Người chồng hờ của nữ giám đốc

Chương 401: Đánh người đừng đánh vào mặt



Lúc này tại khách sạn nhỏ gần trạm tàu hỏa thành phố Bắc Khâu.

Sau khi Mạc Phong nói vài câu, anh liền cúp cuộc gọi.

“Anh gọi điện thoại tìm ai giúp thế?”, Bạch Doanh tò mò nhìn anh.

"Nhà họ Diệp!”

Mọi người nghe vậy không khỏi biến sắc: “Nhà họ Diệp?”

Người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn sửng sốt, sau đó ông ta cười ha hả: “Đừng nói nhảm nữa nhóc con, mày có biết sự tồn tại của nhà họ Diệp là như thế nào không? Mày lại còn gọi điện thoại cho nhà họ Diệp? Dựa vào mày sao? Nếu mày có bản lĩnh đó thì có đến mức phải ở quán trọ này không?”

Mọi người dường như lại vỡ ra điều gì.

"Phải đó! Nếu thằng nhóc này thực sự quen biết nhà họ Diệp thì chỉ cần một cuộc gọi thôi là sẽ có người tới đón, đâu đến nỗi phải ngủ lại ở một nơi rẻ rúng hẻo lánh này chứ!”

"Nhìn hắn ta như thế này, mẹ kiếp, chả khác gì thằng rác rưởi vô dụng. Có điều hắn biết đến nhà họ Diệp ở Bắc Khâu, xem như cũng có hiểu biết đôi chút đấy! Nếu như lừa bịp người khác thì cũng đã đành, lại dám giở trò với người địa phương ở đây! Các anh em nói xem hắn có phải thằng ngu không?"

"Hắn đúng là một thằng ngu, ăn mặc quê mùa như vậy mà còn dám với tới nhà họ Diệp. Thằng ranh, mày gọi điện cho ai ở nhà họ Diệp đấy? Không phải là ông chú canh cửa của nhà họ Diệp đấy chứ?”

"Ha ha ha ha!”

Đám người cười ngặt cười nghẽo, có người còn cười đến mức chảy ra nước mũi ra, dính trên mũi sủi cả bong bóng.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Mạc Phong không khỏi cười khổ nói: "Các người thật sự tưởng rằng tôi không gọi được người đến đây sao?”

"Vậy người mày gọi đến là ai, nói ra để chúng tao được mở rộng tầm mắt nào!”

"Là cô cả Diệp, Diệp Đông Lâm!”

"Ha ha ha ha ha ha!”

"..."

Lúc đầu anh vốn tưởng rằng mình nói ra cái tên Diệp Đông Lâm ít nhất cũng khiến họ kiềm kiềm lại một chút, nào ngờ họ còn cười điên cuồng hơn.

“Họ bị sao vậy, bị trúng gió à?”, Mạc Phong quay đầu nhìn Bạch Doanh, bối rối nói.

Bạch Doanh cũng nhìn anh chằm chằm không nói nên lời: “Anh có biết Diệp Đông Lâm là ai không? Đó là người phụ nữ tài năng số một của Bắc Khâu, không chỉ nổi tiếng ở Bắc Khâu mà còn nổi tiếng khắp dải sa mạc phía Bắc. Anh chém gió thì cũng phải tìm thế lực nào thấp thấp một chút, chứ như thế này thì lát phải thu xếp sao đây?”

"Nhưng…ở Bắc Khâu tôi chỉ quen Diệp Đông Lâm thôi. Hay là tôi gọi điện cho Diệp Đông Thanh nhé!”

"..."

Đám người lại càng cười vui vẻ hơn, người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to cười đến mức chiếc bụng bự rung cả lên.

Bạch Doanh cũng lắc đầu: “Phục anh thật đấy, anh cũng lợi hại lắm, hai chị em nhà họ Diệp mà cũng bị anh gọi thẳng tên luôn”.

"Nhóc con! Nếu như mày quen cô chủ nhà họ Diệp thì tao còn quen cả người ở thủ đô cơ!”, người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to đùng cười lớn.

Sau một lúc.

Rầm!

Đúng lúc này, có tiếng xe ô tô truyền đến.

Vài chiếc ô tô đậu cạnh nhau ở sân ngoài.

"Đại ca! Người nhà họ Diệp đến rồi!”, một tên đàn em kêu lên.

Mọi người chợt biến sắc.

Người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn toát mồ hôi trán: “Mẹ kiếp, mày nhìn nhầm hả? Sao có thể như vậy được?”

"Đại ca, không nhìn nhầm đâu, là cô chủ cả của nhà họ Diệp đến, còn có cả mấy cao thủ của nhà họ Diệp nữa!”

"Cái gì?”

"..."

Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Mạc Phong.

"Tôi đã nói rồi mà, đó là Diệp Đông Lâm!”

Người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lớn không khỏi giật giật khóe miệng: “Chuyện này…mày quen nhà họ Diệp thật sao?”

"Đương nhiên, con người tôi chưa bao giờ nói phét nhé!”

Bạch Doanh cũng kinh ngạc nhìn anh, lúc đầu còn tưởng rằng Mạc Phong chỉ là để tự bảo vệ mình nên giả vờ quen biết nhà họ Diệp, nhưng không ngờ anh lại biết nhà họ Diệp thật!

