnh sát đứng đầu rung lên, gã mở điện thoại ra xem, lập tức kinh ngạc. Điện thoại của Cục trưởng Chi cục Kim Dương, Biện Trạch An gọi đến.

- Cục trưởng, chào anh.

Cảnh sát kia dùng hai tay nắm lấy điện thoại di động, lưng hơi khom xuống, trên mặt nở một nụ cười nịnh bợ.

Gã chỉ là Phó đồn trưởng của một đồn công an mà thôi. Trước mặt Cục trưởng phân cục người ta, đương nhiên không so sánh được gì, thái độ nịnh bợ hơn một chút cũng là rất bình thường.

Còn những tên cảnh sát còn lại, ánh mắt đều đổ dồn về y, trong lòng nghĩ cục trưởng sao lại gọi điện vào lúc này cơ chứ.

- Hách Dung Quân anh đang ở chỗ nào vậy? Đang làm gì vậy?

Trong cuộc điện thoại, Cục trưởng chi cục Kim Dương Biện Trạch An tức giận hỏi.

Hách Dung Quân chính là tên cảnh sát đứng đầu này. Nghe thấy thái độ của Cục trưởng Chi cục rất khó chịu, mặt y liền thay đổi:

- Chúng tôi nhận được lời tố cáo của người dân nên liền đến đây.

- Bớt nói nhảm đi, cái gì mà người dân tố cáo chứ. Lập tức đi xin lỗi người ta đi. Nếu như đối phương không bỏ qua, thì các anh cứ đợi ở đấy để chịu phạt đi.

Biện Trạch An tức giận nói. Cuộc điện thoại của Phó giám đốc sở Công an tỉnh, khiến anh ta bị khiển trách một trận, hơn nữa còn bảo anh ta cần phải giải quyết tốt chuyện này, nếu không thì cái chức cục trưởng chi cục này cũng khó mà giữ được. Bởi vậy, có thể thấy Hách Dung Quân lại chọc tới người khó giải quyết rồi.

Cho nên y lập tức liền gọi điện cho đồn công an của quận này, được biết Hách Dung Quân này dẫn người đến, liền tìm mọi cách để tìm anh ta rồi gọi điện.

- Cục trưởng, tôi…

Sau lưng Hách Dung Quân lập tức toát mồ hôi. Cục trưởng tức giận như vậy, xem ra trước mắt thân phận của người này là thật:

- Cục trưởng, đây là do Cục trưởng Vương giao cho tôi.

- Mặc kệ người nào giao cho anh, tôi đâu có hỏi anh đâu.

Biện Trạch An nói một cách tức giận. Hàn Đông lạnh lùng nghe, trong lòng xem ra quả nhiên là đằng sau có người sai khiến.

Đúng lúc này, cửa bên ngoài bị đẩy ra, quả thực Tôn Hải Quần chạy đến đây:

- Hàn Đông, anh không sao chứ?

Hàn đông khẽ mỉm cười nói:

- Không có gì, tôi chỉ là rất kì lạ, rốt cuộc là ai đã sắp xếp việc này.

Tuy rằng Tôn Hải Quần mặc thường phục, nhưng gã là lãnh đạo của sở Công an tỉnh, cảnh sát trong sở đều quen biết gã cả, bây giờ Tôn Hải Quần đã tự mình chạy qua đây, lập tức tất cả đều sợ tới mức run như cầy sấy, xem ra người thanh niên trẻ này quả nhiên rất có thế lực.

Còn Hách Dung Quân kia còn đang nghiêm mặt giải thích với Trạch An, lúc này Trạch An nghe trong điện thoại có tiếng của Tôn Hải Quân, lập tức cũng có chút kinh ngạc. Tôn Hải Quần không chỉ gọi điện cho mình, mà còn đích thân chạy qua đây, rốt cuộc Hách Dung Quân đã động chạm đến người nào vậy?

Anh ta cũng ngại nói nhiều, trực tiếp tắt cuộc gọi của Hách Dung Quân. Lập tức gọi điện lại cho Tôn Hải Quần, nói:

- Giám đốc sở Tôn, chúng tôi sẽ qua ngay đây.

