Người thay thế

Chương 52



Giường bệnh các thứ ổn thoả xong, anh ngồi bên sát mép giường nắm chặt lấy tay cô như thể sợ buông nơi một chút là lạc mất nhau... ngồi chờ đợi đến 30p mà cô vẫn chưa tỉnh dậy, anh mới sốt ruột quay qua tìm cô y tá phụ trách phòng bệnh.

- cô ấy đến khi nào thì có thể tỉnh lại..

- dạ thưa anh, theo như hồ sơ bệnh án thì theo dõi bệnh nhân tỉnh lại trong khoảng 1-2 giờ đồng hồ..

- thôi được rồi.. cảm ơn..

Cô y tá mỉm cười nhìn bóng dáng anh khuất xa dần.. mấy cô y tá còn lại cùng nói:

- eo ơi.. người gì đâu mà đẹp vậy trời..

- đẹp cũng không đến lượt các cô đâu.. người ta yêu thương vợ người ta lắm..

- cô gái ấy tốt Phước thật..

.. Quay trở lại phòng bệnh..

Tôi lúc này mới có cảm giác một chút, chớp chớp mắt vài cái rồi mở ra, kỳ lạ ánh nắng chiếu vào khiến tôi khó chịu y như cái lần đầu được nhìn thấy ánh sáng vậy ấy..nhập nhoà tôi thấy được khuôn mặt Vũ Hàn đang đến gần nhưg không dám chắc, chỉ khi tiếng bước chân và giọng nói anh vang lên thì tôi mới chắc chắn đó là anh..

- Huyền.. em tỉnh rồi..

Tôi gật đầu mỉm cười, nhưng mắt vẫn còn chói nên không mở hoàn toàn ra được..

Vũ Hàn nhíu mày:

- em thấy đau ở đâu không?

- có.. em đau đầu, đau vai gáy và..chói mắt quá..

Vũ Hàn nắm lấy tay tôi..

- nhất định em sẽ không sao đâu.. đợi anh gọi bác sỹ đến..

Tôi gật đầu..

Vũ Hàn bấm số trên điện thoại bàn, chừng 3phut sau bác sỹ đã có mặt..

Bác sỹ nói chuyện nhưng bằng tiếng anh khiến tôi câu hiểu câu không, sau đó phải có Vũ Hàn phiên dịch lại..

- bây giờ em sẽ đi siêu âm các thứ.. để anh đưa em đi..

Tôi gật đầu..

Bác sỹ:

- cho cô ấy lên xe đẩy..

Vũ Hàn:

- k cần, để tôi bế cô ấy lên là được rồi..

Vũ Hàn cúi xuống ôm chặt tôi vào lòng và đứng dậy.. anh nhìn tôi rồi mỉm cười thay cho lời động viên..

Tôi được đưa vào phòng siêu âm, vũ Hàn được phép đi vào phòng siêu âm cùng tôi...

Bác sỹ siêu âm phần bụng của tôi trước, tôi thấy cô bác sỹ mỉm cười và quay qua nói với Vũ Hàn..

- chúc mừng hai vợ chồng, thai nhi được 7w3 ngày rồi, tim thai 180/phút..anh có nghe được âm thanh gì không?

Vũ Hàn cùng tôi đưa mắt nhìn lên màn ảnh nhỏ, tôi cảm nhận được chắc hẳn anh đang rất vui, nụ cười và ánh mắt tràn đầy yêu thương..anh cúi xuống nói với tôi:

- bác sỹ nói em có nghe thấy tiếng gì đang kêu không?

Tôi gật đầu..

- tim thai của con đấy em..con mìh có tim thai và đang phát triển bình thường..

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

- vậy là không ảnh hưởng gì đúng không anh?

Vũ Hàn gật đầu xong thì bác sỹ nói tiếp..

- tuy nhiên có trấn động gây động thai đấy nhé.. bố lên chú ý đi lại và chăm sóc mẹ bé nhé..

- động thai sao? Vậy có ảnh hưởng gì không?

- anh k cần quá lo, chỉ cần đi lại nhẹ nhàng và nghỉ ngơi một thời gian là ổn..

- cảm ơn bác sỹ..

Bác sỹ:

- để tôi siêu âm phần vai gáy cho cô ấy, nghe bác sỹ trưởng khoa nói vì mang bầu không chụp CT được..

- vậy nhờ cô..

Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay, tôi không dịch được chữ trên đó là gì nhưng tôi thấy vui lắm, vui vì được nhìn thấy hình ảnh với một cái chấm nhỏ xíu trên tờ giấy.. đó chắc chắn là con tôi..

- Vũ hÀn, anh xem này.. con mình đây này..

- không trả lời..

- Vũ Hàn..

Anh giật mình cúi xuống nhìn tôi..

- em gọi anh?

- Vũ hÀn.. anh sao vậy, sao mặt lại lo lắng thế kia?

- anh không sao.. suy nghĩ chút thôi..