Cạch!

Cửa xe đóng sầm lại.

Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đầy phong thái đang sải bước tới đây.

Ngay khi cô ấy xuất hiện, toàn bộ những cô gái khác đều bị lu mờ.

Không hổ là người đẹp nổi tiếng ở vùng này, mặc dù vẫn chưa dám chắc cô ấy có phải là người đẹp số một ở vùng sa mạc phía Bắc hay không, nhưng danh hiệu người đẹp số một ở Bắc Khâu quả thực chính là của Diệp Đông Lâm.

Ngay cả cô em gái Diệp Đông Thanh cũng còn hơi kém một chút!

Mạc Phong không khỏi nhếch mép cười khi nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ này: “Ối chà! Vợ à, cuối cùng em cũng đến rồi, muộn một chút nữa thôi là anh bị người ta đánh rồi đó!”

Đám người này nghe thế thì giật thót tim. Mẹ kiếp, không biết là ai đánh ai đây?

Vù!

Họ đều cảm thấy ớn lạnh, trời nóng thế này mà cứ có cảm giác lạnh sống lưng. Quả nhiên là người phụ nữ vừa xuất hiện đã mang luồng hào quang đến.

Diệp Đông Lâm trừng mắt nhìn anh: “Câm miệng!”

"Khang Vĩ!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên phía sau đi tới, cúi đầu run rẩy nói: "Thưa cô chủ, có tôi đây!”

"Bọn họ đều là đàn em của ông à? Nghe nói có một hắc điếm mở ở bên chỗ trạm xe lửa này thường xuyên lừa gạt hành khách, có chuyện này không?”, giọng điệu của Diệp Đông Lâm thản nhiên, nhưng lại mang đầy sát khí.

Cô ấy sẽ không bao giờ dung thứ cho những tai họa làm xáo trộn sự bình yên của thành phố Bắc Khâu!

Người đàn ông mặc vest đi giày da lộ vẻ lo lắng: “Đều tại tôi khoảng thời gian này đã lơ là nên mới xuất hiện tình hình như thế này!”

"Xử lý hết đi! Sau này tôi không muốn nghe thấy tin đồn về việc mở hắc điếm ở đây nữa. Làm ăn thì làm ăn cho đàng hoàng, nếu không tôi sẽ đuổi cổ ông ta ra khỏi Bắc Khâu, để ông ta hết đường làm ăn ở cả cái vùng sa mạc phía Bắc này đấy!”, Diệp Đông Lâm liếc nhìn đám người bên cạnh và lạnh lùng nói.

Người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lúc trước lập tức quỳ gối xuống: “Cô chủ Diệp xin tha mạng! Tôi thực sự không biết đây là người đàn ông của cô, nếu không cho mười lá gan tôi cũng không dám!”

Vốn dĩ Diệp Đông Lâm vẫn chưa có ý nghĩ loại bỏ họ, nhưng khi nghe thấy lời này, lửa giận giữa hai hàng lông mày nổi lên, ngay cả Mạc Phong cũng cảm nhận được luồng sát khí hung hãn đó!

"Phế bỏ ông ta đi!”

Hai người đàn ông lực lưỡng sau lưng cô ấy bước ra, thoạt nhìn đã biết là những người luyện võ.

Họ tiến lên và túm lấy người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to kia rồi đập cho ông ta một trận.

Diệp Đông Lâm ưỡn ẹo chậm rãi đi về phía Mạc Phong, nhóm người lập tức lùi lại đứng thành hai hàng!

Đâu còn cách nào khác, sự uy nghiêm của cô gái này quá mạnh mẽ!

“Đi theo tôi!”, cô ấy liếc nhìn Mạc Phong một cái rồi nói: “Em gái tôi muốn gặp anh!”

Tuy rằng thế hệ sau của Hoa Đà đã được mời đến, nhưng Diệp Đông Lâm vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, bởi vì ông ta cũng phải mất nửa ngày mới tìm ra được nguồn gốc bệnh của Diệp Đông Thanh.

Cái gọi là Ngũ hành châm pháp không biết là cố ý che giấu thực lực của mình, hay ông ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Diệp Đông Lâm cho rằng Hoa Phong cũng chỉ là hạng bình thường thôi, nhưng nể tình ông nội mình vẫn luôn trò chuyện với ông ta nên cô cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Diệp Đông Thanh cũng từng nói, mong ước duy nhất của cô ấy là được gặp mặt Mạc Phong lần cuối.

Vừa hay anh lại đến Bắc Khâu, cô ấy càng đỡ mất công đến Giang Hải tìm anh một chuyến.

“Gấp vậy sao?”, Mạc Phong cau mày.

Rõ ràng tình trạng của Diệp Đông Thanh nghiêm trọng hơn anh tưởng, nếu không thì Diệp Đông Lâm đã không lo lắng như vậy.

"Đừng nói nhảm nữa, lên xe đi!”

Nói xong cô ấy xoay người ngạo nghễ ngồi vào trong xe, Mạc Phong do dự vài giây liền mở cửa ngồi vào

"Còn cả tôi nữa mà! Chờ tôi với!”, Bạch Doanh vỗ vỗ cửa sổ kêu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status