Người chồng yêu

Chương 172


Dọc theo đường đi, có thể thấy được ngọn núi sụp xuống tùy ý, cả cây to cũng bị nhổ bật gốc, đổ ngang dọc tứ tung, khắp nơi bừa bãi.

Nếu không biết ở đây xảy ra chuyện gì, lúc nhìn thấy tình cảnh này, đều cho là thiên tai xảy ra chuyện đáng sợ gì đó, chẳng hạn như động đất, hoặc bị bão đột kích hay tai nạn tự nhiên.

Đom đóm bay đầy trời, rõ ràng là xinh đẹp vô cùng, nhưng do hoàn cảnh chung quanh sau tai nạn, nhuộm đẫm một cảnh đẹp diễm lệ nặng nề.

Có điều đại khái ở trong này tất cả đều là sinh linh, chỉ có mình Úc Linh là nhân loại cũng bởi hoàn cảnh bị phá hoại mà cảm thấy tiếc khổ sở, đám yêu kia thì vốn chẳng có cảm giác gì, cứ đi thẳng một mạch trên những cây cối bị đổ đi tới.

Với yêu mà nói, chỉ cần không phải ngành công nghiệp nhân loại gây ô nhiễm, thì tất cả hoàn cảnh chung quanh có bị phá hỏng cũng sẽ khôi phục lại dễ dàng, không cần phải lo nhiều.

Trăn nước dẫn đầu, một đám động vật nhỏ đi theo, cả đội ngũ mêng mông cuồn cuộn.

Ô Thượng cũng dẫn theo mấy con yêu đi theo, cô ta đi ở đằng sau, cách Trăn nước một khoảng an toàn, trên mặt cười tủm tỉm, rất thanh nhàn, cứ như việc xuất hiện ở đây đêm nay chỉ thuần túy là tới xem thôi vậy.

Đi đến một chỗ ngọn núi như bị một sức mạnh nào đó làm nổ tung hai nửa, thì thấy ở đó mọc đầy dây leo xanh biếc, lan tràn khắp đồi núi, đang giương nanh múa vuốt, vốn cả hoàn cảnh sau tai nạn đổ nát như thế lại trang điểm thêm như mộng ảo.

Lúc này mặt trăng đã ló ra từ trong mây đen, ánh trăng mềm mại như nước, mềm mại rải xuống mặt đất, ánh trăng dưới dây leo Bàn Long, cành lá xum xuê, giống ngọc bích xanh lục mỹ lệ, che kín toàn bộ thế giới.

Giữa màu sắc mát mẻ xanh biếc như nước ấy, có một bóng người cao to đứng ở đó.

Ánh trăng khiến cho bóng anh kéo dài thêm, phảng phất như trong trời đất này chỉ có duy nhất anh một người.

(Hề Triển Vương thắng rồi!) Trăn nước kêu lên phì phì.

Hết thảy động vật nhỏ đều vui sướng kêu gọi ầm ĩ, bất giác cực kỳ náo nhiệt.

Nụ cười trên mặt Ô Thượng vẫn còn, hơi hé mắt nhìn dây leo dưới ánh trăng, thở dài, “Hề Triển Vương quả nhiên lợi hại”

“Thương Trác đại nhân đâu?” Một nam yêu đứng cạnh Ô Thượng vội hỏi, chung quanh cũng không tìm thấy bóng Thương Trác, cũng không cảm giác được hơi thở của gã.

Ô Thượng đưa mắt nhìn khắp chung quanh, vẻ mặt hơi thẫn thờ, không nắm chắc được tình hình hiện giờ.

“Chẳng nhẽ Thương Trác đại nhân đã…” Sắc mặt vị nam yêu kia trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Tuy gã không nói ra kết quả kia nhưng hơn nửa đám yêu ở đó đều cảm thấy Thương Trác lành ít dữ nhiều, biết đâu chừng đã bị Hề Triển Vương tiêu diệt.

Rồi có hai con yêu gào thét lên “Ta phải báo thù cho đại nhân Thương Trác!”

Rồi cùng đồng loạt vọt tới trước.

Ô Thượng vẫn đứng yên ở đó, mắt lạnh nhìn hai con kia đi tìm đường chết.

Quả nhiên còn chưa tới nơi đã bị hai dây leo thô tô trực tiếp quất bay. Sức lực đánh người đó, còn hung hãn hơn cả việc trăn nước đánh ngất Kim Hầu kia nhiều, gần như có thể nghe được cả tiếng xương gẫy.

