Người cầm quyền

Chương 704: Phát súng đầu tiên


- Nếu như không có vệc gì cấp bách, thì anh tốt nhất lui lại vài ngày. Tỉnh ủy vừa mới họp, vì để chào mừng ngày thành lập Đảng và Hồng Kông trả về cho đất nước, đến lúc đó sẽ tổ chức nhiều hoạt động chào mừng và kỷ niệm, những người đứng đầu Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố cấp ba đều phải tham gia, không có việc gì đặc biệt, không được vắng mặt.


Hàn Đông trong lòng miễn cưỡng cười, lại còn có chuyện như vậy?

Lần này ông cụ và Thủ tướng Nam Tuần đi Hồng Kông vừa đi vừa xem, đều lấy danh nghĩa cá nhân mà đi.

Chỉ có điều, việc của hai ông cụ này, đối với quốc gia mà nói, không phải việc nhỏ, cho nên Văn phòng Trung ương và các ban nghành liên quan, đều sắp xếp, bố trí bảo vệ căn cứ theo cấp bậc cao nhất.

Cũng chính bởi vì như vậy, Hàn Đông là người đồng hành cùng đi, mới cần quay trở về trước để bàn giao.

Đương nhiên, việc này, chung quy không phải hành trình sắp xếp của chính phủ.

Cho nên, Văn phòng Trung ương cũng không thể trực tiếp thông qua Tỉnh ủy Tây Xuyên cho Hàn Đông trở về báo cáo.

Bây giờ, tỉnh Tây Xuyên muốn tổ chức hoạt động kỷ niệm, lại không cho phép người phía dưới xin nghỉ phép.

Điều này khiến Hàn Đông tỏ ra rất lúng túng.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không thể bỏ qua hành trình đến Hồng Kông này, vì vậy Hàn Đông nói:

- Trưởng ban thư ký, việc của tôi vô cùng quan trọng, dù là việc lớn hơn nữa cũng không thể trì hoãn, anh xem xem có linh động một chút được không?

Vương Xuyên Sinh nói:

- Thật sự là việc rất quan trọng, cấp bách sao?

Hàn Đông nói:

- Vâng, thời gian không thể tùy ý điều chỉnh, Trưởng ban thư ký, xin anh tin tôi, tôi mặc dù không thể nói cụ thể rõ ràng chuyện gì, nhưng mấy ngày đó, tôi nhất định trì hoãn một chút.

Mặt Vương Xuyên Sinh lập tức biểu lộ vẻ mặt nghi hoặc, Hàn Đông mặc dù không nói rõ việc gì, nhưng hắn ta nói quan trọng như vậy.

Vậy thì việc của Hàn Đông, chắc chắn không đơn giản.

Ngay cả hoạt động của Tỉnh ủy đều chẳng quan tâm, là chuyện gì mà quan trọng thế nhỉ?

“Lẽ nào ông cụ Hàn có việc gì bảo Hàn Đông quay về?” Vương Xuyên Sinh thầm nghĩ trong lòng, “nhưng mình mặc dù chưa gặp ông cụ Hàn, cũng biết ông cụ Hàn là một lòng một dạ vì nước vì dân, tuyệt không vì việc riêng mà trì hoãn công việc, đương nhiên cũng sẽ không khiến Hàn Đông mất công đi.”

“Vậy thì Trung ương có việc cần Hàn Đông trở về sao? Nhưng mình cũng không nghe ai nói a, hơn nữa nếu thật Trung ương có việc, cũng nên thông báo thông qua Tỉnh ủy, vậy cũng không cần phải Hàn Đông xin nghỉ.”

Hàn Đông lúc này lại nói:

- Trưởng ban thư ký, việc của tôi lần này, vừa công vừa tư, vì dính đến nguyên tắc bảo mật và kỷ luật tổ chức, thứ cho tôi không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể, cũng hy vọng Trưởng ban thư ký phê chuẩn cho nghỉ.

