Người chồng yêu

Chương 154

Hề Từ hơi động, Úc Linh thì trong mơ màng cũng tỉnh ngay.

Chắc là Hề Từ đã rất lâu không ngủ bên cạnh, tuy rằng lúc anh ở cạnh cho đến lúc cô ngủ rất chân thật, tuy bởi thế anh vừa có động tĩnh thì cô cũng tỉnh ngay.

Hề Từ cảm giác không khí thay đổi, muốn ngồi dậy, cũng cảm giác được người trong lòng ôm eo anh, treo bám trên người anh cũng thế.

“Hề Từ…” Cô cất giọng ngái ngủ.

Hề Từ nửa ngồi dậy, ôm cô, thấy cô giãy giụa muốn tỉnh, hạ giọng nói, “Úc Linh, có muốn đi gặp mẹ em không?”

Úc Linh chậm rãi tỉnh lại, sau khi nghe rõ ý anh, cố nén cơn buồn ngủ, nói giọng khàn khàn được.

Hề Từ liền kéo cô ngồi dậy, hai người không thay quần áo, cứ mặc áo ngủ, đi tới phòng khách bên cạnh, gõ gõ cửa.

Một lúc sau, Giang Vũ Thành mắt mơ màng đứng dậy ra mở cửa, tựa cạnh cửa thấy hai người hỏi, “Các con nửa đêm canh ba không ngủ làm gì thế hả?”

Hề Từ và Úc Linh không đáp, mà nhìn con quỷ nửa trong suốt ngồi trên giường trong phòng.

Thân thể quỷ bình thường là ngưng tụ rất được, ty người thường không thấy, nhưng đại diện cho một cơ thể sống khác tồn tại, ngoài không nhìn thấy mò không được, thì thực ra cũng có cảm giác gần giống con người. Có rất ít thân thể quỷ hiện ra nửa trong suốt thế này, bình thường đều là loại hình thái này, đều do ba hồn bảy vía không hoàn chỉnh, hoặc là do bị thương rất nặng nên thân thể quỷ mới hiện ra nửa trong suốt như thế.

Quỷ ngồi trên giường nhìn thấy họ, đều nhìn về phía họ nở nụ cười dịu dàng.

Cứ việc nhìn bà vô cùng suy yếu, giữa ngực còn có một lỗ máu đỏ thẫm, một thân áo tang trắng trông bà có vẻ phập phù trắng xám, nhưng vẫn là nụ cười khiến viền mắt Úc Linh cay cay.

Đây là mẹ cô, vẫn là dáng vẻ cũ trong trí nhớ, trong giây lát này, khiến cô như trở lại thủa còn thơ bé.

Quả nhiên chuyện sợ quỷ là vậy, thực ra mọi người có thể lựa chọn, nếu là người thân thiết của mình, dù là quỷ, ngày ngày làm bạn, vẫn không thấy sợ chút nào.

Có thể thế này không có nghĩa là cô không sợ quỷ, chỉ là mang tính lựa chọn thôi.

Vẻ mặt Giang Vũ Thành đang ngái ngủ dần thay đổi, tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt sắc bén đảo qua hai người, cuối cùng ánh mắt nhìn vào viền mắt đỏ hoe của con gái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng chấn động, không kìm được từ từ xoay người lại, nhìn lại về phía trong phòng.

Cửa sổ mở hé, một luồng gió đêm kỳ lạ thổi từ ngoài tới, rèm cửa sổ khẽ run nhẹ, phảng phất như có bàn tay vô hình kích thích nó vậy.

Đêm gió hè rất ít, đặc biệt là trong thành phố, hiếm khi thấy gió tới, con gió này có vẻ rất kỳ lạ.

Hai mắt Giang Vũ Thành băn khoăn trong phòng, ngoài con gió kỳ lạ khiến rèm cửa lay động ra, cả phòng quạnh quẽ cô tịch, không còn cái gì, ông không nhìn thấy gì cả.

Sắc mặt ông thay đổi, tóm lấy Hề Từ, nói lạnh lùng, “Lập tức mở mắt cho ta!”

Hề Từ liếc mắt nhìn ông, không chối từ, đưa tay quệt nhẹ một vệt lên mí mắt ông.

