Người chồng yêu

Chương 192


Vùng ngoại ô cách trấn chừng mười km, một thiên sư cầm trong tay một pháp khí chuông đồng cổ xưa gõ từng tiếng dò dẫm tiến về trước, tới một ngã ba.

Bỗng tiếng chuông đồng vang lên không đều, rung bần bật trong tay.

Trong lòng người thiên sư kia biết có chuyện lạ, lập tức vươn mình nhảy ra ven đường nấp vào một chỗ, nằm sấp xuống. Thân thể, hơi thở, cả người như được ẩn trong bóng tối.

Một lát sau, có âm thanh từng bước chậm rãi từ xa vang lên.

Người thiên sư thoáng ngẩng đầu nhìn lại, trong bóng tối, mơ hồ thấy mấy bóng người cứng ngắc đang nhún nhảy từng cái đi qua.

Là cương thi.

Thân thể cương thi nguyên nhân do cơ xương cứng hoàn toàn, nên chúng bước rất khó, không giống con người bước từng bước, mà chúng chỉ dùng hai chân nhún nhảy từng cái một đi tới, nghe âm thanh đó, khiến người ta có cảm giác như có một người bước nặng một bước, nhẹ một bước, rất dễ phân biệt.

Mãi cho đến khi những cương thi đó đi xa, người thiên sư kia mới thở phào, vội vã mở bộ đàm ra báo cáo tình hình ở đây.

Không chỉ có người thiên sư này, mà ở những chỗ khác thiên sư cũng gặp tình hình như thế.

Lúc này Tả Dật phụ trách mấy nơi bắt giữ cương thi trốn ra từ cổ mộ Tây Bắc đến Đông phương đã hơn nửa tháng cuối cùng cũng nhận được tin tức.

“Đội trưởng Tả, tình hình có vẻ không đúng lắm, hơi lạ thường”

“Lạ thường thế nào?”

“Hình như cương thi đang muốn đến cùng một nơi”

“Địa điểm, phương hướng”

“Địa điểm là…. phương hướng là…”

Khi Tả Dật nắm chắc tình hình, quay đầu nói với người bên cạnh, “Tả Đằng, đi ngay”

Tả Đằng đáp một câu, lập tức quay đầu xe, trong màn đêm xe lao nhanh, hướng về nơi cần đến.

Mười phút sau, Tả Dật lại nhận được báo cáo vài nơi, chắc con số cụ thể cương thi xuất hiện đêm nay.

Nghe được số này, Tả Đằng cũng giật mình, chỉ cảm thấy gai ốc nổi lên.

“Chú Ngũ, tình hình lần này có vẻ không ổn, để những thiên sư đó diệt sao ạ?” Tả Đằng lo lắng hỏi.

Nhiệm vụ bắt giữ cương thi lần này, đã phái rất nhiều thiên sư ra ngoài, trong đó có một nhóm thiên sư mới, tổ Dị Văn cần họ đi huấn luyện, để họ một mình chống đỡ. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mấy năm gần đây, đã tổn thất rất nhiều thiên sư, nếu không phải có mấy gia tộc lớn chống đỡ, chất lượng thiên sư thời kỳ này với giới Đông Phương mà nói vô cùng bất lợi.

Lần này Tả Dật dẫn theo mấy người mới, đám người này tuổi còn nhỏ, nóng vội, chưa nói đến cấp trên, ngay cả Tả Đằng tuổi này so với những người mới kia còn thấy lo lắng thay cho họ.

Tuy tuổi Tả Đằng còn nhỏ hơn họ, nhưng gia tộc cậu ta uyên thâm, năm tuổi đã cùng các trưởng bối đi bắt quỷ trừ ma, khác hẳn những đứa trẻ thiên sư chưa từng thấy máu kia.

Giống Tả Đằng, Mễ gia, Lâu gia, Vân gia, Tỉnh gia những thiên sư trẻ tuổi cũng đều xuất sư từ sớm, mỗi một thiên sư xuất sư, đã có thể một mình chống đỡ được, khác hẳn với những thiên sư ở những gia tộc nhỏ. Từ đó có thể thấy thực lực và số lượng sáu gia tộc huyền môn chiếm lớn nhất.

“Tạm thời không diệt, tóm lại cứ để bọn họ được mở mang kiến thức chút, chỉ có trải qua mới có thể một mình chống đỡ được”

Nghe ông ta nói vậy, Tả Đằng cũng không nói gì nữa. Tả Dật ngồi trên xe, vừa dùng pháp khí trong tay tra xét một hồi.