Trăn nước lắc đầu to nói, (Người trẻ tuổi à, thật sự chưa trải qua chuyện…) Nói chưa hết câu, đột nhiên một tiếng nổ mạnh ầm vang lên, toàn bộ mặt đất như bị thứ gì đó nổ tung ra, bùn đất phóng lên trời, rơi xuống đầy trên đất, phạm vi lan rộng vô cùng.

Trăn nước lùi ra sau rất nhanh, cũng tiện dùng đuôi cuốn nhưng tiểu yêu không kịp trốn quét bay ra ngoài đỡ bị chôn sống.

Một con cự vật lớn từ chỗ nổ tung phóng lên trời, há mồm rống to, hướng về dây leo xông tới.

Tiếp đó có mấy bóng đen khá nhỏ cũng đi theo ra, có điều lại hướng về TRăn nước đập tới.

TRăn nước dùng một đuôi quất tới, đem vật phía trước tàn nhẫn quất bay, đập mạnh xuống đất, bất chợt máu tuôn ra như suối, trong không khí ngập tràn một mùi tanh hôi chỉ có trên người yêu vật.

(Dĩ nhiên là yêu vật! Thương Trác quả nhiên đã sa đọa rồi!) Trăn nước tức giận rít lên, thân thể uốn éo, đuôi cũng hướng về những yêu vật kia đập dồn dập.

Nhưng yêu vật này nhô ra từ nền đất có thể tích vô cùng khổng lồ, tốc độ cũng cực nhanh, trăn nước vội vàng ứng trả chúng, Ô Thượng và mấy con yêu ở bên cạnh cô ta nhân cơ hội cùng động, dồn dập hướng về phía Trăn nước vây lại.

TRăn nước coi bọn chúng chẳng khác gì bọn yêu vật, cũng một đuôi quất bay chúng, mặc kệ sống chết.

Thế giới yên tĩnh lần hai bị phá hỏng, những yêu vật ẩn nấp trong lòng đất dốc hết toàn lực.

Ô Thượng tự biết mình muốn đối phó với giao xà chẳng bằng những con yêu này, cô ta cũng sớm có kế hoạch. Có thể nói, từ lúc Kim Hầu bắt đầu ẩn vào Hồ Nguyệt Cốc, kế hoạch của cô ta đã bắt đầu triển khai, thậm chí cả Trăn nước cũng sẽ mang theo yêu, người đi ra từ Hồ Nguyệt Cốc, cũng là trong kế hoạch của cô ta.

Mãi cho đến hiện giờ, vẫn nằm trong kế hoạch của cô ta.

Động tác của Ô Thượng không nhanh không chậm, vốn không nhìn diện tích những yêu và yêu vật kia.

Cô ta chậm rãi lùi sang một bên, lựa đúng thời cơ nhảy lên một cái, nhảy lên trên một cây cổ thụ đổ trên mặt đất, cổ thụ cành lá xum xuê, cho dù đổ trên mặt đất vẫn cao hơn mặt đất. Cô ta dùng sức dẫm lên cành cây, dựa vào lực đàn hồi của cành cây mà nhào tới Trăn nước, mục tiêu là nhân loại trên đầu Trăn nước.

Dưới ánh trăng, Ô Thượng vẫn nhẹ nhàng nhào tới, lúc đưa tay ra để tóm lấy nhân loại kia thì đột nhiên bị một thứ lạnh lẽo đáng sợ đâm vào da thịt tê dại, khiến động tác cô ta chững lại, theo bản năng vỗ mạnh một chưởng về phía nhân loại kia, thì thấy nhân loại kia vẫn không kinh hoảng như cũ, hai mắt nhìn thẳng vào cô ta, một mặt tỉnh táo cầm lấy một món đồ vùng thẳng về phía cô ta.

Cô ta né người qua, một tay khác vòng qua túm lấy vờ vai của cô, định nhấc cô lên, thì đột nhiên thấy thân thể đó lệch đi, rồi ngã từ trên đầu cự mãng xuống, trên bả vai của cô còn cầm một cái tay cụt.

“A a….”

Ô Thượng vẫn còn kêu lên thảm thiết, thân thể mất đi cân bằng rơi xuống mặt đất, nơi tay cụt phun máu như suối.

Nhân loại kia dĩ nhiên chém đứt một cánh tay của cô ta!!!

Trăn nước nghe được âm thanh, không phân địch ta, tương tự đư đuôi quét cô ta đi ra ngoài.

