Người chồng hờ của nữ giám đốc

Chương 292: Thét lên trên nắp thùng trước xe



Trước đó họ vẫn còn đang lo lắng rằng bạn trai của người đẹp như Từ Giai Nhiên chí ít cũng phải là cậu ấm ngầu nghĩnh đến thế nào cơ?

Nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong, những người này liền cười xấu xa, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Từ Giai Nhiên nắm tay anh, nhỏ giọng nói: "Bọn họ coi thường anh như vậy mà anh không có chút phản ứng gì sao?”

Trước mặt người khác, cô ta là một người có tâm tư tỉ mỉ, nhưng trước mặt Mạc Phong, cô ta lại giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Chưa kể đến việc Mạc Phong không thể phân biệt được đâu mới là con người thật của cô ta, ngay cả bản thân Từ Giai Nhiên cũng không thể phân biệt được đâu mới thực sự là mình.

“Anh lái xe gì?”, Mạc Phong mỉm cười nhìn người thanh niên đeo chiếc Casio.

Gã thanh niên lắc chìa khóa xe: "Mercedes!”

"Thế anh lái xe gì?”

"BMW X6!”

"Còn anh thì sao?”

"Audi A4L!”

Mạc Phong không khỏi nhướng mày: “Xe sang thật đó! Nhưng mà chẳng phải là vẫn không cua được bạn gái của tôi hay sao? Còn khoe mẽ cái gì chứ?”

"Có một câu nói rất hay, thà khóc trong BMW còn hơn cười khi ngồi trên xe đạp! Anh nuôi nổi cô ấy không?”, gã thanh niên điều khiển BMW X6 vừa dùng đầu ngón tay lắc chìa khóa xe vừa cười đắc thắng.

Anh không nhịn được cười, lấy chìa khóa xe Jaguar ra bấm: "Xin lỗi, tôi thực sự không thể làm cô ấy khóc trong xe BMW, nhưng tôi có thể khiến cô ấy hét lên trên nắp thùng trước con xe Jaguar!”

Nói xong anh ôm Từ Giai Nhiên vào lòng rồi hướng về phía chiếc Jaguar đang đậu bên đường.

Cả ba người đều chết lặng.

Jaguar phiên bản f-pace hàng đầu, ước tính dè dặt ít nhất cũng phải hơn một triệu rưỡi tệ.

Cái gì mà BMW x6, Audi A4L, tất cả đều bị chiếc xe đó bỏ xa cả một con phố.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của những người đó, Từ Giai Nhiên không khỏi cảm thấy tự hào khi ngồi trên xe: “Vừa rồi anh thể hiện quá ngầu luôn. Nhìn bộ dạng của họ kìa, thật là thú vị!”

“Hay là lúc nào thử trải nghiệm cảm giác tôi khiến cô thét lên như thế nào trên nắp thùng trước xe đi?”, Mạc Phong quay đầu lại, nhướng mày nhếch mép cười.

Từ Giai Nhiên cúi người liếc anh một cái, nhưng cô ta không hề tức giận, ngược lại còn có chút hóm hỉnh: "Anh chết đi! Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, cho dù tôi có bằng lòng, e rằng cũng sẽ có người cảm thấy không vui!”

Xe đang chạy trên đại lộ Hoàn Giang, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Giai Nhiên lo lắng, cô ta khẽ hét lên: "Dừng lại!”

Kéttt...

Cú phanh gấp khiến lốp của Jaguar bị mài mòn một vết dài trên đường.

"Làm gì vậy? Làm tôi hết hồn, đột nhiên dừng xe lại làm gì?”, Mạc Phong kinh ngạc quay đầu kêu lên.

Từ Giai Nhiên mở cửa xe bước xuống và đi thẳng về hướng bờ sông.

"Anh chờ tôi chút!”

Mạc Phong cũng vội vàng tìm chỗ đậu xe, để lát nữa quay lại xe không bị cảnh sát giao thông lôi đi mất.

Đến bên bờ sông, nhìn cô ta trong bộ váy đỏ này, ý cảnh chân thực tràn đầy tạo cảm giác như thể đã đi xuyên qua một ngàn năm.

“Có ai nói cô mặc bộ váy này rất đẹp không?”, Mạc Phong nhìn theo bóng lưng của cô ta và mỉm cười.

Khuôn mặt xinh xắn của Từ Giai Nhiên hơi quay lại, cô ta lè lưỡi tinh nghịch: “Anh có thích không?”

"Thích, có điều đôi giày này không được hợp lắm, tôi còn tưởng cô đi một lần rồi vứt đi cơ. Vậy nên tôi mới không mua đôi quá đắt, không ngờ cô lại đi đôi giày này lần thứ hai!”

Anh biết bộ đồ trên người Từ Giai Nhiên đắt tiền đến như thế nào. Quần áo về cơ bản được làm với số lượng hạn chế. Thứ rẻ nhất trên người cô ta có lẽ là chiếc kẹp tóc trên đầu, ước tính khoảng một trăm nghìn tệ một chiếc.

Trước giờ cô ta chỉ toàn dùng đồ cao cấp, vì vậy Mạc Phong thực sự không ngờ cô ta lại có thể đi đôi giày vải mười lăm tệ này đến lần thứ hai.