Sau khi mở mắt lần nữa, cả thế giới dường như bắt đầu phát sinh thay đổi, vốn trong phòng không có người, lại có thêm một nửa bóng trong suốt. Người đó vẫn có dáng dấp tuổi trẻ như trước, xem ra là một bóng trắng xám gầy yếu, vẫn là dáng vẻ đẹp nhất trong trí nhớ của ông, yên lặng ngồi đó, nhìn về phía họ mỉm cười, nụ cười long lanh xinh đẹp, trần trề sức sống của bà, rất hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Mẫn Mẫn…”

Viền mắt Giang Vũ Thành nóng lên, ánh mắt khó khăn nhìn từ gương mặt quen thuộc của bà đến cả người bà, lúc nhìn thấy vết máu như khắc ở ngực kia, suýt nữa thì rơi lệ.

Bước chân ông loạng choạng đi tới, định đưa tay ra ôm bà, nhưng bà tay xuyên qua người bà, cả người suýt nữa ngã trên giường.

Giang Vũ Thành sửng sốt, gần như ngớ ngẩn đến không ngờ.

Người ngồi trên giường vẫn nhìn ông cười như cũ, phảng phất như một ảo ảnh, đưa tay ra là biến mất.

Úc Linh đi vào phòng, đi tới trước giường, từ từ ngồi xổm trước mặt bà, cẩn thận nhìn kỹ nửa cái bóng mờ trong suốt đó kêu một tiếng.

“Mẹ”

Bà mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt sung sướng, đưa tay ra, tiếc là nửa ngón tay trong suốt của bà xuyên qua mặt cô, cũng không đụng tới cái gì. Điều này khiến bà hơi tiếc nuối, nhưng nụ cời vẫn nở như cũ trên mặt đầy vui sướng, híp mắt, cười nhẹ nhàng thật đẹp.

“Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn…” Giang Vũ Thành không kìm được chen vào, ngồi xổm trước giường vẫn nhìn bà chằm chằm.

Cha và con gái vẫn duy trì tư thế như nhau, cùng ngồi xổm trước mặt bà, cùng nhìn bà.

Ánh mắt Úc Mẫn Mẫn nhìn xuống người ông, nhìn mắt ông đỏ lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ khóc, hơi bất đắc dĩ đưa tay ra như xoa xoa đầu ông.

Tuy không xoa được gì, nhưng Giang Vũ Thành vẫn thấy cao hứng vô cùng.

Ông duỗi tay ra làm ra vẻ như kéo tay bà, cao hứng nói lộn xộn, “Mẫn Mẫn, tốt quá rồi, anh lại gặp được em…. Đã mười tám năm, mười tám năm nay anh không thấy em… Em thực sự quá độc ác, rõ ràng không cần chúng ta nữa…. Em xem Úc Linh của chúng ta đã lớn vậy rồi, chẳng lẽ em không cảm thấy tiếc nuối sao? Em dĩ nhiên không cần chúng ta nữa… Có điều xem ra em mới như hai mươi mấy tuổi, còn anh hiện giờ đã già rồi…”

Úc Mẫn Mẫn nhìn có vẻ như rất bất dắc dĩ, ánh mắt của bà nhìn từ Giang Vũ Thành sang người con gái, cuối cùng là nhìn về Hề Từ cách đó không xa.

Hề Từ cũng không quấy rầy một nhà ba người, mà đứng dựa vào cửa, thấy bà nhìn tới, rất biết điều gật đầu, nhìn bà hỏi thăm chút.

Úc Mẫn Mẫn cũng gật đầu với anh.

Bà có chút ký ức vụn vặt, nhớ tới nhiều lần con gái và con yêu này đem tàn hồn của mình từ những nơi cô độc đó mang đi, bà không biết con gái mình làm sao sẽ ở cùng với một con yêu, có thể nhìn thấy nó không có ác ý, mà ngược lại cũng nào cũng che chở con gái.

Một con đại yêu, nếu có ác ý với co người, con người bé nhỏ thật chẳng có cách nào ứng phó nổi.

Giang Vũ Thành nói rất nhiều, nói xong câu cuối, ai oán bảo, “Mẫn Mẫn, em vì sao không nói gì thế? Có phải vẫn còn oán anh không? Xin lỗi, em vì cứu anh…anh…”

Úc Mẫn Mẫn lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Úc Linh cũng phát hiện ra mẹ của cô vẫn không mở miệng nói, không kìm được nhìn về Hề Từ.

“Tuy bà đã tỉnh, có điều hồn phách quá mức suy yeus, tạm thời chưa cách nào giao lưu cùng mọi người được” Hề Từ giải thích.