Lời của hắn đã nói đến mức này rồi, Vương Xuyên Sinh tự nhiên cũng không có gì để nói.

Huống chi, Vương Xuyên Sinh và Hàn Đông mặc dù số lần tiếp xúc giao lưu cũng không nhiều, nhưng cũng biết Hàn Đông không phải người không đáng tin cậy, hắn nếu đã nói như vậy, thì chính là hắn có việc không thể không nghỉ phép.

Hơn nữa Hàn Đồn nói việc của hắn vừa công vừa tư, lại dính đến nguyên tắc bảo mật, hắn là cháu của ông cụ Hàn, trong lúc này thì cũng khó nói.

Nghĩ đến đây, Vương Xuyên Sinh nói:

- Vậy thôi được, nếu anh quả thật có việc, thì đồng ý cho anh nghỉ, tôi sẽ báo cáo việc này cho Bí thư Yến.

Anh ta đã quyết chủ ý, tạm thời không vội nói việc này cho Yến

Sơn Cao, trước tiên đợi Hàn Đông sau khi rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, mới báo cáo việc này, đến lúc đó Yến Sơn Cao cho dù cố ý muốn nhằm vào Hàn Đông, thì cũng không thể bắt hắn lập tức quay về.

Hơn nữa, chính bản thân mình là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký đều đã phê chuẩn cho nghỉ rồi, chắc Yến Cao Sơn cũng không đến nỗi làm to chuyện.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Trưởng ban thư ký, ngày khác tôi đến thành phố Thục Đô, mời anh uống trà.

- Tốt, đợi anh từ Yến Kinh trở về thì liên hệ tôi đi.

Vương Xuyên Sinh cười, nói.

Vương Xuyên Sinh biết, mình ở tỉnh Tây Xuyên không có khả năng làm trong thời gian dài, Yến Sơn Cao chắc chắn sẽ nghĩ cách để đẩy mình đi.

Cho nên anh ta cũng không lo lắng việc mình và người bên dưới quan hệ mật thiết sẽ có ảnh hưởng không tốt gì.

Huống chi có thể có quan hệ tốt với Hàn Đông, vậy cũng tuyệt đối là một việc cực kỳ khó mà có được.

Cúp điện thoại, Vương Xuyên Sinh ngồi trong phòng làm việc một lúc, đem việc Hàn Đông xin nghỉ phép ghi lại vào trong quyển sổ.

Sau đó, trong lòng anh ta đột nhiên dấy lên một ý nghĩ, liền lập tức lấy điện thoại, bấm số gọi đi Yến Kinh.

- Chào Bộ trưởng Nguyên, tôi là Vương Xuyên Sinh, không làm phiền công việc của anh chứ?

Vương Xuyên Sinh khách khí, nói.

Ông ta gọi điện cho Bộ trưởng Bộ Công An Nguyên Hằng Kiện, là muốn từ chỗ anh ta thăm dò một chút Hàn Đông có khả năng là việc gì.

Chủ yếu là Hàn Đông nói rất nghiêm trọng, lại không nói rõ ra khiến trong lòng ông ta rất tò mò, cho nên liền thăm dò từ lãnh đạo cũ.

Đồng thời, ông ta cũng mượn cớ việc này, liên hệ một chút với Nguyên Hằng Kiện, vì con đường phía trước của mình làm một kế hoạch dự trù.

Ông ta cũng nghĩ kĩ lý do thoái thác, dù sao Tỉnh ủy quả thật yêu cầu người đứng đầu Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố của các thành phố cấp 3, không có việc cấp bách không được vắng mặt hoạt động chào mừng ngày lễ mùng 1 tháng 7, ông ta mặc dù phê chuẩn nghỉ phép của Hàn Đông, nhưng cũng có thể quan tâm một chút việc này mà.