Tôn Hải Quần thản nhiên nói:

- Vậy được, anh qua đây làm rõ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào rồi liên lạc lại cho tôi biết. Chúng tôi đi trước đây.

Xảy ra chuyện như vậy. đám người Hàn Đông tự nhiên cũng sẽ không chơi ở đây nữa, hơn nữa nếu Tôn Hải Quần đã cho người đi điều tra đằng sau chuyện này, Hàn Đông cũng không cần phải lo lắng, liền cùng Tôn Hải Quần đi ra uống trà.

Còn Yến Lâm và Lục Oánh, Hàn Đông liền bảo họ lên taxi đi về.

- Hàn Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tôn Hải Quần nói.

Hàn Đông nói:

- Tôi nào có biết được rằng, hôm nay tôi chúc mừng sinh nhật bạn, hát ở đây. Mấy vị cảnh sát này xông vào đây, song tôi nghe anh ta nhận điện thoại, nói đến sự sắp xếp của Cục trưởng Vương gì đó.

- Họ Vương?

Tôn Hải Quần cau mày suy nghĩ một lúc, lập tức nói:

- Hẳn là Phó cục trưởng thành phố Vương Nhược Bân. Sao anh ta lại đối phó với anh chứ?

Hàn Đông lắc lắc đầu. Nói thật ngay cả Vương Nhược Bân là ai hắn cũng không biết, hẳn là không thể có ân oán gì với gã.

Cục trưởng Chi cục Kim Dương nhanh chóng đã nói rõ vấn đề. Những tên cảnh sát này là Phó cục trưởng thành phố trực tiếp gọi điện thoại thông báo, sau đó gã hỏi:

- Giám đốc sở Tôn, những tên cảnh sát kia xử lý thế nào đây?

Tôn Hải Quần nói:

- Xử lý thế nào, tự anh xem rồi xử lý đi.

Biện Trạch An lập tức hết chỗ nói. Tôn Hải Quần nói như vậy, rõ ràng là muốn mấy tên cảnh sát kia xử lý nghiêm túc. Xem ra mấy tên cảnh sát kia xui xẻo rồi. Tuy nhiên, ngẫm lại ngay cả người mà Tôn Hải Quần coi trọng như vậy, bị mấy tên cảnh sát gây sự suốt, trong lòng chắc chắc rất khó chịu, nếu như không xử lý tốt những người này, sao có thể làm vừa lòng đối phương được đây.

Anh ta cũng muốn thông báo chuyện này, cứng rắn với đối phương một chút, chẳng qua Tôn Hải Quần từ chối anh ta, bởi vậy chỉ có thể từ bỏ.

Tắt điện thoại, Tôn Hải Quần nói:

- Chuyện này, quả thực là do Vương Nhược Bân đang giở trò, cũng không biết cụ thể là vì nguyên nhân gì, song hắn làm sao biết được anh ở Phượng Hoàng chứ?

- Hừ, cái này tôi cũng không rõ lắm.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Tên Vương Nhược Bân này, hẳn là anh Tôn có cách đối phó với hắn chứ?

- Không vấn đề gì, chuyện này cứ giao cho tôi.

Tôn Hải Quần vỗ ngực nói:

- Người này không ngờ dám đắc tội với anh, thật là không biết tốt xấu gì cả?

Tôn Hải Quần biết thân phận thực sự của Hàn Đông, bởi vậy luôn hi vọng có cơ hội đóng góp sức lực cho Hàn Đông. Nếu như có thể làm cho Hàn Đông vui, tiền đồ của bản thân trong tương lai, không phải càng rộng mở hơn sao.

Trong chốn quan trường, ai lại không muốn tiến lên. Cho dù là bạn bè với nhau, có thể dựa được vào quyền thế, mọi người cũng lợi dụng không chút khách sáo.

Tuy toàn bộ chuyện này không khiến cho Hàn Đông bị làm sao, nhưng trong lòng Hàn Đông lại rất khó chịu. Anh ta cảm thấy bản thân không động chạm đến Vương Nhược Bân, gã không có lí do gì để đối phó với mình cả. Sau chuyện này chắc chắn còn có người khác nữa.