Úc Linh lúc ngã từ trên người Trăn nước xuống, bởi thân thể to lớn của Trăn nước nên cô cứ thế trượt thẳng trơn tuột theo thân thể nó xuống, mãi cho tới lúc chạm đất không cẩn thận văng ngã, cũng không nặng lắm, kiếm trong tay vung lên chém giết một con yêu vật ở trong bóng tối.

Yêu vật ở hiện trường càng ngày càng nhiều, Úc Linh nhìn thấy những yêu vật kia công kích chung quanh yêu thì một đường giết tới, cứu được những động vật nhỏ kia.

Hết thảy đám động vật nhỏ được cứu, “…”

Nhân loại này quả nhiên đúng y như A Phì nói, vô cùng hung tàn!

Do sâu độc trong người ảnh hưởng, chu vị yêu vật đói bụng như chó thấy bánh bao nhân thịt cứ dồn dập nhào tới cô, trước đó còn nhào tới hăng hái, quả thật vô cùng kích động lòng người. Trăn nước cũng không khách sáo cứ một con tới đánh một con, hai con đến đánh cả đôi, một đám tới trực tiếp quần ẩu, cả đám yêu vật bị đánh tơi bời.

Giữa bầu trời phản phất như mưa yêu vật rơi xuống.

So với cách trăn nước quất bay, Úc Linh đến một con thì giết một con, hai con giết cả đôi, đi qua chỗ nào, chỗ đó đều đầy thi thể, khí tanh hôi ngập trời, cả người giống y như sát thần vậy.

Những động vật nhỏ được cô cứu vừa sùng bái vừa run lập cập, có điều vẫn kiên định theo sát cô chạy.

Úc Linh trầm mặt, động tác vung kiếm lên không ngừng.

Động tác của cô chẳng có chiêu thức gì, hoàn toàn dựa vào bản năng phản ứng của thân thể, phảng phất như được định sẵn, những yêu vật kia không còn nhào đến bên người cô cũng đều bị cô một kiếm chém chết.

Chú Út từng nói, cô là mầm mống tốt, tiếc là người lười nhác quá, chẳng có nghị lực kiên trì, cho dù vậy, cô ở mặt này vẫn là người có thiên phú kinh diễm như trước, phảng phất cứ như trời sinh ra là một tay tốt, dùng chính loại trực giác mà phán đoán, có thể khiến cho cô trong thời gian ngắn bạo phát ra sức chiến đấu cực lớn.

Mùi máu tanh ngập trời, Úc Linh chuyên tâm chém giết yêu vật, trong nhất thời cũng không có cảm giác gì cả.

Đột nhiên có một loại cảm giác bị một hung thú đáng sợ khóa chặt khiến thần kinh cô căng thẳng, chẳng chút nghĩ ngợi bay vọt lên trước, thân thể lộn mấy vòng liên tục.

Mà chỗ cô đứng lúc nãy đã bị một quả cầu thịt to lớn đột nhiên đập tới lõm xuống.

Cái quả cầu thịt không nhìn rõ kia từ trong lỗ chui ra lăn tới, ép về phía cô, đám tiểu yêu chung quanh sợ tới mức dồn dập rít lên né ra.

Úc Linh phóng người lên cao, đem chuôi kiếm dính đầy máu đỏ đen của yêu nắm chặt vung thẳng về phía quả cầu thịt kia bổ.

Kiếm đâm thẳng vào trong quả cầu thịt, có điều thịt quả cầu này quá dầy, cứ như không đến tận nơi được vậy, còn chưa kịp rút kiếm ra thì một luồng sức mạnh to lớn đã quét bay cô.

Một khắc sau, thân thể của cô rơi xuống đám lưới dây leo dày đặc, mùi tanh hôi chung quanh trong không khí trong nháy mắt bị một mùi hoa thanh nhã bao phủ, tiếp đó liền thấy quả cầu thịt bị cô đâm một kiếm kia bị hai dây leo sống sờ sờ xoắn thành khối thịt, phát ra một trận kêu thảm thiết thê lương.

Đến cả liếc mặt nhìn xem quả cầu thịt kia là món gì thì đã bị nó cắn giết.

úc Linh ngồi trên dây leo, vẻ mặt lạnh lẽo, thân thể căng thẳng, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ lúc trước căng thẳng chém giết, cảm giác như có món đồ gì đó bức tiến, khiến cô không chậm trễ chút nào, vung một quyền đập tới.