Nguyên Hằng Kiện nghe xong nghi hoặc của Vương Xuyên Sinh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiểu ý, hai người cùng hợp tác với nhau cũng mấy năm rồi, hợp tác hai bên không tồi, giữa họ cũng là tương đối hiểu nhau, cho nên Nguyên Hằng Kiện lập tức liền đoán ra mục đích thật sự của Vương Xuyên Sinh, chỉ có điều ông ta cũng không nói toạc ra.



- Việc của Hàn Đông, tôi cũng không rõ lắm, có điều mùng 1 tháng 7 là một ngày rất quan trọng, Hàn Đông có việc gì cũng là rất bình thường thôi mà.

Cúp điện thoại, Vương Xuyên Sinh vẫn còn vẻ nghi hoặc, chủ yếu là Nguyên Hằng Kiện nói rất súc tích, quá đơn giản.

Ông ta đương nhiên biết ngày mùng 1 tháng 7 là ngày vô cùng quan trọng, đối với Đảng ta và quốc gia mà nói là ngày song hỷ lâm môn.

Nhưng điều này với Hàn Đông này có quan hệ gì nhỉ?

Chẳng qua, Nguyên Hằng Kiện đặc biệt nhắc đến ngày mùng 1 tháng 7, vậy thì ít nhất nói rõ, việc của Hàn Đông chắc chắn có liên quan rất lớn đến ngày này.

Đây là ngày thành lập Đảng, cũng là ngày Hồng Kông được trả về.

Hàn Đông trở về là có liên quan đến việc nào nhỉ?

Hơn nữa, mấu chốt là việc của Hàn Đông lại vừa công vừa tư.

“Mùng 1 tháng 7, vừa công vừa tư?”

Bỗng nhiên Vương Xuyên Sinh trên mặt biểu lộ vẻ mặt như hiểu ra.

Có thể mang tất cả chuyện này đều nói thông suốt, chỉ có thể có liên quan đến ông cụ Hàn.

Ông cụ Hàn bây giờ đã nghỉ hưu, theo đạo lý mà nói, việc của ông trên căn bản là việc tư, nhưng vì thân phận đặc biệt của ông cụ Hàn, cho nên việc xung quanh ông từ nhỏ tới lớn cũng không hoàn toàn coi như việc tư, quốc gia đều phải bố trí tốt các mặt.

“Xem ra Hàn Đông lần này trở về Yến Kinh, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ Hàn, chỉ là không biết để ăn mừng ngày thành lập Đảng, hay là vì việc Hồng Kông được trả về. Có điều đây đều là vấn đề nhỏ, trong tình huống này, ông cụ Hàn muốn gọi Hàn Đông trở về, bởi vậy có thể thấy sức nặng và địa vị của Hàn Đông trong lòng ông cụ Hàn, xem ra đợi một thời gian nữa, Hàn Đông sẽ trở thành ngôi sao mới trên chính đàn Trung Hoa.”

Mặc dù con đường sự nghiệp của Hàn Đông bây giờ cực kỳ không tệ, nhưng trình tự vẫn không đủ, vẫn chưa đạt đến trình tự nhìn ra toàn quốc, chỉ có đợi anh ta tiến thêm một bước, vậy sự chú ý có được chắc chắn tăng thêm vô số lần, thậm chí ở trong bộ máy toàn thể Trung Hoa, đều sẽ trở thành nhân vật không thể bỏ qua.

Dù sao Hàn Đông trẻ như vậy, coi như đợi khoảng mười năm nữa mới có thể tiến thêm một bước trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng, thì cũng mới hơn 30 tuổi, tiềm lực phát triển khá là vô tận.

Huống chi, với tình hình phát triển của Hàn Đông, với những việc hắn làm được và nhà họ Hàn ra sức bồi dưỡng hắn, hắn sẽ khổ đợi 10 năm nữa mới vượt qua bước nhỏ này?