“Tôi còn tưởng anh hiểu con gái lắm cơ, nhưng bây giờ có vẻ như anh cũng không hiểu tâm tư con gái lắm!”, Từ Giai Nhiên cúi xuống liếc anh một cái rồi cười thoải mái: “Điều tôi quan tâm không phải là giá trị của đồ đạc, mà là ai tặng nó cho tôi! Nếu là của người mà tôi thích tặng tôi, tôi nghĩ đó là thứ quý giá nhất trên đời ngay cả khi đó chỉ là bông hoa dại bên đường!”

Không biết lúc đó Mạc Phong thực sự không hiểu hay đang giả vờ bối rối.

“Là cậu ấm nhà nào bị cô nhắm trúng rồi vậy, họ cũng đen đủi quá đi, sợ rằng kiếp trước tạo nghiệt nhiều quá đây mà!”, Mạc Phong nhướng mày nhếch môi nói.

Từ Giai Nhiên trừng mắt nhìn anh và cũng không nói gì thêm.

Cô ta tin rằng với sự thông minh của Mạc Phong, anh chắc chắn có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này, có lẽ anh chàng này chỉ không muốn làm rõ ràng mối quan hệ, để sau này gặp nhau không quá xấu hổ mà thôi.

"Nếu tôi không nhầm, cô ba nhà họ Diệp chắc là ở chỗ anh nhỉ? Cô ta được lắm, trước đó đã có một tiểu thư nhà họ Dương xả thân cứu mạng anh, sau này lại còn móc nối được với cô chiêu nhà họ Diệp nữa. Lại còn cô vợ trên danh nghĩa cũng là người đẹp số một Giang Hải, cuộc sống của anh cũng thật thoải mái làm sao!”, Từ Giai Nhiên khoanh tay và quay đầu lại cười tủm tỉm.

Mạc Phong xòe tay ra tỏ vẻ không hiểu: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”

"Đừng giả vờ! Người trong ảnh là anh phải không?”

Từ Giai Nhiên mở điện thoại lên, trên màn hình là ảnh chụp video giám sát lúc trước Mạc Phong và Diệp Đông Thanh ở quầy thịt nướng.

“Sao hả, trông đẹp trai thì nhất định phải là tôi à?”, có đánh chết anh cũng không thừa nhận.

Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên không tiếp tục truy hỏi nữa, quần áo giống nhau, cùng một chiếc xe, điều này đến kẻ ngu cũng có thể đoán ra được.

Nếu như đã không muốn thừa nhận thì không cần phải tiếp tục gặng hỏi, ít nhất cô ta ở chỗ Mạc Phong cũng tốt hơn chỗ nhà Mộ Dung hay nhà họ Châu.

Từ Giai Nhiên nhìn con đường lát đá cuội trước mặt, cô ta chợt cởi giày ta, bàn chân ngọc ngà thanh tú của cô trở nên trắng muốt dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời.

“Cô chậm lại, cẩn thận kẻo lát nữa ngã đấy!”, Mạc Phong đứng sau lưng cô ta trêu ghẹo.

Từ Giai Nhiên không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Nói cho anh một bí mật!”

"Bí mật gì?”

"Người yêu cũ của anh hôm nay đính hôn rồi! Không biết trong lòng anh cảm thấy thế nào?”

Nụ cười trên mặt Mạc Phong lập tức đông cứng lại.

Vốn dĩ gần đây đã xảy ra đủ thứ chuyện nên anh đã bỏ quên chuyện của Dương Thái Nhi rồi, nhưng lúc này lại bị người phụ nữ này khơi dậy.

“Đính hôn thì đính hôn thôi. Tuổi trẻ ai mà không yêu đương vài lần, cũng phải có vài lần không thành chứ phải không?”, anh vẫn cư xử rất thản nhiên, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Từ Giai Nhiên không khỏi khẽ lắc đầu khi thấy anh gượng cười như vậy: “Tôi khuyên anh dạo này nên kiềm kiềm lại chút đi, một khi không được nhà họ Dương che chở cho nữa, e rằng những người mà anh dây vào sẽ lần lượt tìm đến anh đấy!”

"Cô đang nói nhà họ Châu ấy hả?”

Lần trước Châu Phi bị anh đánh đến liệt nửa người, Châu Nhược Nhiên vẫn đang chờ thời cơ tìm đến tận cửa.

“Anh cho rằng mình chỉ dây vào mỗi nhà họ Châu thôi sao?”, cô ta quay đầu lại, đôi mắt xinh xắn chớp chớp: “Có điều anh đừng lo, tôi sẽ không đối phó với anh như họ đâu!”

Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười khổ: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi, bớt đi một nữ ‘Gia Cát Lượng’ như cô, chắc là tôi vẫn miễn cưỡng đối phó được”.

Về phần nhà họ Châu, anh thật sự không coi ra gì cả. Cái anh sợ là những kẻ thù vẫn luôn nấp trong bóng tối kia cơ.

Lần này kẻ thù chắc chắn cũng đã biết anh đã trở về Hoa Hạ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status