Nắm đấm bị một bàn tay vô cùng lạnh băng nắm lấy, sau đó là một âm thanh vô cùng lạnh vang lên, “Úc Linh, đừng nghịch”

úc Linh ngừng lại, mãi cho đến khi được kéo vào trong một lồng ngực lạnh lẽo, lạnh lẽo như thế, trong nháy mắt đưa cô từ trong trạng thái chiến đấu nhiệt huyết toàn bộ đều đông lại, mới khiến cho cô từ trong trạng thái giết chóc phục hồi tinh thần lại.

Tiếp đó cô cũng không kịp giao lưu với con yêu nào đó ở đằng sau đã thấy cái dây leo vung vẩy đầy trời kia như một cỗ máy giết chóc khát máu, đem những yêu vật chung quanh cắn giết dồn dập, toàn bộ từng khối thịt rơi xuống, cả thế giới đã biến thành một luyện ngục đầy máu tanh ngập trời.

Sau khi trận chiến đấu kết thúc, thân thể Trăn nước trượt tới, ép mạnh máu thịt trên mặt đất hỗn độn, đi tới trước mặt họ, nói phì phìu, (Thương Trác đâu rồi?) Hề Từ không đáp, chỉ nghe được một tiếng bộp một cái, không rõ từ đâu tung tới một người “Người” đến, trực tiếp văng tới trước mặt họ.

Trăn nước huơ huơ đầu, đuôi rắn to dài lướt qua, quật lấy vật nện dưới đất kia một cái.

Úc Linh nhìn sang phát hiện ra đây là một nam yêu.

Dưới ánh trăng y phục trên người nam yêu đó đã rách nát, dính đầy máu và bùn đất, còn mặt gã thì vô cùng quái dị, má trái thì da thịt nhẵn nhụi trắng trẻo, tuy dính máu nhưng từ yêu văn đẹp đẽ trên mặt có thể thấy dung mạo của gã vo cùng đẹp, chẳng kém gì Hề Từ. Nhưng một nửa mặt khác của gã thì mụn nhọt che kín, thậm chí có ít mụn nhọt đã vỡ, chảy ra nước mủ đen và máu, nhìn vô cùng buồn nôn.

Rõ ràng là thân thể của Thiên Sứ và Ác ma kết hợp.

Đây là một yêu bán sa đọa, vẫn có lý trí tư duy như cũ, vẫn còn duy trì được hình người, nhưng ở trên một số chỗ trên người đã hiển lộ ra đặc chứng xấu xí vốn có của yêu vật, nhìn vô cùng khủng bố buồn nôn.

Gã bị thương rất nặng, trên người có thể thấy vết thương sâu đến tận xương, đặc biệt là ở ổ bụng, còn có một lỗ máu. Có thể cho dù vậy, gã vẫn chưa chết, lúc bị đuôi cự mãng quật tới, cùng lúc mở đôi mắt màu vàng óng vẩn đục ra.

Gã nhìn người trước mặt và yêu, đột nhiên xì ra một tiếng, phun ra một ngụm máu dính thịt nát, cất giọng cười khàn khàn, nói, “Hề Triển Vương, lần này ta thua, có điều ngươi cũng không chiếm được lợi ích đâu!” Nói xong thì bắt đầu cười ha hả.

Tiếng cười đó ngập tràn mùi máu tanh vang lên khắp núi rừng, đặc biệt khiến người ta sợ hãi.

Úc Linh theo bản năng quay đầu nhìn lại vị yêu đằng sau, chỉ thấy dưới ánh trăng, sắc mặt anh giống như mấy buổi tối trước đây lạnh lẽo, tà ác, kinh mạch màu tím kia bò từ cổ anh lên đến hàm dưới, lan tràn khắp mặt anh, phảng phất cứ như có sinh mệnh vậy, từ từ ngọ nguậy, như một thứ đồ vật tà ác nào đó, ăn mòn làn da trắng bạch trong suốt kia.

Nếu là người bình thường thấy cảnh này thì coi như không bị dọa cũng sẽ bị buồn nôn.

Úc Linh đã mấy đêm xem như quen rồi, đúng là chẳng có cảm giác buồn nôn gì, chỉ là nhìn thấy đám kinh mạch đang nhúc nhích kia, trong tim đều nhắc tới: trực giác tình hình anh hiện giờ không ổn.

Anh nắm tay cô nhiệt độ lạnh lẽo giống y lúc trước, ngoài ra phảng phất cứ như chẳng có sự khác lạ nào.