Cha và con gái nghe đến đó, đúng là không trông mong gì, mắt ba ba Giang Vũ Thành nhìn mặt quỷ trước mặt, đầy vẻ thâm tình, “Mẫn Mẫn, em không nói lời nào cũng được, muốn biết cái gì, cứ hỏi thẳng anh này, anh sẽ nói hết cho em”

Úc Mẫn Mẫn nhìn ông cười cợt.

NHưng ai biết nụ cười này lại đâm vào điểm mẫn cảm nào đó trong lòng người nào đó, thấy người đàn ông tuổi không còn nhỏ lập tức ôm mặt khóc trước mặt cô.

“Ba….” Thời khắc này, tâm tình Úc Linh và mẹ cô như thế, rất bất đắc dĩ.

Giang Vũ Thành vừa khóc vừa nói, “Anh… Anh rất khổ sở, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ của Mẫn Mẫn… Lúc trước khi Mẫn Mẫn chết, nhất định rất đau, hiện giờ chết rồi, còn mang theo vết thương đáng sợ như thế… Có phải anh rất vô dụng không, cả vợ mình cũng không bảo vệ được… Còn để cho vợ con bảo vệ nữa, Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn…”

Lời này Úc Linh không có quyền trả lời, cứu ba cô là do mẹ cô chọn, tuy rằng lúc bé từng oán giận mẹ vì cứu ba mà bỏ lại cô đi mất, không yêu cô chút nào. Mãi cho đến tận khi lớn lên, mới hiểu được con người bước chân ở sống chết thế nào, đều vì bảo vệ người mình yêu mà theo bản năng đã làm ra lựa chọn, không chút hối hận.

Mẹ cô cũng không phải không yêu cô, cũng không phải có ý định bỏ cô lại, mà lúc ấy bà không cách nào nhìn ba ba ở trước mặt bà xảy ra chuyện, nên lựa chọn theo bản năng.

Hề từ đi tới, đặt tay lên người Úc Linh, cũng không nhìn cái vị tổng giám đốc đang ngồi xổm ở trước giường bụm mặt khóc rống lên mất cả hình tượng đàn ông, nói, “Đợ hồn phách mẹ vợ tĩnh dưỡng đến lúc ngưng tụ được 1 ít, đến lúc đó có thể dùng mấy lá bùa trị liệu cao cấp trợ giúp, như vậy cũng không để lại tổn thương gì”

“thật ư?” Giang Vũ Thành mắt đỏ nhìn anh.

Hề Từ trịnh trọng gật đầu.

Giang Vũ Thành nghe xong, lại tiếp tục kéo một góc chăn khóc tiếp, nói theo, “Vậy thì ba sẽ liên hệ với Mễ Thiên Sư ngay”

“Ba!” Úc Linh bị tính cách thất thường của ba cô khiến cô bất đắc dĩ, lại nhìn mẹ cô một chút, cũng dáng vẻ bất đắc dĩ, mang máng nhớ tới lúc còn bé ở bên mẹ, ba lúc nào cũng tìm đủ mọi cách làm cho mẹ bối rối, có điều hiện giờ sau khi biến thành thần kinh thì càng nặng thêm.

“Giờ đã là nửa đêm canh ba, người ta muốn nghỉ ngơi rồi, mai Hề Từ đã phải đi thành phố S ngay, để anh ấy đi hỏi đi ạ”

Giang Vũ Thành xem ra không cam lòng, có điều vẫn đồng ý.

Tiếp đó, Giang Vũ Thành trực tiếp trở mặt không quen, đuổi hai người ra ngoài, để họ làm gì thì làm, đừng có làm phiền vợ chồng ông đã rất lâu mới được gặp lại.

Sau mười tám năm gặp lại, ông nhất định bảo quý trọng thật tốt. tuy cũng không biết một mình không cách nào nói chuyện với quỷ có chỗ tốt nào, có điều Úc Linh cũng không ép. Mà ngược lại hiện giờ mẹ cô đã thành quỷ, đã tỉnh lại, cuộc sống sau này còn rất dài, cô cũng không vội.

Úc Linh và Hề Từ trở về phòng, ngáp một cái rồi nhào lên giường. Cô nằm trên giường, đợi Hề Từ cũng lên thì bận bịu thò móng vuốt ra ôm anh.

CẢ hai nằm nghiêng đối mặt nhau, cô tiến gần hôn lên đôi môi đẹp của anh một cái, nói câu cảm kích từ tận đáy lòng, ‘Hề Từ, cảm ơn anh, gặp được anh là chuyện cực kỳ may mắn của em”

Nếu không gặp được Hề Từ, cô cũng không gặp lại ông ngoại, cũng không cách nào đoàn tụ với mẹ của mình.