Đó là một loại pháp khí mà tổ Dị Văn đặc biệt nghiên cứu ra để đuổi bắt cương thi, có thể bắt giữ được cương thi xuất hiện trăm dặm, nhìn cũng to như một la bàn, có viền hoa văn chung quanh, dung hợp với vật liệu khá đặc biệt, là thứ trò chơi tốn rất nhiều tiền, có điều cũng có chút tác dụng.

Xe dần tiếp cận đến chỗ cần thì trên pháp khí nổi lên đám hoa văn mạ vàng, như bị thứ gì đó điều khiển, tập trung vào một điểm.

Lúc nó hiện ra loại hoa văn như mạng nhện đó, Tả Dật cũng giật nẩy mình.

Ông ta lập tức gọi điện thoại cho cấp trên, xin thiên sư trợ giúp.

Bên kia nghe thấy báo cáo của ông ta, nói ngay, “Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên đang ở gần đó, tôi sẽ điều họ đến giúp anh”

Tả Dật thở phào nhẹ nhõm, nói, “Được, cảm ơn ông, tổ trưởng Ân”

“Đừng khách sáo”

Sau khi Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư nhận được nhiệm vụ lập tức chạy đến ngay.

Mễ Thiên Sư ở khá gần, còn đến chỗ nhóm Tả Dật sớm hơn Vân Tu Nhiên, sau khi tụ họp với mấy thiên sư canh giữ ngoài trấn kia, đồng thời cũng nấp một bên quan sát, phát hiện ra nơi những cương thi kia cần đến đều ở trong trấn, người thiên sư cầm chuông đồng cổ xưa ở bên mặt mày ủ rũ.

“Mễ, nhiều cương thi vậy, chẳng may làm tổn thương đến những người phàm trong trấn thì phải làm sao đây?”

Mễ Thiên Sư đáp, “Aizz, các anh bảo, những cương thi này bình thường mỗi tên đều chạy đông trốn tây không để chúng ta bắt được, sao vào lúc này lại cứ đi về phía bên này chứ? Anh nhìn số lượng này xem, chắc không phải cương thi đặc biệt tới mở hội đó chứ?”

“Thôi đi, cái thứ này thông minh biết mở hội sao? Trừ phi là có cương thi vương triệu hoán. Cương thi vương không phải vẫn đợi ở trong cổ mộ kia chưa đi ra đó sao?”

“Vậy anh bảo, chúng nó hùng hổ tiến về nơi này làm gì?”

“Ai biết được, bình thường hại chúng ta tìm sắp chết, hiện giờ lại lập tức chạy đến nhiều thế, quả thật muốn đòi mạng mà…”

Mấy thiên sư chung quanh vừa quan sát vừa hạ giọng thảo luận, Mễ Thiên Sư không nói gì. Trên thực tế, anh ta cũng hơi bối rối.

Anh ta lúc nào cũng cảm thấy loại tình hình này bất thường, nhìn quen rồi, khiến anh ta lại không kìm được nhớ tới một người bị sâu độc quấn thân có số mệnh kỳ lạ, cô ấy đi tới đâu thì chuyện nhỏ biến thành to, chuyện to sẽ biến thành thảm họa hủy diệt thế giới, rõ ràng là nguyên nhân gây ra sự cố.

Nếu cũng bởi vì cô ấy cũng tới đây, thu hút những con cương thi đến nơi này, thật chẳng biết nói gì nữa.

Đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy một giọng thiên sư bên cạnh vội vã kêu lên, Mễ Thiên Sư vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy trong một góc tối u ám có hai con yêu đang săn giết cương thi.

“Hóa ra là có yêu nhúng tay” Có thiên sư kinh ngạc bảo, “Chẳng lẽ là do yêu có cách để thu hút cương thi phía Đông tới sao?”

Mễ Thiên sư nhận ra thận phận hai con yêu này, liên hệ với lão đại của họ, có thể khẳng định tuyệt đối có liên quan tới vị đại tiểu thư kia, không thế thì sao Hề Từ có khả năng nhúng tay vào chuyện này chứ?

Hai con yêu săn giết mấy con cương thi lẩn vào trong trấn, đang chạy đến chỗ họ.

Mễ Thiên Sư là một người sống giữa yêu ma quỷ quái, dĩ nhiên bị mọi người đẩy ra đón tiếp hai con yêu này, cười bảo, “Hai vị huynh đệ Lâm, đã lâu không gặp”

Lâm Đạt khẽ gật đầu với anh ta, hất đầu hỏi ngay, “Chuyện đêm nay, các anh chuẩn bị làm thế nào?”

“Đương nhiên là phải tiêu diệt cương thi rồi, cấp trên đã phái người tới đây giúp, các anh đừng lo. Có điều đêm nay nếu chúng tôi thua, chắc còn cần hai vị trợ giúp”

Lâm Đạt thoải mái đồng ý, sau đó lại hỏi dò số lượng thiên sư đến đây săn giết cương thi, sau khi được Mễ Thiên Sư đáp lời, rồi nói rõ với từng người phụ trách khu vực với anh ta, mới rời đi.