Trăn nước nghe thấy Thương Trác nói, quay đầu nhìn về phía Hề Từ, đánh giá anh một lúc nói, (Ngài bị thương rất nặng) Hề Từ hờ hững gật đầu ừ một cái, rồi lại lạnh lẽo vô cùng, anh từ trên cao nhìn xuống yêu trên mặt đất, vẻ mặt đầy lạnh lẽo hờ hững nói, “Ngươi có thể đã chết”

Thương Trác cười khằng khặc, mụn nhọt màu đen trên má phải kia phảng phất như co giệt, má trái trắng trẻo hoàn hảo lại trắng bệch, còn yêu văn màu đỏ yêu dị như máu.

Gã trầm mặc một lát nói, “Ta hối hận nhất một chuyện, đó chính là năm đó không toàn lực ứng phó giết ngươi”

“Vậy ngươi cứ tiếp tục hối hận đi” Hề Từ đáp.

Theo lời anh hạ xuống này, dây leo chung quanh rục rịch, bò tới trói gã lại.

Dây leo nắm chặt, chỉ lát nữa sắp cắn giết gã thành máu thịt lẫn lộn, đột nhiên có một bóng người lảo đảo vọt tới, nhào lên dây leo đang trói trên người Thương Trác, một khuôn mặt yêu đẹp quay đầu nhìn về phía Hề Từ.

Là Ô Thượng.

Quần áo trắng trên người cô ả đã sớm nhuộm thành màu đen đỏ, không còn nhìn ra màu sắc vốn có nữa, một cánh tay bị mất, xem ra vô cùng chật vật, môi đỏ như máu cứ như mất đi màu sắc đã biến thành một loại đỏ sẫm phai màu.

Lúc này cô ả cũng không còn bình tĩnh và đầy tính toán như lúc trước, trong mắt ngập tràn cầu xin và lo lắng.

“Hề Triển Vương, cầu xin ngài tha cho đại nhân Thương Trác đi!” Ô Thượng cất tiếng cầu xin, thấy cái dây leo kia lạnh lẽo vô cùng, cắn răng tiếp tục nói, “Nếu như ngài có thể tha cho đại nhân Thương trác, ta có thể nói cho ngài biết bí mật sâu độc quấn thân có liên quan đến Giang Úc Linh!”

Hề Từ nhìn cô ả, tròng mắt tím không chút gợn sóng. Điều kiện này hoàn toàn không đủ lay động anh.

Ô Thượng cắn môi, trong lòng ngập tràn không cam tâm, cô ả quay đầu nhìn về phía Thương Trác đã bị dây leo siết chặt nói không ra lời, hít sâu một hơi nói, “Lẽ nào ngài không muốn giải quyết vấn đề tuổi thọ trên người Giang Úc Linh sao?”

Lời này vừa nói ra, cặp mắt tím lạnh băng kia có chút gợn sóng.

Ô Thượng vẫn quan sát nhạy cảm, thấy thế trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Với Hề Triển Vương, cô ả ngầm tìm hiểu qua, thậm chí còn biết sớm hơn những yêu khác chuyện lúc anh chạy tới xã hội loài người cùng nắm giữ nhân loại độc thân có yêu cổ quấn thân ở cùng nhau, cũng từ bên trong biết được anh để ý đến nhân loại tên là Giang Úc Linh thế nào, vì thế, trong kế hoạch của Kim Hầu muốn bắt được Giang Úc Linh để thu sâu độc, cô ả càng không coi trọng Kim Hầu, cảm thấy Kim Hầu muốn cướp người với Hề Triển Vương quả thật là ý nghĩ kỳ lạ.

Tuy cô ả cũng muốn lấy được sâu độc, có thể cũng biết Hề Triển Vương không dễ dây vào. Chỉ cần Hề Triển Vương còn ở một ngày, cũng không cách nào ra tay với Giang Úc Linh được. May mà thực lực Thương Trác mạnh mẽ, còn có thể khống chế lý trí của mình, chưa hoàn toàn sa đọa thành yêu vật, bọn họ còn đợi được.

Cô ả từng nghĩ, nhân loại có yêu cổ quấn thâm tuổi thọ không dài, đặc biệt là mệnh cách bản thân Giang úc Linh ngắn hơn, chỉ cần kiên trì đợi, chẳng đến mười năm, tính mạng của cô nàng cũng đi đến kết thúc, đến thời điểm đó Hề Triển Vương cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất, dĩ nhiên có thể lấy sâu độc dễ dàng.

Có thể hiện giờ, vì cứu Thương Trác, cô ả cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là liều mạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status