Coi như ông ngoại và mẹ đều thành quỷ, cô vẫn quý họ như trước, cảnh ngộ như thế, một đời người vẫn có thể gặp được may mắn đến thế nào đây?

Hề Từ lại cười hôn lại cô.

Mãi cho đến tận lúc hôn xong, mới cất giọng khàn khàn bảo, ‘Em sai rồi, gặp được em mới là chuyện cực may mắn với anh”

Nếu không phải cô, hiện giờ chắc anh đã sa đọa thành yêu vật tà ác rồi, không phải gây họa một phương thì cũng bị thiên sư giỏi giết chết trừ hại.

Cô là kẻ cứu rỗi anh, cho anh một sinh mệnh mới. Chuyện trên thế gian, đại để đều vậy, có nhân mới có quả.

Úc Linh cười híp mắt đưa tay ra ôm anh, như một chú cún con cứ hôn đi hôn lại trên mặt anh.

Hiện giờ cô rất vui, loại tâm tình vui ấy thậm chí còn vượt lên trên tất cả nỗi buồn ngủ và thể xác mệt mỏi, khiến tinh thần cô trở nên cực kỳ hưng phấn, không kìm được chỉ muốn làm gì đó mới được. Đặc biệt lúc nằm bên cạnh con yêu này, nhìn như sắt ra miếng thế này, lại còn giúp cô tìm được Quỷ Hồn của mẹ về, dịu dàng triền miên, khiến cô thêm vui mừng và cảm kích, không kìm nén được tình cảm trong lòng.

“Ngủ đi…” Giọng Hề Từ hơi bất ổn, ôm chặt cô vào lòng.

Bình thường vào giờ này cái người không an phận đã ngủ mất trong lòng anh rồi chứ không phải cứ cọ đi cọ lại trong lòng anh thế này, rồi lải nhải chuyện mẹ cô thế nào, Hề Từ nhìn đồng hồ, đơn giản rướn người cúi đầu chặn miệng cô lại.

Phần thân dưới bụng căng trướng truyền tới, khiến cả người cô hơi căng thẳng, nhanh chóng trở lại yên tĩnh dưới nụ hôn của anh.

Giữa lúc bầu không khí đang nồng nàn ấy, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hề Từ ngừng lại.

Úc Linh mở mắt ra, hai mắt ngập nước, ướt nhẹp, đặc biệt nhìn cực kỳ yếu đuối mê người, cứ như lúc này cái thứ to lớn kia đang xâm lấn trong cơ thể cô vậy, khiến sự yếu đuối của cô cứ từng chút từng chút hiện ra trước mặt anh.

“Hình như là ba ba…”

Cô thì thầm, hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, ngoài tiếng gõ cửa bên ngoài ra, gần như có thể nghe thấy giọng ba cô không rõ lắm.

Hề Từ vốn không có phản ứng vào lúc này với chuyện cha vợ đột nhiên chẳng biết điều tới làm phiền họ, quả thật muốn người ta tức chết mà. Có thể đập đầu xuống cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác là nhanh chóng đưa cô lên đỉnh. Làm hai lần, rồi hôn nhẹ lên mặt cô, mặt trầm xuống, rút thứ vẫn cứng ngắc đến đau đớn như cũ ra, đứng dậy khoác bừa lên người một bộ quần áo rồi đi ra mở cửa.

Úc Linh cuộn tròn trong chăn, dùng chăn bọc lấy cả người đang mềm nhũn, trong cơ thể vẫn còn hơi khác thường, đầu óc hỗn loạn.

Hề Từ về rất nhanh.

Anh nhanh chóng lên giường, kéo chăn bọc cô ra, kéo đôi chân thon dài của cô lên eo anh, vừa hôn cô vừa trầm người xuống. Cả người trong nháy mắt thứ đồ còn cứng đến đau đớn ấy xuyên vào nơi ấm áp, nhanh, chật, niềm vui sướng đã lâu không thấy kích thích óc anh, cuối cùng cũng thở phào thoải mái.

Úc Linh cũng định hỏi xem cha cô tới đây làm gì, lại bị cử động của anh khiến chẳng nói ra lời.

Một trận kích tình trôi qua, Úc Linh ngáp một cái, cuối cùng không kìm được cơn buồn ngủ ngủ mất.