- anh nói dối, chút mà mặt thẫn thờ vậy à? Có phải bác sỹ nói gì không?

- không.. bác sỹ không nói gì cả.. mọi thứ đều tốt, em hãy yên tâm..

- anh đừng giấu em, anh nói dối được em nhưng ánh mắt anh không giấu nổi em đâu.. có phải bác sỹ nói phần vai hay đầu của em tổn thương đúng không? Vai hay đầu em tổn thương cũng không có sao hết, chỉ cần con em bình an là được.. mà suy cho cùng, bị đánh như thế mà em không sao thì em sớm làm siêu nhân quá..

Vũ Hàn nhìn tôi rồi mỉm cười..

- ngốc ạ.. đã nói em không sao rồi mà..

Vũ Hàn bế tôi đi ra đến hành lang bệnh viện, nơi ánh sáng thuận lợi chiếu vào, kỳ Lạ mắt tôi lại chói và nhức khi thấy ánh sáng, tôi sợ rúc đầu vào ngực anh.. thực ra nước mắt đã sẵn chảy ra rồi, không phải vì tôi khóc.. chẳng hiểu sao nước mắt lại vô thức tuôn rơi đến cay khóe mi...

Vũ Hàn nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường bệnh, vuốt nhẹ mái tóc tôi..

- em nghỉ đi, anh ra ngoài mua chút hoa quả..

Tôi kéo tay anh lại.

- Vũ hÀn..

- sao vậy?

- tắt hộ em cái bóng điện..

Vũ Hàn liếc mắt nhìn trần nhà..

Tôi nói tiếp:

- muốn em ngủ mà đèn sáng thế này em ngủ sao nổi..

Anh mỉm cười nhìn tôi.

- anh sơ ý quá..!

Cánh cửa phòng đóng lại, tôi rơi nước mắt sờ phần vai gáy và đầu của mình, phần vai đau buốt như muốn vỡ vụn ra.. tôi phải cố gắng lắm mới không để Vũ Hàn phát hiện ra rằng mình đang rất đau.. lại còn được đôi mắt nữa, tự nhiên cứ sợ ánh sáng vậy trời..

———

Vũ Hàn bước ra đến sảnh chính bệnh viện.. từ ngoài ập vào chừng 5 đến 6 người mặc áo đen.. đó chính là vệ sỹ của bố anh..

- Thiếu gia..gặp được anh rồi..

- các người đến đây làm gì?

- xin theo chúng tôi về..

- đừng ai làm phiền tôi..

- mời anh theo chúng tôi về..

Anh túm lấy cổ áo vệ sỹ, đôi mắt trợn lên:

- đừng để tao phải điên..

- xin anh đừng làm khó chúng tôi..

- chúng mày thích chết à?

- vậy chúng tôi không khách sáo..

Bọn Họ tiến đến xiết chặt hai cánh tay anh, anh tức giận dùng sức mình văng bọn họ ra thật mạnh rồi tiến tới đánh và đạp không thương tiếc..

- tao đã nói đừng ai động vào tao lúc này..chúng mày về nói với ông ấy, nếu muốn thằng này coi là bố, thì đừng làm phiền thằng này trong thời gian này..

Tiếng vỗ tay vang lên từ xa..

- hay lắm.. nói hay lắm..

Anh đưa mắt nhìn ông với đôi mắt phẫn nộ..

- ông tới đây làm gì?

- tới để xem đứa con trai của mình vì con đàn bà mà bất chấp tình thân..

- ông cũng còn nghĩ đến tình thân sao? Người như ông vốn dĩ chẳng có ai là thân..

- mày..?

- ông về đi, chục ngày nữa không cần ông nói tôi cũng Sẽ tự khắc đến tìm ông..

- vậy còn một mớ rắc rối mày gây ra, mày định để đó cho thằng già này giải quyết à?

- việc của tôi, tôi tự khắc lo liệu.. mời ông về cho..

Anh lướt qua ông, không quên ghé sát vào tai..

- nhớ là đừng có hành động nào liên quan đến cô ấy, không đừng trách tôi vô tình.. ông hiểu chứ..

Ông tức giận nhìn theo bóng dáng anh..

- đúng là đồ nghịch tử..!!!

Tại nhà ông Vương, ông nhận được cuộc gọi của mẹ Huyền, mặc dù đang tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén rồi nhẹ giọng nghe máy..

- ân nhân ơi ân nhân ( bà không biết và coi ông là ân nhân của mình..)

- có chuyện gì vậy?

- người thân của tôi, người mà tôi nhờ ông đặt thêm một vé máy bay ấy.. đến giờ vẫn chưa đến..

- liệu người ta có lừa bà không? Trên đời không hiếm những kẻ thân thiết lừa nhau..

- không.không thể nào, đó là con gái tôi, nó không thể lừa tôi.. nó nói đến là nhất định sẽ đến.. tôi sợ nó xảy ra chuyện..

Ông run run..

- bà nói gì? Con gái bà? Sao bà từng nói con gái bà chết rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status