Vương Xuyên Sinh tự biết không thể đợi đến lâu như vậy, cho dù Hàn Đông vì lý do tuổi trẻ cần duy trì khiêm tốn một thời gian ngắn nữa, vậy thì cũng không thể khiêm tốn 10 năm lâu như vậy.

Mặc dù cuối cùng không xác định được Hàn Đông cụ thể là việc gì, nhưng Vương Xuyên Sinh đã đại khái biết được Hàn Đông xin nghỉ vì nguyên nhân ông cụ Hàn, vậy thì trong lòng anh ta có đáp án rồi.

Nếu như đến lúc đó Yến Sơn Cao lấy việc này ra để nói, thì mình cũng ứng phó dễ dàng hơn một chút.

Đồng thời anh ta quyết định, dù sao thì mình có khả năng không lâu nữa sẽ rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, vậy thì trước lúc đó, chỉ cần có cơ hội thì nhất định ra sức ủng hộ Hàn Đông, đường đường chính chính đứng lên ủng hộ hắn, tiếp nối một đoạn thiện duyên trước đã rồi tính.

Hàn Đông sau khi gọi điện thoại cho Vương Xuyên Sinh xong, liền gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Tào Tư Hào đến văn phòng của mình, nói:

- Trưởng ban thư ký, ngày 28 tháng 6 đến mùng 2 tháng 7, tôi có việc rời khỏi Vinh Châu, tôi đã xin phép Tỉnh ủy rồi, trong thành phố có việc gì lớn, anh đến lúc đó điện thoại liên hệ tôi là được.

- Vâng, Bí thư Hàn, tôi sẽ luôn duy trì điện thoại với anh.

Tào Tư Hào nói.

Anh ta không biết Hàn Đông có việc gì rời khỏi thành phố Vinh Châu lâu như vậy, có điều nếu như Hàn Đông đã xin phép Tỉnh ủy, vậy thì mình cũng không xen vào nhiều như vậy, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.

Lúc này Khổng Phàm Chi đi vào báo cáo:

- Bí thư, Chủ nhiệm Trương đến rồi, anh ta có việc quan trọng muốn báo với anh.

Tào Tư Hào liền đứng lên cáo từ.

Hàn Đông ra cửa nghênh đón Trương Bảo Nam, bắt tay với anh ta, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống khu tiếp khách.

Trương Bảo Nam nói:

- Bí thư Hàn, tôi là đến báo cáo với anh việc của Vương Khánh Lâm và Hoàng Tùng, trải qua điều tra, tình hình đã hoàn toàn rõ ràng, Ủy ban Kỷ luật đề nghị lập tức bắt giam bọn họ.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Nếu đã có chứng cứ xác thực rồi, Ủy ban Kỷ luật cứ theo quy định mà làm, đây là quyền của Ủy ban Kỷ luật, tôi cũng không tiện can thiệp.

Đối với thái độ này của Hàn Đông, Trương Bảo Nam trong lòng cũng rất vui mừng, anh ta thầm nghĩ: “xem ra mình duy trì thái độ trung lập, đồng thời làm tốt công việc chức trách của mình, Hàn Đông cũng là vừa ý rồi, vậy thì sau này tiếp tục nữa, dù sao mình cứ làm đúng việc, không làm vì ai, tất cả từ công việc ra, tranh đấu trong Thành ủy, mình cũng không dính và nhảy vào là được rồi.”

Trương Bảo Nam lại báo cáo cụ thể một chút tình hình, liền cáo từ ra về.

Hàn Đông thở dài một tiếng, Vương Khánh Lâm và Hoàng Tùng cuối cùng cũng bị bắt, đây cũng coi như là bắn lên phát súng đầu tiên vào vấn đề toàn diện làm sạch cải cách doanh nghiệp nhà nước thành phố Tân Châu.

“Chỉ là không biết bên chỗ cha sắp xếp bố trí thế nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status