Những thiên sư khác không có kinh nghiệm lõi đời như Mễ Thiên Sư, chỉ đứng đó cẩn thận kiểm tra tình hình từng tý một, vừa tò mò quan sát hai con yêu xuất hiện, ánh mắt nhìn lên mặt họ phát hiện ra hai con yêu này cực kỳ đẹp, loại hoa văn màu lan kia tỏa ra như hoa lan, mê người vô cùng.

Phải nói là xưa nay yêu không phải không đẹp, không phải thế thì sao gọi là yêu được chứ?

Yêu lớn lên trông đã đẹp yêu dã mê người thế, trong xương tỏa ra một loại khí tức mê hoặc nguy hiểm, bất cẩn chút cũng sẽ bị khí tức của yêu lạnh lùng hại chết, chết rồi còn khiến người ta cam tâm tình nguyện chết trong tay họ nữa. Yêu chính là có bản lĩnh như thế.

Con người chết trong tay yêu nhiều vô số kể, cuộc tranh đấu giữa người và yêu cứ tiếp diễn không ngừng. Mãi cho đến tận thời điểm xây dựng đất nước, con người và yêu mới thỏa thuận sống chung hòa bình, yêu cùng con người nghênh đón sống hòa bình, không cắn giết lẫn nhau nữa.

Lâm Đạt và Lâm Bát rời đám thiên sư kia, đi về hướng khác sạn họ đăng ký.

Lâm Bát bảo, “Đại ca, cái vị Mễ Thiên Sư kia có đáng tin không? Nghe bảo người này rất thú vị, có thể làm bạn với cả yêu ma quỷ quái, bất kể ở đâu cũng đều sống rất thoải mái”

“Yên tâm đi, anh ta đến vốn là một người rất thông minh” Lâm Đạt đáp, nghĩ chút, lại nói thêm một câu, “Bản lĩnh cũng được’

Loại người thông minh ấy, lại có bản lĩnh mới là đối tượng giao kết tốt nhất, lúc trước thấy Mễ Thiên Sư gặp vô số nguy hiểm, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an đó sao? Trong này cố nhiên nguyên nhân có người bên ngoài ra tay giúp đỡ, nhưng có thể khiến nhiều kẻ mạnh ra tay giúp anh ta cũng coi như là một loại bản lĩnh.

Lúc gần tới khách sạn, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm cách đó không xa, thanh âm này vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh khiến người ta sợ.

Hai anh em nhìn nhau, chạy thẳng một mạch đến nơi phát sinh ra tiếng kêu thảm thiết.

Đợi lúc họ đến đó, quả nhiên thấy cảnh cương thi cắn người.

Con cương thi kia mặt xanh nanh vàng, con ngươi đỏ lừ, trên người tỏa ra một mùi hôi đặc biệt, lúc này đang nắm một con ma men trong đêm kéo tới góc tối cắn.

Phát hiện có yêu tới, con cương thi chuyển động con mắt màu đỏ nhìn sang, cất tiếng uy hiếp, như dọa cho họ đi.

Lâm Bát xoay trong tay một cây kiếm gỗ đào, chém thẳng về phía con cương thi kia.

Lâm Đạt đứng bất động ở đó, quan sát chung quanh, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, đưa tay chộp thẳng về phía bóng tối.

Mấy tiếng bùng bùng vang lên giòn giã, công kích của Lâm Đạt bị cản lại.

Thần sắc anh ta lẫm liệt, nhìn một người đeo mặt nạ quỷ từ trong bóng tối đi ra, nói lạnh lùng, “Kẻ phương nào giả thần giả quỷ hả?”

Đối phương cũng không đáp lại, liếc nhìn Lâm Đạt chém giết cương thi, nhanh chóng xoay người rời đi.

Lâm Đạt nói một câu với Lâm Bát, chẳng chậm chút nào đi theo.

Đợi mấy thiên sư chạy tới đây thì Lâm Bát đã giết chết con cương thi kia, chém đứt cổ, cương thi không cổ cũng giống loài người, mất đi sức sống.

Những thiên sư kia bận bịu đi thăm dò con ma men trên đất, phát hiện sắc mặt gã ta đã biến thành xanh tím tràn lan, may vẫn còn thở, bận bịu lấy ra nước phù thủy giải thi độc ra rót vào mồm gã, giúp gã xử lý những vết cương thi cắn trên người.

Loại bị cương thi cắn kia, nếu xử lý muộn thi độc sẽ ăn mòn tế bào con người, cuối cùng biến thành cương thi mới. Có điều nước phù thủy của thiên sư có thể đúng lúc khắc chế loại thi độc này, chỉ cần người bị cắn trước khi chết được giải độc kịp thời, quả thật không còn đáng lo nữa.

