Người chồng hờ của nữ giám đốc

Chương 1192



Chương 1192

Anh quay lại nhìn thì thấy Mộ Dung Trầm Chương đang đứng phía sau. Bên cạnh là Trần Nhã.

“Người anh em, tôi có thể mời anh một ly không?”

Anh nhún vai khẽ cười: “Chúng ta qua bên này nói chuyện!”

“Được!”

Họ đi tới bên cạnh dãy ghế sô pha. Anh gọi phục vụ đưa tới hai ly rượu cho Mộ Dung Trầm Chương và Trần Nhã.

“Cậu Mạc khách sáo quá”, Mộ Dung Trầm Chương cười khổ, giọng điệu có phần cung kính.

Mạc Phong phất tay ái ngại: “Nói thật, tôi thích vẻ kiêu ngạo bất tuân trước kia của anh hơn. Đừng gọi tôi là cậu Mạc nghe khách sáo lắm. Tôi là kẻ thô lỗ, không phải là cậu chủ gì đâu!”

Còn nhớ lần đầu tiên gặp Mộ Dung Trầm Chương, tên này còn là một tên ngỗ ngược kiêu căng, ánh mắt khi vừa đi du học về chỉ có thể miêu tả bằng một từ, ngông!

Giống như Mạc Phong ở Châu Âu, trong mắt anh ta chỉ có bản thân mình, anh ta coi thường mọi thứ, tuổi trẻ đầy ngông cuồng bất chấp!

Dù có bị chèn ép như nào đi chăng nữa thì cũng không loại bỏ được sự kiêu ngạo trong anh ta.

Lúc này Mộ Dung Trầm Chương giống như cậu thiếu niên nhận ra xã hội tàn nhẫn đến mức nào, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang, có lẽ hiện tại anh ta mới hiểu được hóa ra thực lực của bản thân không như anh ta tưởng, chả hô phong hoán vũ giống như trong phim, thế lực của anh ta chỉ giới hạn một phạm vi rất nhỏ bên mình thôi.

Bên ngoài phạm vi này, sẽ đụng phải những bức tường. Nói một cách dễ hiểu là chưa bao giờ ra lăn lộn ở ngoài xã hội, nói một cách khó hiểu, thì chính là bông hoa trong nhà kính chưa trải qua phong ba bão táp, con đường phát triển quá thuận lợi!

Cho nên Mạc Phong vẫn có thể giữ vững tính cách của mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, nhưng Mộ Dung Trầm Chương lại không làm được. Trong nghịch cảnh, anh ta dễ dàng lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên, đây cũng là chuyện bình thường.

Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chịu đựng được hết những gì mà Mạc Phong đã trải qua, đôi khi nghĩ lại mình đã sống sót qua bao nhiêu năm như vậy, bản thân anh cũng thấy xót xa.

Vào Nam ra Bắc, ngủ trên tàu, nằm gầm cầu, xin ăn, mùa đông còn suýt chết cóng ở đầu đường, chợt nhận ra để sống được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng gì!

“Anh Mạc khiêm tốn rồi. Tôi đến đây để cảm ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ tôi và Trần Nhã sẽ không đến được với nhau, huống chi là kết hôn!”

“…”, trong đầu Mạc Phong ong ong, anh đã cướp vị hôn thê của tên này đấy, cho dù không tức giận thì ít nhất cũng đừng vui vẻ như vậy chứ: “E hèm, chuyện này … Tôi không làm gì cả, chủ yếu là do hai người có duyên có nợ, tự nhiên nước sẽ chảy thành sông như thế thôi, không phải sao?”

Trần Nhã lúc này mới cầm ly rượu vang đỏ lên: “Cậu Mạc, tôi mời cậu một ly!”

“Gọi là anh Mạc chứ!”, Mộ Dung Trầm Chương nhẹ giọng nhắc nhở.

Chắc là do ảnh hưởng trước đây của Hứa Chí Minh, đúng lúc Trần Nhã chuẩn bị đổi cách xưng hô, Mạc Phong xua tay cười khổ: “Gọi cậu Mạc cũng được, gọi anh Mạc nghe cứ kì kì sao ấy, Trần Nhã là một cô gái tốt, anh phải trân trọng đấy!”

“Cậu Mạc đừng lo, anh ấy đối với tôi rất tốt, nhưng nhà bọn họ có rất nhiều phép tắc, tam tòng tứ đức tôi phải học dần dần”, Trần Nhã gãi đầu cười khổ.

Theo lý mà nói, Trần Nhã lớn hơn Mạc Phong hai tuổi, dù gì thì người ta cũng đã là giáo viên rồi, nếu Mạc Phong vẫn đi học bình thường thì bây giờ anh mới học năm ba đại học!

Nhưng dù sao cũng không thể bảo cô ấy gọi anh là em Mạc được, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status