Người chồng hờ của nữ giám đốc

Chương 288: Giương roi thúc ngựa



"Ăn cái này vào có tác dụng thật sao? Ông không lừa tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.

Ông già quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Không cần thì trả lại cho tôi, đâu ra lắm lời thế!”

"Ông mơ đấy, trả lại cho ông chẳng khác nào đã phí phạm trận đánh trước đó của tôi rồi sao?”, anh vội vàng bỏ thứ đó vào trong túi, nhướng mày nhếch mép nói: "Ừm... Tôi còn có việc này nữa…”

Rầm...

Anh chưa kịp nói xong thì ngực mình đã bị lãnh một chưởng bay thẳng ra ngoài.

Cánh cửa cũng đột ngột mở ra.

Anh nặng nề ngã xuống đất.

“Fuck… cái quái gì vậy, tôi còn chưa nói xong mà!”, Mạc Phong vừa nằm trên mặt đất vừa rên rỉ.

Lạch cạch...

Cánh cửa được đóng lại ngay lập tức.

"Cậu nhóc, nếu cậu dám tiết lộ thông tin về sự có mặt của tôi ở đây, tôi sẽ giết tất cả mọi người xung quanh cậu!”

Một giọng nói khàn khàn vang lên trong không khí, đó là giọng của ông già.

Mạc Phong vỗ đầu, trầm giọng nói: "Truyền âm trong không khí à? Ông già này quả là lợi hại!”

Từ rất lâu rồi, ngoại trừ sư phụ anh ra, người có thể đánh anh thành ra như thế này cũng chỉ có ông già này thôi.

Anh nhìn lọ thuốc và viên thuốc trong tay rồi thầm gật đầu, nếu đã là một cao nhân sống ẩn dật thì không cần thiết phải lừa dối người khác.

Anh cầm thuốc rồi đến thẳng bệnh viện.

Giang Tiểu Hải vẫn giống như trước nằm trên giường bệnh đọc báo và tin tức, tuy rằng nằm ở bệnh viện nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn chú ý vài tin tức ở bên ngoài.

"Con trai, uống cái này đi. Uống canh xương bò rất tốt cho sự phục hồi của cơ thể. Không chừng uống thêm vài bát, ngày hôm sau đã có thể đứng lên rồi ấy chứ!”, người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.

Giang Tiểu Hải đặt tờ báo sang bên cạnh, thở dài nói: "Mẹ, mấy ngày nay lúc thì mẹ nấu canh xương bò, lúc thì canh xương heo. Con không uống được nữa, hay là mẹ uống đi. Dù sao đôi chân này của con cả đời này cũng không lành lại được nữa đâu, con đã nghĩ thông rồi!”

Lúc này cánh cửa được đẩy ra.

“Thế giới bên ngoài tốt như vậy, chú không định ra ngoài xem sao?”, Mạc Phong thò đầu vào cười đểu nói.





“Đội trưởng!”, Giang Tiểu Hải kêu lên với sự vui mừng khôn xiết.

Anh liếc nhìn canh trong cốc giữ nhiệt: “Cậu nhóc này, có phúc mà không biết hưởng, mau uống đi!”

"Vâng!”

Nói rồi cậu ấy lập tức uống cạn canh trong chiếc cốc giữ nhiệt.

Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!

Người phụ nữ trung niên bên cạnh vừa thương vừa xót, thấy Giang Tiểu Hải uống xong, bà vội vàng đứng dậy cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt: "Hai đứa nói chuyện nhé, cô đi ra ngoài rửa bát".

Lúc ra ngoài, bà còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Đội trưởng, anh ngồi đi, đừng đứng mãi đó!”, lúc này chân tay Giang Tiểu Hải không được tiện nhưng cũng không quên chào hỏi.

Mạc Phong vội vàng xua tay, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, chú không phải lo, uống cái này đi! Một viên uống một ngụm nước!”

Anh lấy trong túi ra hai lọ thuốc để lên tủ.

Giang Tiểu Hải thậm chí còn không hỏi đây là loại thuốc gì, cậu ấy uống một viên và một ngụm nước, đúng như lời Mạc Phong nói.

“Chú không sợ thứ anh đưa cho chú là thuốc độc sao?”, anh không khỏi lắc đầu cười gượng.

Tuy rằng biết đầu óc Giang Tiểu Hải tương đối đơn giản, nhưng cũng không đến mức đưa cho cái gì ăn cái đó chứ?

"Em tin rằng đội trưởng không làm thế. Không phải thuốc này liên quan đến thương tích trên người anh đấy chứ?”

Mạc Phong vội giấu cánh tay ra sau lưng, phải nói là trước đó ông già kia ra tay không hề lưu tình, suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của anh rồi.