Để tiện cứu trị, thiên sư phải đập con ma men vẫn đang la hét thảm thiết kia ngất, rồi đưa gã đi.

Lâm Bát thu lại kiếm gỗ đào, mắt lạnh nhìn những thiên sư kia lấy lá bùa ra đốt, đem thiêu cả đầu lẫn xác cương thi kia thành tro bụi, gió lạnh thổi tới, những tro tàn cũng bay đi, tứ tán khắp phía, hóa thành những tro bụi bình thường.

Lâm Bát xoay người định đi, đúng lúc Mễ Thiên Sư chạy đến gọi cậu ta đứng lại.

“Aizz, tiên sinh Lâm Đạt đâu?”

“Đang đuổi theo người ta”

“Ai?”

“Không rõ, một kẻ đeo mặt nạ quỷ, trốn tránh, không rõ là hạng người gì từ đâu đến nữa” Lâm Bát đáp.

Những thiên sư có mặt ở đây bất giác cảm thấy mặt nóng, có loại cảm giác mặt như bị một cái tát, không kìm được bĩu môi, “Có phải người không còn không rõ lắm, hay là yêu chăng?”

Lâm Bát quay đầu nhìn anh ta, “Là người hay yêu chẳng nhẽ tôi không phân biệt được sao?”

Người thiên sư ấy bất giác chẳng nói được câu nào. Hiện giờ đang vào thời kỳ rối loạn, người thường đều ngủ trong nhà cả, nếu là người thức khuya, vào lúc trời lạnh thế này, cũng không chạy tới đây chơi, định đến đều bị quỷ nô đánh tường nhốt lại.

Vì thế hiện giờ trên đường không phải cương thi thì là thiên sư và quỷ nô do thiên sư phái đi, còn có mấy con yêu, phàm là vào thời điểm này có gan chạy tới đây nhìn cương thi ăn thịt người, đoán chắc đều chẳng phải người tốt gì.

Mễ Thiên Sư nói mấy câu với thiên sư khác, rồi cùng Lâm Bát đi tìm Lâm Đạt. Trên đường đi, do không có người ngoài, Mễ Thiên Sư hỏi thẳng, “Hề lão đại ở đâu vậy? Anh ấy bị thương thế nào rồi?”

“Ở khách sạn, vẫn ổn” Lâm Bát đáp cực ngắn gọn.

“Người đẹp Giang có ở đó nữa chứ?”

“Hm, đóng phim ở gần đó, tối thì dừng chân ở đây” Lâm Bát không giấu, muốn tra chuyện như thế, với năng lực người tổ Dị Văn kiểu gì vẫn tra ra.

Mễ Thiên Sư bất giác cảm khái.

Có lẽ tối nay chỉ có một hai con cương thi đi ngang qua thôi, nhưng vận mệnh vị Đại tiểu thư vừa đến rất lạ, chuyện nhỏ đã biến thành lớn, lại thêm Hề Triển Vương nhúng tay vào, chuyện lớn đã biến thành cực lớn rồi.

Giờ thì hay rồi, một đám cương thi tụ tập đông như ong vỡ tổ vọt về hướng này, cũng coi như chuyện lạ rồi.

Mễ Thiên Sư đoán đêm nay những con cương thi kia chạy tới đây, hẳn đều là toàn bộ những con ở gần hoặc lưu lạc gần đó, tuy họ rất đau đầu, có điều nhân dịp này tập trung một ổ, đỡ cho họ phải đi khắp nơi tìm kiếm bắt giữ chúng, coi như cũng là chuyện tốt.

Loại thể chất vị Đại tiểu thư này dùng để thu hút vật xấu được lắm, muốn thu hút yêu ma quỷ quái gì xuất hiện, thì cứ dẫn thẳng Đại tiểu thư đến nơi là ổn.

“Không có anh em các anh, một mình Hề lão đại ứng phó được sao?’ Mễ Thiên Sư hơi lo lắng, anh ta vẫn chưa quên chuyện hiện giờ Hề lão đại đang bị thương.

Thấy một La Phách Vương và Cơ Băng Vương, sau khi bị thương vẫn ở mãi trong sào huyệt của họ, dù có chuyện gì cũng quyết không ra, một lòng dưỡng thương, đây mới là thái độ mà yêu nên có, mà Hề Triền Vương thì lại bất chấp liều mạng vì vợ anh.

“Được”

Lâm Bát vô cùng tự tin về lão đại của họ, lúc có cương thi tiến vào thị trấn, cũng do lão đại là người đầu tiên phát hiện ra, về điểm này anh em họ yếu hơn anh rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status