Người chồng hờ của nữ giám đốc

Chương 1221



Chương 1221

Mạc Yến Chi nói nhỏ vài câu bên tai ông ấy. Lúc này Thường Vân Sam mới chợt bừng tỉnh: “Con gái của A Mạn à? Chẳng trách xinh xắn quá. Giống mẹ của cháu lắm. Vào thời đại của chúng tôi, mẹ cháu là sát thủ của đám đàn ông đấy! Điều đáng tiếc nhất là bà ấy lại đi lấy cái ông già ngây ngô như bố cháu. Cũng may mà cháu được thừa hưởng gen của mẹ!”

“…”

Mạc Phong đứng bên cạnh co giật khóe miệng. Cái ông này đúng là cái gì cũng dám nói. Sao lại nói bố mẹ người ta trước mặt người ta như thế chứ.

Bạch Như Nguyệt cũng cười lúng túng: “Chú, cháu tìm cậu ấy có chút chuyện, có thể nói chuyện riêng được không ạ?”

“Được, thanh niên nói chuyện với nhau đi. Chúng tôi đi trước đây, vẫn còn chuyện phải xử lý!”, Mạc Yến Chi kéo tay Thường Vân Sam.

Lúc này ông ấy cười he he: “Hai đứa chơi vui nhé, tôi nhắm bụi cỏ bên đó rồi, thích hợp cho những chuyện kích thích đấy!”

“Đi thôi!”

Mạc Yến Chi chộp lấy tay ông ấy và lôi đi. Trong chớp mắt hai người đã biến mất trong tầm mắt của Mạc Phong.

Trong sân chỉ còn lại Mạc Phong và Bạch Như Nguyệt. Hai người cứ thế nhìn nhau không nói tiếng nào.

“Cô không định cứ nhìn tôi như vậy đấy chứ?”

Bạch Như Nguyệt cúi đầu lúng túng: “Lâu rồi không gặp, tôi phát hiện ra là cậu đã thay đổi rồi. Không còn thích trèo cây nhìn trộm người khác tắm như xưa nữa!”

Nhắc tới chuyện này, Mạc Phong lại đỏ mặt. Những chuyện từ thời cổ Ai Cập rồi mà cô ấy vẫn còn lôi ra được.

“Khi đó không hiểu chuyện, lần đầu có tình cảm mà, chẳng phải khi đó tôi coi cô là nữ thần sao!”

“Vậy giờ thì không à?”

Mạc Phong ngây người, cảm thấy không hiểu ý của cô ấy.

Lúc này Bạch Như Nguyệt lấy ra một chiếc khăn quàng lên cổ anh: “Trời trở lạnh rồi, đan cho cậu một chiếc khăn này. Sau này mỗi khi lạnh nhớ dùng nhé. Biết chưa?”

“Cô Bạch…không hợp lắm thì phải…”, anh cười lúng túng.

Không thân không quen, anh cũng không gặp Bạch Như Nguyệt nhiều. Lần trước người ta ra tay giúp đỡ ở Nam Đô là anh đã cảm kích lắm rồi. Nhưng lẽ nào không phải vì anh cứu em trai Bạch Như Nguyệt nên cô ấy mới giúp lại anh sao?”

Theo lý mà nói ân tình lần trước coi như đã được trả. Anh cứu em trai cô ấy, cô ấy cứu lại anh, thậm chí còn giải quyết giúp anh một trăm triệu tệ tiền dược liệu nhân lúc cấp bách.

Cô ấy từng giúp Mạc Phong rất nhiều. Trước giờ toàn là anh nợ Bạch Như Nguyệt. Người ta chưa bao giờ nợ anh.

Hôm nay cô ấy vượt ngàn dặm xa xôi, bỏ lại cả công việc bận rộn đích thân mang chiếc khăn do mình đan tới đây.

Lẽ nào cô ấy thích mình sao?

Mạc Phong vội vàng lắc đầu. Anh biết bản thân mình là người thế nào. Một cô gái như Bạch Như Nguyệt chắc chắn đã từng gặp đủ thể loại đàn ông rồi.

Những người đẹp trai, thông minh hơn anh nhiều lắm. Nếu như cô ấy nhắm vào tiền của anh thì càng nực cười hơn. Vì Bạch Như Nguyệt không có gì ngoài tiền.

“Có gì mà không hợp. Tất cả đều là do tôi nợ cậu!”, Bạch Như Nguyệt cúi đầu cười chua xót.

Anh vội vàng phất tay: “Không không không, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi. Thật sự không nợ ân tình gì đâu. Hơn nữa tôi cứu em trai cô cũng là điều nên làm. Nếu lần trước không có cô giúp thì có lẽ tôi đã chết ở duyên hải rồi!”

“Tặng cậu viên ngọc này, tôi có chuyện phải đi trước đây. Nhớ là khi nào rảnh thì tới Nam Đô tìm tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status