Lúc này ở Cục Dân sự, Yến Kinh.

“Ha ha, giờ coi như đã là người một nhà rồi, dù sao tối nay cũng phải đến chỗ tôi chứ?”, Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói.

Tuần này họ đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.

Dương Thái Nhi nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, không khỏi nhíu đôi lông mày lá liễu, cô nắm chặt cuốn sổ đỏ trong tay.

Tưởng Minh Xuyên không khỏi bật cười đắc ý khi nhìn thấy bộ dạng của cô ta: "Cô không bằng lòng cũng đâu còn cách nào khác, bố mẹ mai mối cưới gả phải nghe theo thôi. Có điều tôi cũng không thiệt, một cô gái xinh đẹp như cô, những người phụ nữ ngoài kia không bì được, cũng đủ để tôi chơi một thời gian! Giờ tôi đã là người đàn ông của cô rồi, tối đến phải hầu hạ tôi cho cẩn thận, hiểu chưa?”

"Vô liêm sỉ...", Dương Thái Nhi tức giận kêu lên.





"Chấp nhận thôi!”

"Không biết xấu hổ! Đồ cặn bã!”

"Đồng ý luôn!”

Cho dù Dương Thái Nhi có chửi bới Tưởng Minh Xuyên như thế nào, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận, cứ như thể hắn đã giành được chiến thắng cuối cùng.

Hắn vươn tay nắm lấy vòng eo của Dương Thái Nhi, và đương nhiên cô ta ra sức vùng vẫy.

"Đừng nhúc nhích, ông của cô và đám người đó đều đang nhìn kia kìa! Đã đến bước quan trọng này rồi, cô không sợ người ngoài chê cười hay sao?”, Tưởng Minh Xuyên ghé đầu vào tai cô ta cười khúc khích.

Cuộc hôn nhân của nhà họ Tưởng và nhà họ Dương đã được nhiều người biết đến, hôm nay khi hai người họ bước ra khỏi Cục Dân sự, đương nhiên có rất nhiều người quan tâm, nếu hai bên đánh nhau hoặc xúc phạm nhau ở cửa của Cục Dân sự, điều này sẽ làm mất mặt cả hai gia đình.

Đây là lý do tại sao dù thế nào thì Tưởng Minh Xuyên cũng vẫn tươi cười chào hỏi, có điều hắn chỉ là đang kìm nén lại cơn giận trong lòng mình mà thôi.

Dương Thái Nhi nhìn quanh và phát hiện không chỉ có người nhà họ Tưởng, người nhà họ Dương mà còn có rất nhiều hãng truyền thông.

Cuối cùng cô ta không phản kháng khi bị Tưởng Minh Xuyên ôm vào lòng nữa, cũng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

“Thế là phải rồi, chúng ta sắp phải tham gia bữa tiệc của gia tộc rồi, cho dù có diễn cũng đừng để bị lộ tẩy, nếu không không chỉ nhà họ Tưởng tôi bị mất mặt mà nhà họ Dương cô cũng bị mất thể diện đó!”, Tưởng Minh Xuyên khịt mũi lạnh lùng nói.

Nhìn thấy hai người nắm tay nhau bước ra khỏi Cục Dân sự.

Hai ông cụ nhà họ Dương và nhà họ Tưởng đều cười không ngậm được miệng.

"Ha ha ha ha, nhìn hai đứa nhỏ này mới thân mật làm sao, chúng ta xem như đã tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp rồi!”

"Đúng vậy, nhưng đứa cháu gái này của tôi rất ngoan. Đến nhà họ Tưởng các ông không được ức hiếp con bé nhé, nếu không tôi sẽ không tha cho các ông đâu!”

"Làm gì có chuyện đó chứ, cô bé là bảo bối của nhà họ Dương các ông, chúng tôi sao dám đối xử tệ bạc chứ?”

"Nói cũng phải, nếu thằng nhóc Tưởng Minh Xuyên mà dám bắt nạt Thái Nhi thì tôi sẽ gọi một đội quân dỡ nhà họ Tưởng các ông ra!”

Hai người này nhìn thì có vẻ như đang trò chuyện, thực chất là đang ngầm đấu với nhau một sống một còn.

Lời nói vừa rồi của ông cụ Dương xem như là lời đe dọa, đâu có cách nào khác, nhà họ Dương chính là có bản lĩnh này!

Khi còn trẻ, ông cụ Dương phụ trách đội quân hùng mạnh nhất của Hoa Hạ, được mệnh danh là ‘Thủ lĩnh Hổ Lang’. Giờ ông cụ già rồi nhưng mấy người con của ông ta cũng nắm quyền trong quân đội.

truyenhay.com đang tải ảnh vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status