Hiện tại, Hàn Đông và Tôn Hải Quần đang ngồi uống trà ở một tiệm trà đối diện với ktv Phượng Hoàng. Từ cửa sổ nhìn ra, đúng lúc có thể nhìn thấy mấy người ở cổng.

Lúc này là buổi chiều, ánh sáng ở bên ngoài lại rất tốt, nên Hàn Đông cũng có thể nhìn rõ người đối diện.

Giữa lúc Hàn Đông đang nhìn với tâm trạng buồn bã, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người từ cửa chính Phượng Hoàng đi ra. Người này là Vưu Thụy Cường của sở Văn hóa tỉnh. Anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại, có vẻ rất vội vã.

- Hừ, chẳng lẽ là người này?

Trong lòng Hàn Đông lập tức nghĩ đến một khả năng, theo lý mà nói cho dù là Vương Nhược Bân đối phó bản thân, vậy gã cũng không biết bản thân mình lúc này đang ở KTV Phượng Hoàng mà. Bởi vậy nhất định có người gọi điện đến cho y mới đúng, còn cái tên Vưu Thụy Cường từ bên trong đi ra, lẽ nào lúc trước là hắn nhìn thấy Yên Lâm, Lục Oánh cùng mình đi hát, vì vậy mới gọi điện thoại thông báo cho Vương Nhược Bân.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nói với Tôn Hải Quần:

- Anh Tôn, cái tên Vưu Thụy Cường ở bên kia liệu có khả năng giở trò được không?

Tôn Hải Quần ló đầu ra nhìn, cũng nghi ngờ Vưu Thụy Cường, nói:

- Có lẽ là hắn, trước đây tôi nghe Vương Nhược Bân khoe khoang rằng, thường cùng đi dùng bữa với lãnh đạo của sở Văn hóa, hai người dường như là bạn học cũ, có lẽ chính là Vưu Thụy Cường này!

- Vậy sao?

Trong lòng của Hàn Đông, rất tức giận. Tên Vưu Thụy Cường này, bản thân mình cũng không đối phó gì với gã, không ngờ gã còn dám chủ động gây sự với mình. Xem ra muốn chết sớm đây.

Tuy rằng, khoảng thời gian này, Hàn Đông cũng phải khiêm tốn một chút, nhưng đó cũng không có nghĩa có thể để cho người khác tùy tiện chỉnh sửa.

Tên Vưu Thụy Cường này, nếu động tới Hàn Đông, như vậy Hàn Đông cảm thấy nếu như không phản kích một cách hung hăng, chẳng phải làm cho người ta coi thường hay sao.

- Nếu tên nhãi này muốn tìm chỗ chết, vậy thì đừng có trách tôi.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, lập tức nói:

- Anh Tôn, anh có thể nghĩ cách thu thập ít thông tin về hắn được không?

Tôn Hải Quần cười nói:

- Tên Vưu Thụy Cường này chắc chắn không phải hạng người tốt đẹp gì, muốn tìm tài liệu của hắn rất đơn giản. Hàn Đông anh cứ đợi đi, tôi sẽ nhanh chóng làm xong.

Anh ta cũng biết, với gia cảnh của Hàn Đông, chỉ cần có được tài liệu tương ứng, vậy quả thực là quá dễ dàng, nếu như Hàn Đông quyết tâm muốn xử lý Vưu Thụy Cường, cho dù là gã không có vấn đề gì, cũng rất dễ dàng xử lý gã.

- Tôi phải xem xem hắn còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.

Hàn Đông lạnh lùng nói, nước sông không phạm nước giếng, đây là nguyên tắc xử lý công việc của Hàn Đông, đối với thân phận của hắn mà nói, đã là khiêm tốn lắm rồi, còn Vương Thụy Cường không ngờ dám chủ động gây sự với hắn, vậy thì Hàn Đông không để cho những phản công như giông bão, vậy thì thân phận Thái Tử đảng này của hắn chẳng phải làm cho người ta coi thường hay sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status