Cô theo thói quen khoác tay lên cánh tay anh, trong hơi thở của anh vây quanh dần ngủ mất, trong mơ màng lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài lại mơ hồ nghe tiếng ba truyền tới.

“Đến cùng là chuyện gì thế…” Cô thì thào.

Hề Từ hôn nhẹ lên mặt đỏ thắm của cô, để cô ngủ tiếp, đứng dậy đi ứng phó với người cha vợ anh muốn giết chết này.

Loại cha vợ tồn tại này, trời sinh chính là đối nghịch với con rể mà.

Không thể không biết chuyện bản thân mình đi gõ cửa quấy rối cuộc sống về đêm của con gái và con rể đáng giận thế nào, không thèm nhìn người đàn ông trước mặt đã không còn vẻ ôn hòa nữa, nói giọng đầy khí khái, “lại mở mắt cho ta đi”

Hiệu quả một canh giờ đã qua, lại không nhìn thấy Mẫn Mẫn nưa, Giang Vũ Thành thấy mất hứng vô cùng.

Nếu không phải anh nể ông là cha vợ, nhất định phải cho ông biết tay là yêu không dễ dây vào.

Hề Từ lại mở mắt cho ông lần nữa, bảo, ‘Cha người kiềm chế chút đi, trước khi gà gáy, mẹ vợ muốn được trở lại trong linh giá dưỡng sinh, nếu không cũng không tốt cho việc tĩnh dưỡng Quỷ Hồn của mẹ vợ đâu ạ”

Liên quan đến chuyện Úc Mẫn Mẫn, Giang Vũ Thành vô cùng nóng ruột, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào con rể, coi như không thấy vẻ bất mãn của anh trên mặt, hỏi, “Lúc nào là gà gáy vậy?”

“Khoảng trên dưới 3 giờ sáng ạ”

Vậy thì còn khoảng một canh giờ nữa.

Tuy Giang Vũ Thành tiếc nuối, cũng không tùy hứng vào thời điểm này được, tay cầm đôi khóa ngọc, mệt mỏi đi mất.

Có điều lúc nhìn thấy Quỷ Hồn bay ở trên, thì lại cao hứng vô cùng, cũng không nhìn thấy gió âm bám sát theo đó tới.

Từ lúc Giang Vũ Thành thấy Úc Mẫn Mẫn rồi nhìn về Hề Từ mỉm cười, mới nhẹ nhàng xoay người đi.

Hề Từ nhìn thấy mẹ vợ đã biến thành quỷ vẫn còn nở nụ cười, bất giác thở dài. Xem ra cưới được con gái rượu nhà người ta vẫn đúng là phải nhịn chuyện cha mẹ vợ tìm cớ tới thôi.

Đợi lúc anh trở lại giường lần nữa, người trên giường đang buồn ngủ mơ màng chủ động lăn tới lòng anh, từ từ ngủ say.

Ở chỗ khác, Giang Vũ Thành lại mất hứng, ‘Nuôi con gái lớn như vậy, còn chưa thèm nói với ba câu nào, đã lén chạy đi kết hôn rồi, nhất định là thằng nhóc thối đó bắt ép nó, mình vốn còn muốn giữ con bé lại mấy năm nữa, ai ngờ… Mẫn Mẫn, Úc Linh chúng ta lớn rồi, tiếc là em không nhìn thấy được cảnh nó lớn”

Trong mắt Úc Mẫn Mẫn dâng lên thương cảm.

Giang Vũ Thành thấy thế, lại nói liên hồi, ‘Có điều không sao, em giờ đã trở về rồi, sau đó có thể nhìn thấy con bé, cho đến tận khi con bé dần biến già. Đến thời điểm anh cũng già đi, già đến mức không còn động đậy được nữa…”

Nói tới đây, ông lại nhìn bà đầy thương cảm, “Năm đó em bỏ lại chúng ta mà đi, lần này em sẽ không bỏ lại chúng ta nữa chứ?”

Úc Mẫn Mẫn không mở miệng, cũng không có động tác nào.

Mắt Giang Vũ Thành lại đỏ lên, cứ như có thể khóc bất cứ lúc nào vậy.

Úc Mẫn Mẫn bị dáng vẻ này của ông khiến hơi bối rối, do dự lúc rồi gật gật đầu.

Giang Vũ Thành lập tức hưng phấn hẳn lên, trong lòng cân nhắc xem có cách nào phát triển tình cảm giữa người và quỷ không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status